Chung Cực Truyền Thừa

Chương 649: Rời đi

- Người vừa tới dừng lại.

Vừa đặt chân lên tiểu đảo, nhất thời đã có người cao giọng đi ra ngăn cản. Chỉ một lát sau, trước mặt Lâm Dịch và Lâm Phỉ đã xuất hiện hơn mười người, trong đó dẫn đầu là một cường giả Ngưng Thần kỳ. Chính là người hình như đã gặp qua một lần, một đại hán đầu bóng lưỡng.

Người dẫn đầu đoàn vừa nhìn thấy hai người Lâm Dịch, trong lòng nhất thời máy động. Lấy nhãn lực của hắn không khó để có thể nhận ra hai người này đều là cường giả Ngưng Thần kỳ. Nhất là thiếu nữ có dáng dấp tuyệt mỹ kia, càng làm cho trong lòng hắn sinh ra một cảm giác nhìn không thấu vô cùng quỷ dị. Hắn biết hai người tới đều là cường giả, không dám chậm trễ, lập tức bước về phía trước hai người, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười nói:

- Ra mắt hai vị đại nhân, không biết hai vị tới đây có điều gì phải làm sao?

Lâm Dịch khẽ cười cười, giơ lệnh bài trong tay lên rồi nói:

- Chúng ta muốn sử dụng truyền tống trận.

Người nọ hơi sửng sốt một chút, tiếp nhận ba khối lệnh bài. Hắn vừa nhìn thì cảm thấy trong lòng dâng lên một sự kinh hãi. Ba khối lệnh bài này chính là lệnh bài chí cao, chỉ có cao tầng của tam đại thế lực mới có thể sở hữu. Cường giả trước mặt bộ dáng thanh tú này chẳng lẽ đều có quan hệ với cả tam đại thế lực?

Hắn lập tức không dám chậm trễ, vội vàng nói:

- Hai vị đại nhân, mời. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Lâm Dịch gật đầu mỉm cười, dắt Lâm Phỉ bước đi vào bên trong.

Tên đầu lĩnh kia cung kính dẫn theo hai người vào bên trong, khi đi ngang qua đám người sau lưng, hắn hơi đánh mắt với một tên thuộc hạ, tên kia nhìn thấy hiểu ý khẽ gật gật đầu.

Chỉ là một ánh mắt nhìn nhau mà thôi, Lâm Dịch cũng không để ý thấy có gì dị thường, nhưng mà điều đó lại không gạt được cường giả Thần cấp như Lâm Phỉ. Con ngươi linh động của nàng chợt lóe, nhưng rồi lại làm bộ không có phát hiện vấn đề gì, tiếp tục bước đi về phía trước.

Tiểu bộ lạc bây giờ đã có sự thay đổi so với trước kia, nhân số cũng tăng lên rất nhiều. Thấy đám người Lâm Dịch đi đến, đại bộ phận mọi người lộ ra thần sắc kinh ngạc nhìn đến phía này. Khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Lâm Phỉ, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh diễm, thất sắc.

- Đại nhân, thỉnh người chờ đợi tại đây một lát, bên ngoài truyền tống trận có cấm chế, muốn trừ bỏ còn phải mất một chút thời gian. Mong đại nhân thông cảm.

Tên đầu lĩnh kia khách khí cười nói với Lâm Dịch.

Lâm Dịch hơi nhíu mày, lập tức hỏi:

- Phải chờ bao nhiêu lâu?

- Không lâu lắm đâu, hơn mười chung thời gian là đủ.

Lâm Dịch hơi trầm ngâm một chút, lập tức gật đầu nói:

- Được rồi, phiền phức đại nhân giúp đỡ.

- Không phiền phức, không phiền phức...Mời đại nhân ngồi chờ, dùng trà trong phòng...

Tên đầu lĩnh dẫn đường cho hai người tiến nhập vào trong một gian phòng gần đó. Thị nữ liền dâng lên trà bánh. Tên thủ lĩnh và Lâm Dịch câu có câu không nói chuyện phiếm với nhau.

