Chung Cực Truyền Thừa

Chương 483: Song vẫn

Oanh!

Một đạo vết rách không gian màu đen vô cùng cự đại bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh! Tuy rằng hồng sắc quang mang kia bạo phát ra, nhưng vẫn bị Thanh Nguyên phân thân khó khăn lắm mới ngăn trở được. Ngay sau đó, hắc sắc điện xà ầm ầm đánh lên người Tần Bá.

- A!

Tần Bá lớn tiếng gầm thét, điện xà màu đỏ trên người lập tức điên cuồng nhảy lên. Mà hắc sắc điện xà mới gia nhập cũng lập tức hóa thành từng đạo điện xà thật nhỏ, cực tốc quấn từ trên xuống, tựa hồ muốn chui vào thân thể đối phương. Mà trên đỉnh đầu, điện xà tráng kiện kia, rõ ràng hoàn toàn không biến mất. Hắc sắc điện xà này mang lại một cảm giác như sẽ vĩnh viễn không biến mất, ầm ầm đụng vào người Tần Bá! Bên trong có thể nghe rõ ràng một tiếng nổ lôi điện thanh thúy. Thanh Nguyên phân thân trận, lập tức tuyên cáo thất thủ! Nhưng Nghiêm Nộ cũng không phải là nhân vật bình thường, chỉ thấy miệng mũi hắn phun ra máu tươi, nhưng thân hình vẫn miễn cưỡng lắc lư, thối lui thẳng tắp! Đuổi sát theo sau hắn là một đạo điện xà màu đen và một đạo hồng quang không ngừng vặn vẹo.

Tốc độ điện xà cực nhanh, mặc dù là dùng tốc độ của Nghiêm Nộ, nhưng vẫn không cách nào sánh được. Huống hồ, hiện giờ Nghiêm Nộ còn bị tổn thương không nhe.

Khi đạo điện xà hai màu gần đuổi tới, một đạo thanh sắc quang mang bỗng nhiên sáng lên, ầm ầm đụng vào điện xà hai màu đỏ đen đang lượn lờ. Trong tiếng ầm vang, từng đạo quang điểm hai màu đen đỏ tán ra đầy trời. Nghiêm Nộ lập tức quay đầu lại nhìn, cuối cùng Tiêu Liễu kia cũng đã xuất thủ.

Trên mặt Nghiêm Nộ lộ vẻ vui mừng, miệng mũi đều mang theo máu tươi, nhưng vẫn hít sâu một hơi, cười nói:

- Tiêu sư đệ, cám ơn ngươi.

Tiêu Liễu cũng cười cười, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, nhưng sắc mặt hắn lập tức đại biến, vô cùng hoảng sợ hô lên:

- Sư huynh, coi chừng!

Sắc mặt Nghiêm Nộ sững sờ, còn không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì hai mắt mãnh liệt lồi ra, cơ hồ lồi ra khỏi hốc mắt hắn. Mà dưới mắt hắn, một đạo huyết sắc quang mang đâm thẳng tới. Mà vị trí huyết sắc quang mang đâm vào chính là thân thể của hắn.

- Không, không có khả năng...

Trong nháy mắt, cơ hồ tất cả lực lượng trên người Nghiêm Nộ đều biến mất, hai mắt hắn lồi ra. Trong miệng thì thào nói một câu không dám tin, sau đó mang theo cảm xúc không cam lòng, ý thức hoàn toàn lâm vào hắc ám.

Trong ánh mắt đang hoảng sợ của phần đông đệ tử, một đạo huyết sắc chợt lóe lên từ trên người hắn.

- Sư huynh!

Hai mắt Tiêu Liễu đỏ lên, vô cùng kinh sợ mà rống lên. Nhưng hai mắt Nghiêm Nộ trừng trừng lấy, mang theo một tia sợ hãi cùng không cam lòng. Cứ như vậy từ không trung rơi xuống.

