Hàn Vạn hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra sát ý nói:
- Hắn xuất quan thì sao? Trừ phi hắn bây giờ lập tức xuất quan, nếu không, hắn có thể làm gì chứ? Giết ta? Hừ...Vậy thì phải xem hắn có bản lĩnh đó không.
Nói xong lời cuối cùng, trng giọng nói của Hàn Vạn mang theo chút khinh thường.
Bất quá hắn cũng có tư cách để nói thế, trong toàn bộ Cổ Thuật, thực lực của hắn và Lý Vân Diệc thật ra cũng chỉ sàn sàn nhau. Lúc trước Lý Vân sở dĩ có thể trở thành đại trưởng lão của Cổ Thuật, nguyên nhân rất lớn chính là do kết quả bỏ phiếu của phân hệ Cổ Thuật.
Phân hệ dù sao nhân số cũng rất nhiều, Bổn hệ Hàn gia mặc dù thực lực so với phân hệ thì mạnh hơn một chút, nhưng loại chuyện như bỏ phiếu này, phân hệ vẫn có chỗ chiếm ưu thế. Cho nên, Hàn Vạn một mực vẫn không chịu phục Lý Vân Diệc.
Người nọ lại lần nữa khẽ thở dài một tiếng, lập tức không nói thêm gì nữa.
Trong mắt Hàn Vạn lộ ra sát ý, chậm rãi nói:
- Ba ngày sau, chúng ta liền động thủ đi.
Thân hình bốn người chấn động, lập tức có chút khom người, lên tiếng đáp lại...
Thời gian một ngày cứ như vậy trôi qua, nhưng Lâm Dịch lại không có chút cảm giác mỏi mệt, ngược lại tương đối hưng phấn.
Từ ngày hôm qua tới hôm nay, hắn lại tìm kiếm được bốn bản công pháp tương thích với thuộc tích của hắn. Trong đó một bản thối pháp, một bản quyền pháp, một bản đao pháp, một bản thân pháp! Bốn môn công pháp này, về mặt uy lực không chút nào thua kém Huyền Băng Trản. Bộ thân pháp gọi là Liên Vụ Phân Thân kia, cơ hồ khiến thực lực Lâm Dịch tăng lên mấy cấp bậc.
Bốn phân thân toàn bộ thực thể hóa thực lực tương đương với bản tổn, hợp lực lượng có thể điệp gia, cái này bưu hãn thế nào chứ? Không cần ta phải miêu tả nhiều phải không?
Đương nhiên, còn phải cần thời gian tu luyện nữa.
Bất quá thế thôi cũng đủ để khiến Lâm Dịch vô cùng hưng phấn rồi. Dù sao, hắn cũng sắp phải lên Thiên Vị giới rồi, thực lực mạnh hơn một phần, là một chuyện rất tốt.
Mà Thạch Tính trong ngày này cũng thu hoạch được tương đối khá. Trước kia hắn tu hành, nào có cơ hội tiếp xúc với Thượng Cổ công pháp ở trong điển tàng các như vậy? Phải biết rằng, những công pháp bình thường trong điển tàng các, đối với hắn cũng rất mạnh rồi.
Suy nghĩ một chút, Lâm Dịch dùng chiêu thứ ba của Huyền Băng Trảm đã có thể đóng băng ở tại ma thú giống lão thử ở bên trong Cực Trú Hàn Viên, đó là một loại lực lượng cường đại thế nào chứ? Có thể thấy được sự cường đại của bản thân Huyền Băng Trảm rồi? Nhưng bí tịch trong điển tàng tác, mặc dù đại bộ phận đều thấp hơn một cấp độ so với Huyền Băng Trảm, nhưng trên thực tế phóng ra bên ngoài, cũng là công pháp tương đối mạnh.
Lâm Dịch đã tìm thấy trong điển tàng các này phân thân thuật mà lần đó thấy được ở Vô Song hội. Bất quá uy lực của Phân Thân Thuật này lại xa xa không so được với thứ mà Lâm dịch mới lấy được. Nhưng chỉ riêng Phân Thân Thuật như vậy, trên đại lục cũng có thể khiến người kinh hãi, có thể thấy được sự bưu hãn của điển tàng các a
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, thời gian ba ngày cứ vậy thoáng cái đã hết, mà Lâm Dịch, cũng đã thu hoạch được rất nhiều
Quý tinh bất quý đa, Lâm Dịch hiểu rất rõ ý của lời này, cho nên trong hai ngày sau, Lâm Dịch tổng cộng chỉ lấy được hai bản bí tịch. Trong đó một bộ đao pháp tất cả thuộc tính đều có thể tập. Bản còn lại, lại là bí tịch cực kỳ hiếm thấy, có thể nói trên đại lục cơ hồ không có người nghe nói qua, bí tịch tăng lên tu vị tinh thần.