- Phỉ nhi, có biện pháp nào không cho bọn họ liên lạc với tam đại thế lực bên ngoài được không?

Trong lúc nói chuyện phiếm, Lâm Dịch truyền âm nói với Lâm Phỉ. Nàng hé miệng cười một chút, truyền âm nói lại:

- Dịch ca cũng không phát hiện ra sao? Yên tâm đi, không có việc gì đâu.

Nghe được lời Lâm Phỉ truyền âm lại, Lâm Dịch trở nên yên tâm một chút. Dù sao hiện tại Lâm Phỉ cũng là cường giả Thần cấp. Một gã cường giả Thần cấp nói không thành vấn đề thì tất nhiên việc này sẽ không thành vấn đề.

Qua một lúc, thần tình tên đầu lĩnh tựa hồ hơi thay đổi một chút, lập tức đứng lên ha ha cười nói:

- Đại nhân, truyền tống trận đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi thôi.

Lâm Dịch cười gật đầu, sau đó đi theo tên đầu lĩnh đó, hướng về phía truyền tống trận đi tới.

Không lên, dùng thời gian hai phút, là có thể đi tới truyền tống trận ngày đó.

- Thì ra nơi này còn có một chậu...

Thời điểm đứng lên đỉnh núi, Lâm Dịch mới phát hiện, trung tâm của ngọn núi này đã lõm xuống, ánh sáng ở lòng núi, có một truyền tống trận lớn ở đó, chỗ biên giới, có hơn mười tên thị vệ trông coi, hiện giờ, những tên hộ vệ này đang hiếu kỳ nhìn Lâm Dịch...Từ khi bọn họ đi tới nơi này trông coi truyền tống trận, Lâm Dịch chính là người đầu tiên được sử dụng cái truyền tống trận này, đương nhiên vô cùng hiếu kỳ.

Một cỗ linh lực nồng đậm tới cực điểm xông vào lòng núi, làm cho Lâm Dịch hít sâu một hơi...Cỗ linh lực này, có thể so sánh với xóm nhỏ vừa rồi, nhưng nồng đậm hơn ba phần.

- Truyền tống trận ở đây, chỉ cần đem linh tinh bỏ vào lỗ khảm trên truyền tống trận.


Tên thủ lĩnh chỉ vào mấy lỗ khảm ở trong góc, kính cẩn nói với Lâm Dịch.

Lâm Dịch gật đầu, trong tay của hắn có bốn mươi chín khỏa linh tinh, nói:

- Đây chính là phí tổn sử dụng!

Tên thủ lĩnh liên tục khoát tay, nói:

- Ngài là khách quý của tam đại thế lực, cũng là khách quý của Tinh Vân Bảo chúng ta, chút phí tổn ấy, miễn đi.

Lâm Dịch nhíu mày, sau đó nhìn thấy mặt tên thủ lĩnh chân thành, sau một lát, mới gật đầu:

- Đã như vậy, làm phiền đại nhân này!

- Không phiền toái! Không phiền toái...Đại nhân đi mạnh giỏi!

Lâm Dịch gật đầu, sau đó cùng Lâm Phỉ nhảy vào truyền tống trận.

Cả truyền tống trận có đường kính ít nhất mấy km, đứng ở vị trí trung tâm, chung quanh đều trống trải, ngón tay Lâm Dịch điểm một cái, sau đó bốn mươi chín khỏa linh tinh bay lơ lửng trên không trung, sau đó hóa thành bốn mươi chín khỏa linh tinh, bay vào góc khuất của truyền tống trận, sau đó khảm vào một cái rảnh, chỉ trong chốc lát, cũng hoàn thành tất cả.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, con ngươi màu đen hiện ra một tia kích động...Thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng có thể trở về Đông Nam Thiên.

- Mộng nhi, Linh Lung...

Trong nội tâm thở ra một hơi, Lâm Dịch hít sâu một hơi. Thần thức xâm nhập vào trong truyền tống trận dưới chân.