Cường giả cấp bậc áo xám, Đường chủ Lộng Kiếm đường Nghiêm Nộ đã chết!

Ánh mắt phẫn nộ của Tiêu Liễu lập tức chuyển về phía huyết sắc quang mang kia, chỉ thấy huyết sắc kia đã hóa thành một người.

Một nữ nhân!

Trong đôi mắt của nữ nhân lạnh lùng như băng này lộ ra một mảnh hờ hững. Phảng phất giết chết một gã cường giả áo xám, căn bản không đáng để nàng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hoặc là nói, tựa hồ toàn bộ Thiên Giới, không có gì có thể khiến nàng động dung. Nàng cứ như vậy yên lặng lơ lửng trên không trung, ánh mắt đạm mạc nhìn chung quanh, lạnh lùng liếc qua Tiêu Liễu và một đám đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông sau lưng hắn.

- Đáng chết!

Thanh âm cắn răng từ trong miệng Tiêu Liễu truyền ra. Cùng lúc đó, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình Tiêu Liễu cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa. Ngay sau đó, nữ nhân kia cũng lắc thân một cái, liền cũng biến mất không thấy gì nữa!

Oanh!

Một tiếng nổ mạnh, vô cùng kịch liệt lại vang lên. Chỉ thấy một vòng gợn sóng không gian lập tức xuất hiện ở bốn phía.

Trên mặt đất, Tiêu Liễu mang theo sát khí lành lạnh, hai mắt mở trừng, chăm chú nhìn nữ tử đánh lén Nghiêm Nộ lúc nãy, khí tức vốn bình thản, trong nháy mắt đã trở nên bạo ngược.

Giao tình giữa Nghiêm Nộ và hắn đã chừng hơn mười vạn năm! Hôm nay Nghiêm Nộ bị người khác đánh lén mà chết ngay trước mắt hắn, cái này khiến hắn làm sao không phẫn nộ?

Nhưng mà, ánh mắt của nữ tử kia vẫn không có chút biến hóa nào, đạm mạc mà lạnh lùng.

- Oanh!

Một hồi tiếng nổ mạnh ầm ầm đột nhiên truyền đến bên tai. Ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết kịch liệt vang lên.

Tất cả đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông không khỏi mãnh liệt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu thảm thiết kia. Chính là từ Tần Bá!


Chỉ thấy một đạo hắc sắc điện xà đã ầm ầm đánh trúng người hắn. Mà huyết sắc năng lượng trên người hắn đã biến mất vô ảnh vô tung. Thiên Giới chi lôi, như thế nào dễ dàng đối phó? Dù thân thể đối phương đã cường hãn đến trình độ Linh khí thượng phẩm cũng không thể gây thương tích, nhưng vẫn như cũ không cách nào chống cự được năng lượng bá đạo nhất Thiên Giới này!

Trong tiếng kêu gào thê thảm, Tần Bá kia trực tiếp bị đạo hắc sắc điện xà này phân giải thành không khí!

Tần Bá, cường giả Sát Nộ Đạo, Chiến Đạo Minh đã chết!

Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Trong đôi mắt phát ra trận trận sợ hãi. Hai gã cường giả cơ hồ vô địch trong mắt mọi người, lúc nãy còn đang chiến đấu với nhau, trong vài phút ngắn ngủi, cứ như vậy mà chết đi!

Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Dịch đã chăm chú nắm nắm đấm của mình lại, cốt cách bộc phát từng đợt tiếng vang khanh khách!

Trận chiến đấu này, không thể nghi ngờ gì, xúc động đối với hắn là phi thường khắc sâu. Vốn tưởng rằng thực lực của mình hôm nay, tại Thiên Giới cũng đã xem là không tệ. Nhưng hai người đã chết vừa rồi so với mình thì như thế nào? Bất luận người nào trong bọn họ đều có thể đơn giản lấy đi tính mạng mình.

Nhưng mà, cường giả như vậy, cứ như vậy chết đi trong trận chiến này.

