Chung Cực Truyền Thừa

Chương 611: Đạo tặc

Suy nghĩ một chút về phần tài liệu đã mua, tính toán khoảng cách đã đi được hôm nay, Lâm Dịch biết rõ, ở phía trước chừng vạn km, có́ lẽ chính là cửa vào Bạo Loạn Tinh Hải rồi.

- Cường đạo ở đây quả nhiên rất nhiều.

Lâm Dịch không thể xác định đối phương có thể phát hiện ra mình không, lông mày có chút nhíu lại. Từ cường độ khí tức, Lâm Dịch cũng không cách nào đoán được trình độ mạnh yếu của bọn hắn. Dù sao, sau khi sử dụng Ẩn Tức Hoàn, cường độ năng lượng của tất cả mọi người hiện ra trong Thám Trắc Chi Giới, đều không có gì khác nhau.

Lâm Dịch cũng không có xung đột gì với bọn hắn, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể điều chỉnh phương hướng của mình, tận lực tránh né lũ cường đạo.

Cũng chẳng trách Lâm Dịch cẩn thận như thế. Dù sao số lượng cường giả trong Bạo Loạn Tinh Hải rất nhiều, thật sự có chút kinh người. Một bộ phận rất lớn cường giả Hư Thần Cảnh vì cảm ngộ Thiên Đạo nên đều chạy đến Bạo Loạn Tinh Hải. Bởi vì chỉ có ở chỗ này, mới có số lượng yêu thú thất giai khổng lồ như thế, mà cũng chỉ có từ trong chiến đấu, cảm ngộ mới được đẩy nhanh lên thôi.

Hơn nữa cường giả Thần cấp cũng xuất hiện ở chỗ này càng khiến vô số cường giả Hư Thần Cảnh chen chúc tới...Dù sao, nếu có thể được cường giả Thần cấp chỉ điểm, đối với cường giả Hư Thần Cảnh mà nói, chính là chuyện có thể ngộ không thể cầu. Điều này khiến con đường cảm ngộ Thiên Đạo của bọn hắn có thể đi nhanh hơn một tí rồi.

Cũng chính vì hai nguyên nhân này, cho nên nơi này có thể nói là cường giả Hư Thần Cảnh đi đầy đường...Những cường giả này ở nơi khác là bá chủ một phương, ở chỗ này lại không khác gì với người đẳng cấp bình thường ở Thiên Giới cả.

Trong khi Lâm Dịch tránh né, lông mày không khỏi nhíu lại...Bởi vì hắn cảm giác được năm người cùng đường ở cách hắn ngoài trăm km tựa hồ đang hữu ý vô ý tiếp cận hắn.

Đương nhiên, loại ý nghĩ này cũng chỉ thoáng hiện rồi biến mất, sau khi cẩn thận quan sát lộ tuyến của bọn hắn, Lâm Dịch đại khái cũng đoán được, bọn hắn hẳn cũng là vì tránh không tiếp xúc với đám đạo tặc kia.

Cũng khó trách Lâm Dịch mẫn cảm như thế, gần đây công việc của hắn nhiều lắm, ngay cả hắn cũng cảm giác như mình bị thần kinh rồi.

Thở ra một hơi, ánh mắt Lâm Dịch hơi động một chút, nhìn về một phương hướng.

Ba bốn cổ khí tức đang ẩn nấp bên kia tựa hồ đang đi về phía hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Dịch nhíu mày, bất đắc dĩ khẽ thở dài nói thầm một tiếng:

- Các ngươi tốt nhất không nên đánh chủ ý vào ta, nếu không...Ta cũng chỉ có thể giết các ngươi thôi.

Trong mắt đã ẩn ẩn hiện lên một sát ý...

- Đại ca, có người động thủ trước rồi, làm sao bây giờ?

Năm người bên kia, lão Ngũ đột nhiên mở miệng nói.

- Cái gì?


Lão đại nhíu lông mày lại, vội la lên:

- Có mấy người?

- Bốn người.

Lão Ngũ nhanh chóng đáp lại, dò hỏi nói:

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Lão đại chau mày, đột nhiên hỏi:

- Bọn hắn ở hướng nào? Cách gia hỏa kia có xa lắm không?

Lão Ngũ cảm ứng một phen sau đó trả lời:

- Bọn hắn ở phía Đông, cách đối phương chừng 10 km.

Lão đại nghĩ nghĩ một chút, sau đó quyết định thật nhanh nói:

- Chúng ta đi qua! Bất quá phải hướng về phía bốn cường đạo kia.