- Vụt!

Một âm thanh không gian run rẩy vang lên, chỉ thấy trong những lỗ khảm linh tinh của truyền tống trận, vào lúc này có một tia ánh sáng lóe lên, nhưng ngay lập tức, những đường vân trên các lỗ khảm đã kết nối với nhau, sau đó truyền ra khắp truyền tống trận.

Khi tất cả hào quang đều tụ tập dưới chân của Lâm Dịch, bỗng nhiên truyền tống trận phát ra âm thanh "Ông" liên tục.

Sau đó, trong óc của Lâm Dịch, xuất hiện mấy cái tọa độ.

Mấy cái tọa độ này cũng không phải là số, mà là chữ, trừ Tây Bắc Thiên ra, còn có bảy thiên khác, trong đó, Lâm Dịch chọn Đông Nam Thiên.

Một đạo hào quang bao phủ toàn bộ truyền tống trận! Hình thành một quang trụ cực mạnh, làm cho những người đứng ở chung quanh phải nhắm mắt lại, đợi thời điểm hào quang biến mất, đã không còn thân ảnh của hai người bọn họ, đã rời khỏi Tây Bắc Thiên.

Ở chung quanh đó, Mâu Quân đang lẳng lặng đứng trong đại sảnh, chắp tay sau lưng, nhíu mày, như đang đợi cái gì đó.

Qua một thời gian sau, hắn nhíu mày lại, hình như cả người của hắn căng cứng lên, sau đó thở ra một hơi.

- Đi...Cuối cùng cũng đi rồi...

Mâu Quân lẩm bẩm một tiếng, nhưng sau đó lộ ra nụ cười đắng chát, sau đó lắc đầu, quay người rời khỏi đại điện...Hắn vốn định cho người chú ý, nhưng không nghĩ tới, mọi thứ còn chưa áp dụng, người ta đã rời đi rồi, đúng là châm chọc mà.

Nhưng mà, có gì cần xử lý sao? Hiện tại Mâu Quân đã có thể khẳng định, sau lưng có cường giả Thần cấp, có quan hệ nhất định với đại nhân, hơn nữa, quan hệ cực kỳ thân cận, đánh chủ ý lên hắn? Ngại mình sống lâu quá à?

...

Trên trời cao, trên Phần Viêm Tinh, có ba người từ trên cao nhìn xuống, xuyên thấu qua các đám mây trùng trùng điệp điệp vẫn có thể phát hiện, dưới chân bọn họ, chính là hai người Lâm Dịch vừa rời khỏi truyền tống trận.

Nhìn thấy đối phương phá vỡ không gian mà đi, ánh mắt của Sử Vũ và Phần Viêm, đều nhìn về phía Vân Tinh,

Vẫn là bộ trang phục màu trắng như tuyết, Vân Tinh giống như tiên tử, đôi mắt đẹp nhìn về phía truyền tống trận đã trống không, biểu lộ của nàng vẫn lạnh nhạt, nhưng thân thể nàng đang run nhè nhẹ, trong đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng thỉnh thoảng có cảm xúc lóe lên, ai cũng có thể nhìn ra nàng đang che giấu cảm xúc của mình.

Sử Vũ và Phần Viêm thông minh không quấy rầy nàng, sau đó qua thật lâu, Vân Tinh hít sâu một hơi, từ từ nói:

- Truyện mệnh lệnh, tất cả những cường giả Hư Thần, từ giờ trở đi, tất cả cường giả ngoài Hư Thần ở Tây Bắc Thiên, không cho phép có bất cứ phương thức tư đấu nào, người vi phạm, chết.

Nói xong, Vân Tinh xoay người, thân thể biến mất trong mây mù.

Sử Vũ và Phần Viêm đều nao nao, nhưng sau đó lộ ra bộ dáng tươi cười.

- Trò chơi chấm dứt, hiện tại mới bắt đầu hiện thực.