- Phải trở nên mạnh mẽ, ta muốn trở nên mạnh hơn nữa!

Hiện tại, ý chí muốn trở nên mạnh mẽ hơn chưa từng có mãnh liệt dâng lên trong nội tâm Lâm Dịch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thiên Giới hỗn loạn, một lời không hợp là giết người! Mà bên trong Thiên Giới, cường giả cao thủ như mây. Nếu như mình không cố gắng trở nên mạnh mẽ, kết cục cuối cùng cũng chỉ là chết!

Lâm Dịch nắm chặt hai tay, trong đôi mắt mang theo vẻ cố định, nhìn về Tiêu Liễu và nữ tử kia đang bắt đầu giằng co trên không trung.

- Không trở nên mạnh nhất, tuyệt không trở lại đại lục Bạch Đế!

Lâm Dịch hạ lời thề trong nội tâm.

Mà bên kia, Tiêu Liễu vẫn y nguyên cắn răng nhìn nữ tử kia. Sau đó hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế tâm tình đang quay cuồng của mình, cố không nổi giận, chậm rãi nói:

- Ngươi là ai?

Nữ tử kia hững hờ nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn trả lời:

- Băng Tâm.

Tiêu Liễu nhẹ gật đầu, chậm rãi nói:

- Chuẩn bị chôn cùng với sư huynh ta a!

Nói ra một câu cuối cùng, thân hình bỗng nhiên lóe lên, hóa thành một đạo thanh mang, công kích về phía đối phương!

Thân sắc nữ tử kia vẫn y nguyên đạm mạc, nhưng cũng hóa thành một đạo huyết sắc, nghênh đón lấy.

Chẳng biết từ lúc nào, trong tay Tiêu Liễu xuất hiện một thanh trường kiếm, trong đôi mắt hiện ra sát ý vô cùng lành lạnh, kiếm quang gấp điểm, hóa thành kiếm hoa đầy trời, phô thiên cái địa, hướng về phía nữ tử kia. Bên trong mỗi một đóa kiếm hoa đều ẩn chứa năng lượng cường đại không gì sánh kịp!

Thanh Nguyên Chiến Quyết, Mạn Thiên Hoa Vũ!

Hai tay của nữ tử kia biến ảo như bông liễu bay theo gió, mang theo một tia huyết sắc như mộng như ảo, động tác nhu hòa, biểu lộ vẫn đạm mạc lạnh lùng như cũ. Khiến người kinh ngạc hơn chính là, Mạn Thiên Hoa Vũ này, sau khi bị bàn tay trắng như ngọc của nàng sờ qua một chút, rõ ràng đều đi theo đường vòng, động tác kia nhu hòa và trôi chảy đến không nói nên lời.

Sắc mặt Tiêu Liễu hơi đổi, sát khì lành lạnh trong đôi mắt lập tức iến mất. Bắt đầu trở nên cẩn thận.

Hắn rất rõ ràng, cường giả đẳng cấp loại này giao thủ với nhau. Tâm thần thất thủ một cái, làm không tốt cũng chỉ có thể vẫn mệnh.

- Nghe nói ngoại trừ Vô Thượng Chiến Đạo, còn có một đạo tên là Nhu. Ta chưa từng nhìn thấy qua, chắc hẳn ngươi tu hành Nhu đạo này a?

Tiêu Liễu bình tĩnh lại, hỏi nữ tử lạnh lùng kia. Đã đến nước này, đối với khống chế tinh thần, hắn đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt, Tiêu Liễu như đã quên đi Nghiêm Nộ đã tử vong.

Nữ tử đạm mạc nhìn hắn, nhưng lại không nói gì.

Vô Thượng Chiến Đạo này, chính là luyện thể chi đạo. Dùng chiến đấu luyện thân thể, điều trước tiên đại bộ phận mọi người nghĩ đến, chính là chiến đấu dùng cứng đối cứng. Nhưng trên thực tế, Vô Thượng Chiến Đạo còn có một luyện thể chi đạo khác, là Nhu đạo.