Đây quả thật là một phát hiện khiến người ta hưng phấn. Cũng không biết là đặt quyền bí tịch hơi mỏng, nhiều nhất không qua mười trang giấy này trong một bìa sách rất không bắt mắt. Nếu như không phải Lâm Dịch thận trọng, tìm được quyển sách kia thì chỉ sợ cũng không có khả năng tim được nó rồi.
Việc này khiến Lâm Dịch kích động vạn phần. Dù sao, tu hành tinh thần lực trên đại lục, một mực đều do những người có dị năng dùng hết phương pháp đều ngưng kết. Có môn công pháp này rồi, cũng có nghĩa là sau này hắn tu hành tinh thần lực cũng nhẹ nhõm giống như ngồi xuống tu tập năng lượng rồi.
Mà chỗ tốt của tinh thần lực, cũng không cần phải nhiều lời chứ? Tác dụng của thần thức, sự cường đại, thậm chí sự nắm chắc năng lượng trong chiến đấu, tốc độ sử dụng dị năng, lớn nhỏ và cường độ của lĩnh vực. Có thể nói, đây chính là thứ tốt nhất.
Cái này khiến Lâm Dịch cả ngày khóe miệng đều không khép lại được, thậm chí ở trước mặt Thạch Tính cũng thế, việc này khiến Thạch Tính không hiểu làm sao cả.
Mà thu hoạch của Thạch Tính mấy ngày này cũng không thể nói là nhỏ. Dù sao, cấp độ trước kia hắn tiếp xúc, cũng không lợi hại như bí tịch trong điển tàng các. Không chút khoa trương mà nói, cho hắn thêm thời gian tu hành vài năm, thực lực sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lâm Dịch lại lần nữa quét mắt nhìn gian phòng, sau khi xác định được mình gần như đã tìm khắp phòng, lúc này mới hít sâu một hơi, nói với Thạch Tính ở bên cạnh:
- Ta đi ra ngoài trước.
Thạch Tính đang xem sách nghe vậy sững sờ, lập tức nói:
- À? Ah, tốt thiếu gia, ta lập tức tới ngay.
Nói xong, lưu luyến để quyển sách trên tay xuống, định đi ra ngoài cùng với Lâm Dịch. Nhưng Lâm Dịch lại bước về phía cửa, vừa đi vừa nói:
- Không cần, ngươi lưu lại đi.
Thạch Tính không khỏi sửng sốt một chút, lập tức ánh mắt liền lộ ra thần sắc cảm kích nói:
- Cám ơn thiếu gia!
Mà Lâm Dịch, đã mở cửa đi ra ngoài. Thạch Tính thấy bóng lưng Lâm Dịch đã biến mất ở cửa ra vào, không khỏi âm thầm thầm nghĩ, thiếu gia này tuy rằng kiêu căng một chút, tự đại một chút, nhưng bản thân tựa hồ cũng không xấu...Ít nhất, hắn đối với người bên cạnh rất tốt.
Thạch Tính không biết, vị thiếu gia này cũng không phải là thiếu gia trước kia nữa. Thiếu gia trước kia chính là gia hỏa mà ngay cả nữ nhân đã triền miên với mình ba bốn ngày cũng có thể nhẫn tâm sát hại. Hắn có thể đối với người bên cạnh không tệ? Mà Lâm Dịch hôm nay tuy rằng đóng vai Hàn Thế, phát huy tính cách kiêu căng, tự đại, nhát gan của hắn một cách vô cùng tinh tế. Nhưng hắn dù sao cũng là Lâm Dịch. Khi có khả năng, Lâm Dịch vẫn là một người phi thường không tệ. Đặc biệt là nếu có thể tiện tay giúp người một chút thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt, cho nên mới khiến Thạch Tính cho rằng như vậy.
Nghĩ tới đây, Thạch Tính lại nhanh chóng trở lại vị trí ban nãy. Hàn Thế đã rời đi, hắn không biết mình có thể ở lại đây bao lâu nữa, hắn chỉ có thể nhanh chóng đi tìm bí tịch thích hợp với mình để mạnh mẽ ghi nhớ thôi. Nếu không, về sau hắn còn cơ hội tiến vào điển tàng các nữa hay không, cũng khó mà nói trước được.
Trong khi Thạch Tính đang cố gắng ghi nhớ, Lâm Dịch ra khỏi điển tàng các. Người trông coi bên ngoài đã thay đổi, nhưng vẫn là hai gã trưởng lão đại tinh vị.
- Hai vị trưởng lão tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Lâm Dịch vừa ra khỏi cửa, hai người đã cảm ứng được, nhìn về phía cửa. Lâm Dịch lập tức có chút khom người chào.
Hắn rất rõ ràng, Hàn Thế ở trước mặt người có thực lực cường đại hơn mình quá nhiều, nhất định sẽ phi thường lễ phép.
