Chung Cực Truyền Thừa

Chương 587: Đoạt bảo

Thần thức của hắn sau khi gia trì linh văn cư nhiên đã vững vàng khuếch tán đến mấy vạn dặm bên ngoài. Mà lĩnh vực trong nháy mắt đem tốc độ lớn nhất đề thăng phương viên hơn năm dặm.

Lâm Dịch quan sát một trận, mặt không biểu tình. Nhưng mà trong lòng lại thầm thở ra một hơi. Những ma thú này thật ra giúp hắn không nhỏ. Bởi vì ma thú chỉ thấy không ngừng chiến đấu. Trên người chúng hoặc lớn hoặc nhỏ đều có vài vết thương. Những vết thương này bình thường hoặc không phải trí mạng, nhưng khi Lâm Dịch muốn dùng lĩnh vực giết chết chúng. Những vết thương này đều biến thành bùa đòi mạng.

- Định!

Một tiếng khẽ vang lên. Một màn khiến người ta kinh hãi xuất hiện...tựa hồ trong nháy mắt tĩnh lại. Không trung năng lượng gào thét, ma thú đang điên cuồng giết lẫn nhau, thậm chí động cũng không kịp trong nháy mắt ngừng lại. Đình chỉ tại không trung. Ngoại trừ bầu trời không ngừng vang lên sấm sét. Trong phương năm nghìn dặm hoàn toàn tĩnh lại.

- Bạo!

Lại một tiếng khẽ vang lên.

Một màn kinh khủng xuất hiện cùng với một tiếng "bạo" của Lâm Dịch. Chỉ nghe xung quanh đột nhiên vang lên tiếng "phốc" liên tiếp. Chỉ thấy vết thương của những ma thú kia giống như biến thành một suối phun, điên cuồng bắn ra tiên huyết.

Một phút đồng hồ. Chỉ một phút ngắn ngủi!

Lấy Lâm Dịch làm trung tâm, phương viên năm nghìn dặm, chí ít hơn mười vạn ma thú, ngã xuống trong khoảnh khắc!

Đây chính là điểm cường hãn của Hư Thần Cảnh lĩnh vực dị năng giả - đương nhiên, tiền đề là tinh thần lực đủ cường đại.

Thi thể đầy trời từ không trung rơi xuống. Lâm Dịch biết trong đó còn có cá lọt lưới. Nhưng với hắn mà nói đã không quan trọng. Phạm vi lớn như vậy đủ để cả triệu ma thú bị giết! Lâm Dịch chỉ cần giết đại bộ phận là có thể để tỷ lệ hình thành Thú vương giảm đi rất nhiều.

Dù sao, hơn bảy mươi vạn năm chỉ xuất hiện ba Thú vương. Đâu phải dễ dàng xuất hiện như vậy? Không có triệu đầu ma thú bên trong, một phen chém giết cũng sẽ không xuất hiện được một.

Thần sắc Lâm Dịch không có chút biến hóa - linh văn vốn là hắn đem toàn bộ tâm tình ẩn dấu. Chí có đại não tối lý trí đang vận chuyển.

Thân thể hắn không một tiếng động biến mất không thấy. Lần thứ hai xuất hiện đã ở ngoài năm nghìn dặm.

Loại phương pháp này, ngày đó tại Luyện Yêu Sơn, hắn cũng đã sử dụng qua. Đương sơ phạm vi lĩnh vực có thể đụng tới, Lâm Dịch là có thể đơn giản xuất hiện ở bất cứ nơi nào. Thậm chí so với không gian khác còn cường hãn hơn. Dù sao không gian dị năng phạm vi lớn nhất cũng chỉ là trăm dặm đến năm nghìn dặm. Mà Lâm Dịch sau khi gia trì Linh văn, phạm vi có đủ năm nghìn dặm.

Năm nghìn dặm ngay lập tức liền đến. Có thể tưởng tượng được trình độ lợi hại của nó.