- Hừ, sáu vạn năm dài, cũng nên lên tiếng một chút rồi.

Trong mắt Phần Viêm có hàn quang lập lòe, tay của hắn, không tự giác sờ lên lồng ngực...Một trận chiến đó, chỉ thêm một chút nữa, hắn đã chết rồi, thù này, đương nhiên phải báo.

- Đi!

Quay người, cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Mà trong cùng một ngày, bao quát Tây Bắc Thiên trong Bạo Loạn Tinh Hải, những nơi Lâm Dịch đi qua lúc trước, ngay cả Tây Bắc Thiên không có đường đi vào, tất cả cường giả Hư Thần, đều nhận được một phần thần thức truyền âm.

- Từ giờ trở đi, tất cả cường giả Hư Thần và cấp bậc cao hơn, không được phép tư đấu, người vi phạm...chết!

...

Trong không gian quỷ dị, Lâm Dịch cầm tay Lâm Phỉ, có một tầng tinh quang màu xanh da trời bao phủ hai người lại.

Bên ngoài tinh quang màu xanh da trời này, không gian vô cùng quỷ dị, từng đạo tinh quang, dùng tốc độ cực nhanh xoẹt qua, hình thành một đạo ánh sáng lóng lánh ở phúa sau, làm cho người ta cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

- Không biết còn phải vượt qua bao nhiêu...

Lâm Dịch nhìn phía trước, tất cả đều có cùng màu sắc, làm cho hắn vò đầu nói thầm.

Lâm Phỉ hé miệng cười nói:

- Truyền tống trận cũng là một loại thuấn gian truyền tống, nhưng dù sao cũng thông qua lực lượng trận pháp, làm cho người ta đạt tốc độ cực nhanh trong không gian...Từ nơi này của Bạo Loạn Tinh Hải đến bên kia của Bạo Loạn Tinh Hải, khoảng cách dùng ức vạn dặm để tính toán, thời gian dài, cũng là bình thường thôi.

Lâm Dịch nao nao, sau đó cười hắc hắc.

- Ta đúng là quên mất, hiện tại có lão bà Thần cấp ở đây...Nhưng theo lời nàng nói, cần thời gian đại khái là bao lâu?

Lâm Phỉ dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn, nói:

- Nếu như một mình muội đi, từ Tây Bắc Thiên đi Đông Nam Thiên...Cũng chỉ trong nháy mắt là tới.

Lâm Dịch mở to mắt, sau đó cười khan một tiếng, nói::

- Hắc, lợi hại như vậy ah...

Nói xong, hắn không lên tiếng.

Lâm Phỉ sao mà không nhìn ra Lâm Dịch bị đả kích chứ? Hé miệng cười cười, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé xuyên qua cánh tay của Lâm Dịch, áp mặt vào vai của đối phương, trên mặt ửng đỏ, nói:

- Dịch ca ngốc...Lợi hại hơn nữa, muội cũng là thê tử của chàng, hơn nữa, một ngày nào đó, chàng sẽ lợi hại hơn muội...

Nghe được người ngọc nói lời nhẹ nhàng ở bên tai, trong lòng của Lâm Dịch cũng xuất hiện cảm giác hư vinh, sau đó gượng cười hắc hắc hai tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, không nói thêm lời. Lâm Phỉ nhìn Lâm Dịch, trên mặt xuất hiện nụ cười, dù không ăn mật, nhưng rất ngọt ngào.

Ngây ngốc trong không gian này suốt ba ngày, vào một khắc, đột nhiên lưu quang ở phía sau biến mất, hào quang sáng ngời, lập tức xuất hiện ở trước mặt Lâm Dịch và Lâm Phỉ.

Lâm Dịch cũng nheo mắt lại, đưa tay che hào quang mạnh mẽ lại, chỉ nghe "vụt" một tiếng nhỏ, lập tức, cảnh sắc chung quanh, đã hoàn toàn biến mất.