Lão Ngũ hơi sững sờ, lập tức con mắt sáng ngời nói:

- Đại ca, ngươi nói là...Để cho tiểu tử kia cảm thấy bốn người kia là vì chúng mà mà đến chứ không phải hắn?

Lão đại nhíu mày, biểu lộ âm trầm nói:

- Chúng ta vì mục tiêu đã lãng phí hai khỏa linh tinh rồi, không thể để người khác nhanh chân hơn được...

Sau đó hắn nhìn về phía Đông, trong mắt lóe ra hàn mang điềm nhiên nói:

- Hi vọng tên kia sẽ không sử dụng Không gian dị năng rời đi. Nếu không...Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho mấy tên kia đâu!

Một vòng sát ý lập lòe trong mắt hắn.


Sắc mặt lão Ngũ cũng trầm xuống, nhẹ gật đầu, lúc này năm người liền thay đổi phương hướng, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Đông.

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, dừng bước...Hắn đã cảm giác được, bốn người kia, quả thật là hướng về phía hắn mà đến. Mà tiến lên xa hơn nữa thì cường đạo càng nhiều, cũng không phải là nơi tốt để chiến đấu.

- Có vẽ như không thể tránh được trận chiến đấu này rồi...

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói. Hắn cũng không lại vô duyên vô cớ đánh một trận với đối phương ở chỗ này. Bất quá nếu đối phương đã muốn gây khó dễ cho hắn...Vậy thì Lâm Dịch cũng không phải là người tốt lành gì.

- Ở chỗ này không nên đánh lâu, chỉ có thể dùng lĩnh vực một lần hành động tiêu diệt bọn chúng thôi.

Lâm Dịch âm thầm nghĩ đến.

Lập tức lại đột nhiên "Ồ?

một tiếng, hơi sững sờ.

Lâm Dịch nghi hoặc nhìn về phía đông nam, Thám Trắc Chi Giới cũng lập tức được năm tên gia hỏa vốn cùng đường kia không ngờ lại đột nhiên thay đổi phương hướng, hướng về phía bốn người mới đến kia.

Cái này khiến Lâm Dịch không khỏi kinh ngạc thầm nói:

- Đạo tặc không phải hướng về phía ta sao?

Hắn lại lần nữa cảm ứng bốn người đang phóng đến. Bất quá bởi vì Thám Trắc Chi Giới chỉ có thể dò xét mục tiêu nhưng lại không thể nhìn thấy, cho nên hắn cũng không biết hiện giờ mấy người kia đang có biểu lộ gì nữa.

Nhưng trong cảm giác của hắn, dù thế nào thì hắn cũng cảm thấy hai đám nhân mã này tựa hồ như đang lao về phía nhau.

Lâm Dịch nhíu mày nghĩ nghĩ. Lĩnh Vực sắp phát động cũng ngừng lại. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại không động.

Hiện giờ tình huống cực kỳ quái dị, hai đám người này tựa hồ như đang tiến về phía đối phương, nhưng lại có chút giống như đang tiến về phía mình, Lâm Dịch nhất thời cũng không biết đến cùng là thế nào. Sau khi suy nghĩ một chút lại quyết định ở chỗ này yên lặng theo dõi kỳ biến.

Nếu đội ngũ song phương thực sự giao thủ tự nhiên tốt nhất rồi. Hắn sẽ lập tức rời khỏi chỗ này. Nhưng nếu tư thế hiện giờ của đối phương là làm ra để mình nhìn thì...

Con mắt Lâm Dịch có chút híp lại, khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia mỉm cười ôn nhu, nhưng trong mắt lại lóe ra một tia khí tức nguy hiểm. Tuy rằng không muốn đánh nhau vô vị, nhưng nếu vì vậy mà bọn hắn cảm giác mình dễ khi dễ thì...Như vậy Lâm Dịch sẽ dùng hành động thực tế khiến bọn hắn ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

- Năm gia hỏa kia có ý gì thế

Người ở chính giữa bốn người ở phía đông có chút nhíu mày lại. Trong mắt ẩn ẩn có một tia tức giận.

Hắn đã lăn lộn ở biên giới cửa vào Bạo Loạn Tinh Hải này hơn ngàn năm rồi, cực kỳ hiểu rõ đối với cường đạo ở chung quanh. Tuy rằng chưa nói tới giao tình gì, nhưng nói chung những người lăn lộn ở chỗ này đều yên lặng tuân thủ theo một ít ước định của bọn hắn.

Mỗi đám đạo tặc đều có "Vòng săn bắn" của mình, chiến đấu ở trong "Vòng săn bắn.

đạo tặc ở bên ngoài không thể tham dự vào. Đây là một loại quy tắc ngầm dù không rõ ràng như ai cũng yên lặng tuân thủ.