Những khiến Lâm Dịch ngoài ý muốn chính là hai gã trưởng lão kia sau khi nhìn thấy hắn, trong mắt lập tức lộ ra hàn mang. Một gã trong đó thậm chí còn không áp chế nổi sát ý của mình.
Trong lòng Lâm Dịch lập tức hơi sững sờ, thầm cười khổ không thôi. Hàn Thế này ở trong Cổ Thuật đến cùng có bao nhiêu địch nhân a? Hai tên cường giả Đại tinh vị này là làm sao thế? Tên ngu ngốc này sẽ không phải ngay cả cường giả Đại tinh vị cường giả cũng dám tùy ý mà đắc tội đấy chứ?
Lâm Dịch dở khóc dở cười. Mình vài ngày lại bị người oan uổng dùng ánh mắt mang theo sát ý như vậy để nhìn, cũng đã chai lỳ rồi.
Lâm Dịch tự nhiên không có cảm ứng nhiều lắm đối với hàn ý và sát ý do hai tên trưởng lão Đại tinh vị hạ giai này phát ra, nhưng mặt ngoài vẫn phải diễn tốt. Chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc sợ hãi mà khó hiểu nhìn hai gã cường giả đại tinh vị, hai chân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng, cơ hồ nhịn không được muốn quỳ trên mặt đất.
- Hừ!
Một tiếng hừ tức giận đột nhiên vang lên. Chỉ nghe thấy hai tiếng hô đau đơn vang lên ngay sau đó. Sắc mặt hai gã cường giả Đại tinh vị lập tức tái trắng, trong mắt hiện lên một vòng hoảng sợ. Áp lực áp chế trên người Lâm Dịch lập tức hoàn toàn biến mất.
Lâm Dịch không khỏi giương mắt lên nhìn, đúng là Hàn Vạn với vẻ mặt phẫn nộ và hàn ý nhìn hai gã cường giả Đại tinh vị tạo áp lực với Lâm Dịch, thanh âm cắn răng từ trong miệng Hàn Vạn vang lên, thật lâu sau, hắn mới âm trầm nói:
- Tốt, tốt...
Lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch ở một bên giống như bị dọa sợ choáng váng nói:
- Thế nhi, tới đây.
Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, tựa hồ như mới lấy lại tinh thần lớn tiếng hô lên:
- Phụ thân!
Lập tức liền vắt giò chạy đến cạnh hắn, lập tức ngón tay chỉ về phía hai gã trưởng lão sắc mặt có chút tái nhợt kia nói:
- Phụ thân, hắn, bọn hắn...
Hàn Vạn đưa tay ngăn lời hắn lại, lành lạnh nhìn hai người nói:
- Tốt...Rất tốt.
Sau khi nói hai câu như vậy liền kéo Lâm Dịch một cái, quay người đi ra ngoài. Lâm Dịch dường như còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng sợ, thỉnh thoảng còn quay đầu lại hoảng sợ liếc hai người.
Hai người kia thẳng đến sau khi thân hình Lâm Dịch và Hàn Vạn hoàn toàn biến mất, chỉ nghe hai tiếng PHỐC! vang lên, sắc mặt bọn hắn càng thêm trắng bệnh, phun ra một ngụm máu tươi...
- Không hổ là cường giả Đại tinh vị thượng giai...
Một người trong đó trong mắt mang theo một tia sợ hãi, đau đơn kịch liệt nơi ngực khiến hắn chau mày lại.
Chỉ một tiếng hừ giận dữ liền khiến hai người chịu trọng thương như thế, khác biệt của Đại tinh vị thượng giai và hạ giai, thật sự quá lớn.
- Chúng ta chọc giận Hàn Vạn, có nên báo cho Khổng trưởng lão một tiếng không?
Người bên cạnh hắn cũng chau mày, khóe môi nhếch lên một tia máu tươi.
Người bắt đầu nói chuyện nhíu mày suy tư một hồi, lập tức cắn răng nói:
- n, nên báo cho Khổng trưởng lão một tiếng. Ngươi ở nơi này coi chừng, ta sẽ lập tức quay lại.
Người thứ hai nhẹ gật đầu, hắn liền che ngực, bước về phía trước...
Hàn Vạn trên đường đi mặt lạnh, trong đôi mắt lóe ra hàn ý kinh người. Các trưởng lão thấy hắn nguyên bản vốn định chào hỏi, chỉ cảm thấy một cổ áp lực vô cùng cường đại truyền đến từ trên người đối phương, lập tức cả kinh cúi đầu xuống, không dám trực diện cổ khí thế này. Một đường đi tới, trưởng lão hai bên đều liên tục đổ mồ hôi lạnh...
- Nhị trưởng lão làm sao vậy?