Nhưng mà đại não Lâm Dịch lúc này truyền đến một trận choáng váng. Biểu tình tuy rằng vẫn yên tĩnh vô cùng. Trong lòng cũng minh bạch phạm vi như vậy sử dụng lĩnh vực đối với tinh thần tiêu hao rất nhiều. Mặc dù có linh văn làm hậu thuẫn, nhưng là khó có thể tiêu tán.

Hít sâu một hơi, lĩnh vực của Lâm Dịch lại khuếch tán ra ngoài.

Từ "Bạo" như vậy xuất hiện, không chỉ một lần.

Khi đến lần thứ tư cũng chính là đã giết chết đại bộ phận ma thú trong phạm vi hai vạn dặm. Sau đó, Lâm Dịch cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu. Bốn lần là cực hạn.

Nghĩ tới đây, trên người ngân mang chợt lóe dựng lên. Biến mất vô tung vô ảnh - hắn lại cần nghỉ ngơi một phen.

Tinh quang rực rỡ, sáng sủa trên đỉnh đầu. Từng ngôi sao như bảo thạch làm đẹp trên một tấm vải thật lớn.

- Cuối cùng cũng đi ra.

Một đạo thân ảnh đang lẳng lặng đứng trên bầu trời đầy sao, thở một hơi thật dài.

Lâm Dịch tỉ mỉ quan sát tinh tượng một chút. Sau một lát mới thở ra một hơi - còn may là phía đông nam.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn khu vực sương mù dày đặc cách đó không xa.

Phương hướng này thật đúng là thần kỳ. Khoảng cách gần năm sáu triệu km. Lâm Dịch tốn gần một tháng, mới coi như đi ra khỏi chỗ kia.

Sương mù dày đặc cuộn trào chỉ là một tầng cấm chế. Vốn chỉ là thuật che mắt. Bất quá Lâm Dịch vừa mới tăng thêm một tầng cấm chế - cái này hầu như khiến lực lượng của hắn hoàn toàn tiêu hao sạch. Hôm nay, đã hoàn toàn bị phong bế. Trừ phi là bản thân vượt qua năng lượng gia trì chiến văn. Hoặc sử dụng linh tinh một chút, bằng không đừng nói muốn tiến nhập bên trong.

- Ta cũng chỉ có thể làm được một bước này...phải xem thiên ý.

Lâm Dịch thầm nghĩ.

Thời gian một tháng này, hắn sợ rằng giết không dưới cả triệu ma thú. Nơi này số lượng ma thú thật sự nhiều kinh người.

Dù là Hắc y nhân rất độc ác. Bất quá Lâm Dịch thật sự không thể không bội phục hắn...Tốn nhiều thời gian như vậy. Bắt được nhiều ma thú như thế. Làm ra phạm vi lớn như vậy. Không thể không nói đúng là một danh tác.


Hơi cảm khái một trận, thần thức của Lâm Dịch tỏa ra - xem ra ngày đó khi tìm kiếm, gia hỏa kia cũng chuyên môn tìm trong phạm vi một vạn dặm. Cư nhiên là không có một ai ở đây.

Hiện tại Lâm Dịch muốn làm chính là tìm được truyền tống trận thứ ba, sau đó rời khỏi đây.

Thu hồi thần thức, sau đó, thân hình Lâm Dịch nhất thời hóa thành một đạo lưu quang, hướng phía đông nam lao vụt đi.

Bay được khoảng ba bốn tiếng đồng hồ, sau đó đã bay ra khỏi năm sáu nghìn dặm - hiện tại hắn cũng không cần phải toàn lực đi tới.

Một trận năng lượng ba động đột nhiên truyền đến từ xa.

- n?

Lâm Dịch hơi sửng sốt, không khỏi dừng lại tại không trung. Cổ ba động này có chút cường liệt, hẳn là của Lục Giai chiến sĩ toàn lực bộc phát ra.