Trên trời mấy trắng đang lượn lờ, phía dưới sóng biển xanh biếc lăn mình, chim bay cá nhảy, từng đàn cá đang tung tăng bơi lội trong biển, vô cùng thanh tỉnh và khoan khoái dễ chịu.

Con mắt của Lâm Dịch sáng lên, hắn không nhịn được mà gào lớn một tiếng, âm thanh chấn động trời cao, ngay cả tầng mây cũng xao động, nước biển phía dưới cũng cuồn cuộn.

Lâm Phỉ nhìn thấy bộ dáng của Lâm Dịch, cũng không ngăn cản hắn, trong đôi mắt của nàng hạnh phúc, bộ dáng tươi cười ôn nhu, vào lúc này cũng kích động nhìn hắn, Lâm Dịch thét dài, nàng nhìn hắn vô cùng ngọt ngào.

Một tiếng thét này, giống như tiếng nổ lớn, Lâm Dịch mới dừng lại, nhưng không gian vẫn còn tiếng hét văng vẳng bên tai, sau đó Lâm Dịch nhìn Lâm Phỉ cười nói:

- Chúng ta đi thôi!

Lâm Phỉ mỉm cười gật đầu, chỉ vào thông đạo, nói:

- Ở bên cạnh, có vài tên cường giả Hư Thần, có lẽ có truyền tống ở chỗ đó.

Phạm vi thần thức của Lâm Phỉ hiện giờ, muốn tìm truyền tống trận, rất dễ dàng...Dù sao hôm nay đang ở Đông Nam thiên. Vân Tinh mặc dù nói thế nào, nơi này cũng từng là thần lĩnh của Hắc Viêm Long, nhưng Lâm Phỉ cũng không mạo hiểm cho Lâm Dịch đi gặp nguy hiểm...Mà chỉ cần nàng không sử dụng năng lượng Thần cấp, có lẽ bọn họ cũng không để ý tới một ít cường giả Hư Thần a.

Cho nên Lâm Dịch cũng không có xung phong nhận việc, muốn dẫn Lâm Dịch truyền tống đi tiếp.

Trên người Lâm Dịch cũng có đủ linh tinh, Thanh Nguyên Kiếm Tông, cũng không tính là môn phái nhỏ, chỉ cần hỏi một chút, cũng có thể tìm được phương hướng.

Hiện giờ Lâm Dịch cũng có thực lực Hư Thần đỉnh phong, lại phối hợp với năng lượng Thần cấp của Lâm Phỉ, cũng đạt tới Hư Thần đỉnh phong, cả Đông Nam Thiên này, chỉ sợ không có nơi nào bọn họ không thể đi.

Sau khi đi về một hướng, từ từ, trên không trung xuất hiện một thành thị bay lơ lửng trên không trung, rơi vào ánh mắt của Lâm Dịch.

- Ở trong thành!

Lâm Phỉ hơi nhíu mày, sau đó nở nụ cười, nói.

Lâm Dịch gật đầu, sau đó thân ảnh của hai người, đã xuất hiện ở cửa ra vào thành thị.

Trong thành thì này rất náo nhiệt, người tới người đi như con thoi, đương nhiên, so sánh với Bạo Loạn Tinh Hải, người ra vào đều là cường giả Hư Thần, thực lực người nơi đây yếu nhược hơn rất nhiều, chênh lệch của cả hai, không thể tính toán theo lẽ thường.

Đột nhiên xuất hiện hai người làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi, khi nhìn thấy Lâm Phỉ tuyệt sắc, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh diễm, nhưng nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, cũng không có ai dám xuất hiện ý nghĩ không thực tế trong đầu, trong ánh mắt của mọi người mang theo vẻ kính sợ, nhìn thấy hai người đi vào trong thành, thẳng tới khi bóng lưng của hai người biến mất, tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận.

- Một nam một nữ vừa rồi, chỉ sợ không phải là người bình thường a?

- Tốc độ bọn họ xuất hiện, mà không dùng dị năng không gian, thực lực cả hai, chỉ sợ đều đã ngoài ngũ giai a?