Đợi đến sau khi Hàn Vạn và Lâm Dịch tiến vào phòng ốc, toàn bộ không khí đều buông lỏng một chút, một người lập tức thở dài một hơi, nhưng sắc mặt vẫn mang theo sợ hãi nói.
- Không biết...Đại khái hẳn là nhi tử bảo bối kia của hắn lại bị khi dễ thì phải.
Một người ở cạnh hắn nhỏ giọng nói. Bọn hắn đều không phải trưởng lão hạch tâm, tranh đấu giữa bổn hệ và phân hệ, đối với bọn họ không có ảnh hưởng gì cả. Hàn Thế trong mắt những người này đều là tồn tại bị xem thường, cho nên hắn mới có thể không chút băng khoăn nói như vậy.
Những người khác tràn đầy đồng cảm, cũng không khỏi nhẹ gật đầu...
Trong phòng, Hàn Vạn vừa vào liền kéo cửa lại nhìn trái nhìn phải Lâm Dịch, hàn ý trên mặt mất sạch, mà mang theo một tia lo lắng nhìn Lâm Dịch hỏi:
- Thế nhi, thân thể có chỗ nào không khỏe không?
Lâm Dịch nhìn như còn chưa kịp hoàn hồn, thật lâu sau mới tựa hồ đột nhiên lấy lại tinh thần nói:
- Không có, không có...
Hàn Vạn đau lòng nhẹ gật đầu, hàn ý trên mặt càng đậm đặc, cắn răng nói:
- Khổng lão thất phu chết tiệt...Thế nhi ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp con báo thù!
Trong lòng Lâm Dịch, trong hàn ý ẩn chứa sát ý trong mắt Hàn Vạn, hiển nhiên đã nổi sát tầm, mà trong phần sát ý này, lại mang theo vài phần không thể chờ đợi được...Chẳng lẽ, đối phương đã quyết định động thủ?
Trong mắt Lâm Dịch có chút sáng ngời, nhưng lập tức nội tâm liền thầm cau mày, biểu hiện bên ngoài lại hung hăng gật đầu, trong mắt cũng lóe ra hào quang thống hận.
Hàn Vạn nhẹ gật đầu, lập tức nói:
- Hai ngày này con cũng đừng tùy tiện đi ra ngoài, đợi đến khi qua hai ngày này rồi, con cứ chờ cưới Lang Sa đi!
Trong lòng Lâm Dịch liền khẳng định ý nghĩ của mình. Nhưng lại lộ ra thần sắc mừng rỡ nói:
- Phụ thân, thật, thật vậy chăng?
Hàn Vạn thấy biểu lộ này của Lâm Dịch, lập tức ha ha cười lớn, gật đầu khẳng định nói:
- Yên tâm đi, Lang Sa là của con! Trốn không thoát đâu. Ha ha...
Mà Lâm Dịch, thì bật cười hắc hắc...Trong mắt mang theo một tia chờ mong cùng với một tia nghiền ngẫm được che dấu thật sâu...
Cùng ngày Lâm Dịch liền ở lại trong phòng Hàn Vạn, thẳng đến sáng sớm ngày kế tiếp, Hàn Vạn nói với Lâm Dịch vài tiếng, liền rời khỏi phòng. Lâm Dịch nghĩ lại, liền biết rõ đối phương định làm gì rồi.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch cũng đứng lên, đi ra ngoài.
Lúc này là rạng sáng, đa số mọi người đều đang trong thời điểm tu hành của mình. Trên hành lang không có một bóng người. Lâm Dịch biến thành Hàn Thế, bước thẳng về tầng thứ sáu.
Quả nhiên, mặc dù là sáng sớm, ở nơi tu hành này vẫn có người.
Lại nói tiếp, Bổn Nguyên chi tháp này quả thật cũng kỳ quái. Sáu tầng trước ngọai trừ tầng thứ nhất ra, còn lại từ trên xuống dưới theo thứ tự là không gian năng lượng ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cực kỳ nồng đậm. Tầng thứ bảy và tầng thứ tám lại không có gì kỳ quái. Nhưng ngoài tầng thứ chín, thậm chí ngay cả một cái thang lầu hoặc thông đạo cũng không có. Vậy ở trên đó là nơi như thế nào chứ?
Vấn đề này khiến Lâm Dịch suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn nghĩ không ra được. Không có cách nào, Lâm Dịch cũng chỉ có thể đặt nghi hoặc này trong lòng. Chỉ là không gian năng lượng nồng đậm hơn bên ngoài cả chục lần này, chính là một nơi tu hành rất tốt.
Vừa xuống tới tầng sáu, đã có người phát hiện hắn. Ánh mắt người nọ sáng ngời, lập tức hô:
- Hàn thiếu gia!
Lâm Dịch sững sờ, quay đầu nhìn lại.