- Có người đánh nhau?

Lâm Dịch có chút hứng thú quay đầu. Lập tức hai mắt khép hờ, thần thức nhất thời "sưu" một tiếng tỏa ra. Bất quá trong nháy mắt đã qua tám nghìn dặm. Nhất thời cảm ứng được hơn mười cỗ năng lượng ba động khổng lồ đang hướng phía này gào thét mà đến.

Tổng cộng mười ba người. Thoạt nhìn là mười hai người phía sau đang truy sát người phía trước.

Trong thần thức của Lâm Dịch, hắn có thể thấy được rõ ràng hình dáng và trang phục của những người này.

Kẻ bị truy sát là một gã trung niên nhân tướng mạo có chút thô lỗ. Hắn tựa hồ thụ thương không nhẹ. Khóe môi chảy ra một tia tiên huyết. Sắc mặt hơi nhợt nhạt, biểu tình có vẻ thống khổ. Xem ra loại tốc độ này đã đến cực hạn của hắn. Từng đợt khí bạo ở bên cạnh hắn vang lên. Hắn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

Người này mặc một kiện trường sam màu vàng. Trường sam đã có nhiều chỗ hư hao, nhìn qua vô cùng chật vật.

Mà hơn mười người phía sau hắn cũng mặc giáp màu xanh, nhìn không rõ hình dáng. Tiếng khí bạo đồng dạng không ngừng vang lên. Đám người thanh niên thanh tú đuổi theo gắt gao phía sau. Từ trên tay bọn họ thỉnh thoảng phóng xuất một đạo năng lượng cường đại, công kích thắng tới người nọ.

Thực lực người bị truy sát không kém. Đại khái cỡ Lục Giai hậu kỳ. Trong đám người truy sát chỉ có một người là trung kỳ, vốn cũng so với người bị truy sát yếu hơn rất nhiều. Bất quá người bị truy sát kia đang bị trọng thương. Dẫn đến sức chiến đấu của hai người hầu như tương đương. Mà những kẻ khác chỉ yếu hơn một ít, đều là trình độ Lục Giai sơ kỳ.

Lâm Dịch không khỏi nhíu mày một cái, âm thầm nói - từ khi nào Lục Giai chiến sĩ cư nhiên không đáng giá như vậy?

Bất quá hắn thật không có ý nghĩ cứu người - loại chuyện này, mỗi một nơi trên Thiên Giới thật sự là quá bình thường. Bất quá cứu hay không phải xem tâm tình thế nào.

Mà hôm nay tâm tình Lâm Dịch không xấu, nhưng cũng không tốt, do đó lựa chọn bỏ mặc.

- Hỗn đản!

Đúng lúc đó, trung niên nhân thô lỗ đang bị truy sát kia cực kỳ tức giận rít gào một tiếng, lại mạnh mẽ xoay người vung kích lên!

Năng lượng ba động ầm ầm đại thịnh. Chỉ thấy một mảnh không gian sụp đổ - Lục Giai hậu kỳ, tuy rằng bị trọng thương, nhưng một kích toàn lực này vẫn mạnh khiến người ta kinh hãi.

Nhưng mà, chỉ thấy tên thanh niên trung kỳ mặc giáp kia tại trước mặt đám người truy sát, giơ tay lấy ra một đạo đạo kim sắc quang hoa. Mảnh không gian kia sụp xuống, vừa tiếp xúc với quang hoa nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.

Người bị truy sát phẫn nộ rít gào một trận, nhưng lại không dừng lại chút nào, tiếp tục bỏ chạy.

Nhưng vì thân bị trọng thương, dù là hắn muốn bộc phát ra toàn lực cũng lực bất tòng tâm. Căn bản không có biện pháp chạy trốn những người truy sát này.

Khi hắn gập người lại, phía sau nhưng tên truy sát kia lại tiếp tục công kích. Khiến người bị truy sát rít gào một trận, lại không có biện pháp nào.