Dùng chiến đấu luyện thể, trên thực tế cũng là giết chóc. Mà dùng Nhu đạo giết người, lại càng thêm đáng sợ. Nếu như nói Cương đạo chính là dùng lực lượng cường đại chiến đấu, như vậy thì không thể nghi ngờ gì, Nhu đạo là kỹ xảo thiên biến vạn hóa!

Cô gái này, rõ ràng là người tu hành Nhu Đạo Chiến Đạo. Tiêu Liễu không dám có chút khinh thị nào trong lòng.

Không hề nghi ngờ gì, thực lực cô gái này, so với Tần Bá thì không chỉ mạnh hơn gấp mười lần!

Lúc này Tiêu Liễu có thể minh bạch vì cái gì mà Tần Bá kia dám can đảm đơn đả độc đấu với Nghiêm Nộ sư huynh rồi. Ngay từ đầu, chỉ sợ bọn hắn đã có chủ ý đánh lén Nghiêm sư huynh rồi!

Cô gái này một mực chờ đợi ở một bên lâu như vậy. Thậm chí lúc Nghiêm Nộ sử dụng Dẫn Lôi quyết cũng không ra tay. Mục đích chính là khiến nhóm người mình buông lỏng cảnh giác. Đợi đến khi bản thân Nghiêm Nộ bị trọng thương, trong lúc tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm thần lơi lỏng trong nháy mắt, lại bị hắn xuất một kích cuối cùng. ̉n nhẫn, cứng cỏi, lãnh khốc. Dùng từ ngữ như vậy để hình dung cô gái này, quả thực không có chút nào quá đáng!

Tiêu Liễu vô ý thức liếc qua vị trí cũ trước kia Tần Bá còn hiện diện, hiện tại chỉ là một khoảng không yên tĩnh. Thầm suy nghĩ, nếu cố gái này ra tay trước khi Dẫn Lôi quyết hoàn thành, trăm phần trăm có thể khẳng định cứu được Tần Bá kia. Nhưng mà, nàng vì giết Nghiêm Nộ, thậm chí không tiếc từ bỏ Tần Bá. Không thể nói nàng không ác độc!

Trong nháy mắt, Tiêu Liễu chỉ cảm giác tâm thần mình có chút lạnh xuống.

Nhìn vẻ bề ngoài vô cùng lãnh diễm của cô gái này, nhưng chính tâm thần lạnh như băng của cô ta mới đích thực khiến người phát run!

- Bất quá, ngươi vẫn phải chôn cùng với sư huynh ta!

Tiêu Liễu hít sâu một hơi, lành lạnh mở miệng nói.

Nữ nhân này, tuyệt đối không thể lưu lại!

Tiêu Liễu lập tức bắt đầu chuyển động, thân hình như điện, hóa thành một đám khói xanh. Một đám đệ tử Kiếm Tông, căn bản không thấy rõ chút nào. Còn nữ tử kia, cũng lập tức bắt đầu chuyển động đồng dạng, thân hình cũng biến mất trong mắt tất cả mọi người.

Sau đó, toàn bộ không trung, lại tĩnh lặng đến mức quỷ dị.

Lâm Dịch nhìn ra ngoài một hồi, lập tức nhắm hai mắt lại. Nhưng mà, bên trong thần trí hắn, thân ảnh hai người rõ ràng cũng biến mất vô tung! Thậm chí một tia chấn động năng lượng cũng không có!

- Xảy ra chuyện gì?

Lâm Dịch vô cùng kinh dị.

Toàn bộ tràng diện yên tĩnh lại, một cổ áp lực tự nhiên sinh ra. Hô hấp của tất cả mọi người chung quanh không khỏi chậm lại, không có bất kỳ tiếng vang nào.