Nhưng mà mắt Lâm Dịch lại sáng ngời...Lấy thị lực của hắn, tự nhiên không khó nhìn ra, quang hoa kia hẳn là từ một hư thần khí!

- Không nghĩ tới gia hỏa Lục Giai trung hậu kỳ này cư nhiên còn có hư thần khí.

Lâm Dịch không khỏi nhíu mày, lập tức cũng lao ra. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn

Hư thần khí, thành thật mà nói, đối với Lâm Dịch vẫn rất có lực hấp dẫn. Tuy rằng hiện tại hắn có Lôi Đình Chi Linh. Nhưng có nhiều chút vẫn tốt hơn. Ai biết lúc nào có thể dùng được?

Lâm Dịch còn muốn đi gặp quỷ Bạo Loạn Tinh Hải. Nơi đó trình độ nguy hiểm tương đối kinh người. Do đó, Lâm Dịch phải vì bản thân chuẩn bị mấy đồ vật bảo mệnh.

Chân thần kỳ, các loại thần khí khác căn bản là chỉ ngộ mà không thể cầu. Mà đồ vật như hư thần khí, chỉ cần phát hiện. Nào có lý để hắn trốn thoát.

Về phần nói, sự tình như "giết người đoạt bảo.


đối với Lâm Dịch mà nói căn bản chưa phải tội ác gì - Thiên Giới này chính là như vậy. Ngày đó Lâm Dịch không phải bị người truy sát một lần hay sao?

Nghĩ tới đây, thân hình Lâm Dịch nhất thời hóa thành một lưu quang, bay thẳng đến chỗ mười mấy người kia, ẩn giấu khí tức của mình.

Cường giả cấp bậc Hư Thần Cảnh muốn che giấu khí tức của mình. Lục Giai chiến sĩ kia tuyệt đối không có khả năng phát hiện. Do đó Lâm Dịch căn bản không lo lắng bị phát hiện.

Tên đại hán kia còn đang đau khổ kiên trì. Trong thời gian ngắn, trên người hắn lại dính thêm vài vết thương. Hắn tựa hồ cũng có chút cường tráng, bị năng lượng bắn trúng, cũng không có tạo thành nhiều thương tổn.

- Hỗn đản a!

Trung niên đại hán có khi nào phải chịu loại cảm giác uất ức này? Hắn là Lục Giai đỉnh phong a. Ngoại trừ cường giả Hư Thần Cảnh ra, hắn chính là mạnh nhất. Nhưng lúc này, bởi vì một hư thần khí tính phòng ngự đáng chết, cư nhiên khiến hắn rơi vào cảnh này! Khiến hắn làm sao không uất ức?

Càng đáng trách là, những kẻ này cư nhiên còn có một hư thần khí công kích bản thân...Đây quả thực chính là một pháo đài di động. Đây có cách nào đánh tiếp?

Đâu chỉ không có cách nào đánh lại, tránh né không tốt, tính mệnh của mình sẽ bị mất ở đây.

Nghĩ tới đây, trong lòng đại hán hơi phát lên vẻ buồn bã.

Tay hắn không khỏi nắm lấy giới chỉ, thầm nghĩ:

- Đế Quân. Ngưu Kháng khiến người thất vọng rồi...

- Ầm!

- Phốc!

Trong chiến đấu thất thần hiển nhiên là sai lầm phi thường nghiêm trọng. Phía sau lưng đại hán bị một cỗ năng lượng thật lớn bắn trúng, trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể bắn ra ngoài.

Xuất thủ chính là tên thanh niên nhân trung kỳ so với hắn yếu hơn một chút kia. Con mắt trong mũ giáp nhất thời hơi phát sáng, lộ vẻ vui mừng.

- Đại nhân...

Những người khác nhất thời cũng là lộ ra sắc mặt vui mừng.

- Thành chủ đại nhân nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành...