Con mắt mỗi người đều ngưng thần quan sát tả hữu, dị biến nổi lên trên không trung do năng lượng cường đại của Tần Bá bá và Nghiêm Nộ gây nên, đã dần dần biến mất. Mây đen tiêu tán, ánh mặt trời tỏa xuống. Thời gian dần trôi qua, xua tan đi hắc ám ở chung quanh.

Nhưng mà trong quá trình dài dòng buồn chán này, toàn bộ Thiên Địa vẫn yên lặng một mảnh như cũ, nhìn qua căn bản không có người nào giao đấu cả.

- Đây là...Chuyện gì xảy ra thế?

Một gã đệ tử áo lam rốt cục nhịn không được hỏi.

- Ở đàng kia!

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, tất cả mọi người không khỏi nhìn về hướng thanh âm.

Oanh!

Không gian chung quanh tầng tầng sụp đổ, giống như ầm ầm sụt xuống vậy, mà trong nháy mắt khi vết rách không gian xuất hiện, hai đạo quang mang lại lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Đúng là nhất hồng nhất thanh.

Trong khi mọi người ở đây còn chưa kịp biểu hiện kinh hãi, ở một nơi cách nơi khối không gian đầu tiên sụt xuống chừng bảy tám km, lại một khối không gian sụt xuống, cũng như thế, trước khi vết rách màu đen xuất hiện, hai đạo quang mang lại lóe lên rồi biến mất...

Ngay sau đó, cách nơi không gian sụp đổ thứ hai chừng 3km, lại một khối không gian sụt xuống. Cũng giống thế, trước khi vết rách không gian xuất hiện, hai đạo quang mang lóe lên rồi biến mất!

Thời gian dần qua, chỗ có không gian sụp đổ ngày càng nhiều, tiết tấu càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, không gian toàn bộ chiến trường đều sụp đổ xuống trong nháy mắt, tiếng ù ù quay cuồng như từ xa tới gần bắt đầu vang lên.

- Tốt...Thật là lợi hại!

Tất cả mọi người kinh hãi. Nếu như nói ngay từ đầu cuộc chiến của Tần Bá và Nghiêm Nộ là cuộc chiến tốc độ, như vậy chiến đấu hiện giờ giữa Tiêu Liễu và nử tử kia, lại chính là tốc độ và lực lượng toàn diện giao hỏa!

Không hề nghi ngờ, trận chiến này đã kinh tâm động phách vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.

Ở trong loại công kích này, bất kỳ phương nào xuất hiện sai lầm, chỉ có một con đường chết!

Mà cái này, đúng là phương pháp duy nhất mà Tiêu Liễu có thể nghĩ ra để đối phó đối phương.

Nhu chi đạo của Vô Thượng Chiến Đạo, vốn là lấy kỹ xảo để đặt tên, nếu như dùng tốc độ so đấu với đối phương, mặc dù tốc độ của mình và đối phương cũng không khác nhau lắm, nhưng tuyệt đối cũng chỉ sàn sàn nhau, hoặc là nói, Tiêu Liễu căn bản không phải là đối thủ của nàng kia.

Phải biết rằng, nhu chi đạo, vốn là chuyên môn dùng tốc độ và kỹ xảo để giết địch.

Cho nên, Tiêu Liễu bức bách đối phương, khiến đối phương phải đối cứng với mình, chỉ có như vậy, Tiêu Liễu mới có hy vọng đánh chết đối phương thôi.

Bất quá, Tiêu Liễu hiển nhiên đã đánh giá thấp thực lực của đối phương, nử tử không biết tên trước mắt này, cho dù là tốc độ hay lực lượng, kỹ xảo, đều đạt đến độ cao kinh người. Cường độ thân thể, so với hắn lại không chỉ mạnh hơn một lần.

Trải qua đánh nhau sống chế, ngược lại Tiêu Liễu đã rơi vào hạ phong. Nhưng tới lúc này, nàng kia lại không muốn đơn giản buông tha Tiêu Liễu, ngược lại bức bách đối phương phải giao thủ với mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc sau tiết tấu tiếp xúc của song phương lại càng lúc càng nhanh.