Nghĩ đến đây, đám người kia không khỏi con mắt đều phát sáng.

- Các huynh đệ, giết chết đầu man ngưu này...Chúng ta có thể kiếm được hơn vạn linh thạch a!

Tên xuất thủ kia lớn tiếng hô lên.

- Sát a!

- Ha ha. Giết hắn!

- Ha ha...

Mấy tên mặc áo giáp xanh khác nhất thời hưng phấn hô to. Trong tay năng lượng phun ra bắn về phía thân thể đại hán.

Nhưng mà đại hán tuy rằng bản thân bị trọng thương. Nhưng sao lại dễ dàng tha thứ đối phương công kích mình không kiêng nể gì cả như vậy?

Gầm lên giận dữ, đại hán kia mặc kệ tất cả, căn bản không để ý tới năng lượng công kích qua, điên cuồng hét lớn một tiếng. Sau đó, năng lượng toàn thân tập trung lại, kim sắc năng lượng giống như một tiểu thái dương, ầm ầm phát sáng trước người hắn. lập tức phun ra một đạo năng lượng quang trụ thô tráng vô cùng, hướng phía đám giống hỏa kia xuyên qua.

- Ha ha. Ở trước mặt Kim Linh Thuẫn, ngươi muốn công kích chúng ta? Thực sự là không biết tự lượng sức mình a. Ha ha...

Tên thanh niên nhân trung kỳ mặc áo giáp màu xanh kia cười lớn. Tùy ý đối phương công kích, chỉ giơ tay lên, không tránh không né, trước người hắn nhất thời xuất hiện một tầng kim sắc quang mang.

- Ầm!

Tiếng nổ lớn vang lên. Gia hoả kia còn muốn kêu to vài tiếng, lại đột nhiên biến sắc. Lập tức chỉ nghe "phốc" một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết lớn. Trên mặt tràn ngập biểu tình không thể tin tưởng.

- Không. Không có khả năng...Sao có thể? Sao có thể như vậy?

Cường độ công kích của đối phương vượt quá tưởng tượng của hắn. Kim Linh Thuẫn kim quang cư nhiên dưới một kích vừa rồi, hoàn toàn ảm đạm xuống, hắn đã bị trọng thương.

- Thực sự lợi hại!

Lâm Dịch có chút kinh ngạc. Một kích vừa rồi tuy rằng không phải toàn lực. Nhưng là dùng ba phần lực. Nhưng mà ba phần lực của Lâm Dịch cư nhiên cũng không thể xuyên qua một tầng kim sắc quang hoa kia! Lực phòng ngự thật khiến người ta kinh ngạc.

Phải biết rằng, hầu hết hư thần khí đều là dựa theo năng lực mạnh yếu của người sử dụng để quyết định năng lực lớn nhỏ của nó.

Người này chỉ là Lục Giai trung kỳ mà thôi, cư nhiên có thể chống đỡ ba phần lực của Hư Thần Cảnh. Chỉ có thể nói hư thần khí này e là một bảo vật phòng ngự hiếm có.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không khỏi vui vẻ, xem ra quyết định của mình quả nhiên không sai.

Bất quá Lâm Dịch không dự định lập tức hiện thân, bởi vì hắn vừa mới nghe được một câu nói "vật phẩm nhiệm vụ của thành chủ đại nhân.

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, kẻ được Lục Giai trung kỳ gọi là Thành chủ đại nhân vô luận thế nào cũng là một Hư Thần Cảnh đi? Mà đồ vật có thể bị Hư Thần Cảnh nhìn trúng, sao có thể là đồ bỏ đi cho được?

Do đó, Lâm Dịch dự định chờ đối phương đem đồ vật trong tay đại hán kia đoạt lấy, lại động thủ lần nữa.

Lâm Dịch ẩn thân một bên, không ai phát hiện, những người truy sát kia còn tưởng rằng lực công kích của đại hạn đột nhiên trở nên cường đại.