Phi hành trên bầu trời trên rừng rậm, Lâm Dịch gặp qua nhiều ma thú phi hành. Thế nhưng bọn chúng cảm nhận được lực lượng của Lâm Dịch rất cường đại, những ma thú này theo bản năng tránh đi. Bọn chúng biết Lâm Dịch không dễ trêu chọc vào.
Lâm Dịch không để ý đến những thứ này, một đường bay một mạch về phía đông với tốc độ cao nhất. Ước chừng dùng hơn một tuần, Lâm Dịch mới thấy được một thành phố nhỏ xuất hiện ở trước mắt.
Thành phố này nhìn qua cũng rất náo nhiệt, cửa thành có nhiều hành giả qua lại, trang phục quái dị, thực lực cũng không tầm thường. Tổng thể mà nói thực lực so với võ giả ở hành tỉnh Khắc Lâm cao hơn không chỉ một bậc.
Quả nhiên tại thành phố gần khu rừng, thực lực của võ giả cũng rất cường đại. Nói đến đây, thì phải nói một chút đến bố cục tổng thể ở đại lục.
Tổng thể mà nói, đa phần diện tích trên đại lục đều là nơi hoang dã, nhưng cũng chia ra một vài trình tự. Tỷ như hành tỉnh Khắc Lâm, tuy đại bộ phận ra khu hoang dã, rừng cây ở đó cũng không được tính là quá mức rậm rạp. Đẳng cấp ma thú bình thường đều là cấp bốn, cấp năm.
Ngay cả như hành tỉnh Nam Á, tuy rằng ở đó cũng đa phần là đất đai hoang dã, nhưng cây cối ở đây to lớn hơn, mật độ cũng dày đặc hơn. Ở đó ma thú thường là cấp sáu cấp bảy. Rất ít có ma thú Thánh giai trở lên xuất hiện.
Mà chân chính có thể xưng là rừng rậm thì chỉ có ở phía đông. Ở đây, ngoại trừ các thành phố ra thì đại bộ phần đều là rừng cây rậm rạp. Cây cối cao lớn, xum xuê, trong rừng rậm có rất nhiều ma thú, đẳng cấp cao sinh sống.
Lâm Dịch bay trên bầu trời phía trên rừng rậm, cũng cảm ứng được ma thú Thánh giai. Ma thú Thánh giai cũng có khoảng ba bốn đầu. Chỉ là Lâm Dịch trong lúc phi hành không có ẩn dấu thực lực của chính mình, những con ma thú Thánh giai này cũng sớm nhận biết được mà chạy trốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất giúp chúng có thể chạy trốn cũng là do Lâm Dịch không có dự định tìm chúng nó gây phiền phức. Dù sao thì trước đó, khi còn ở Cổ Năng, Lâm Dịch đối với ma thú Thánh giai có ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Nếu như không cần thiết thì Lâm Dịch cũng không muốn lấy đi tính mệnh của chúng.
Bất quá Lâm Dịch có chút nghi hoặc...Ở đây có ma thú Thánh giai thì vì sao lại còn cho phép xây dựng thành phố nhân loại ở khu vực này cơ chứ. Phải biết rằng, bình thường ma thú có địch ý rất lớn đối với nhân loại.
Mang theo vấn đề này, Lâm Dịch từ trên không trung rơi xuống, sau đó đi bộ về phía cửa thành.
Cửa thành cao lớn, mang phong cách cổ xưa, trước cổng thành có hai đội binh sĩ đang đứng gác. Những binh sĩ này đều là binh vệ của thành phố. Bọn họ có nhiệm vụ hiệp trợ võ môn bảo vệ thành phố những lúc ma thú tấn công. Tuy rằng hiện nay, mỗi khi ma thú tấn công một thành phố nào đó, thực tế rất ít thành phố có thể chống đỡ được. Nhưng Lâm Dịch vẫn cảm giác, một thành phố lớn, nếu như không có một hai cường giả Tinh Vị Cảnh bảo vệ, căn bản không thể nào chống đỡ được những cuộc tấn công với quy mô lớn của ma thú cả.
Chỉ là đáng tiếc...Toàn bộ đại lục lớn như vậy mà đế quốc Bạch Gia làm sao có thể sở hữu được nhiều cường giả Tinh Vị Cảnh như vậy. Hơn nữa mỗi một cường giả Tinh Vị Cảnh đều rất quan trọng đối với quốc gia. Theo như chính sách của đế quốc Bạch Gia thì bọn họ tăng cường bảo vệ cho các thành phố nằm gần khu vực có ma thú sinh sống. Dù sao đây đều là tiền vốn để đế quốc Bạch Gia đặt chân trên đại lục này. Bọn họ tự nhiên không có khả năng vứt bỏ tiền vốn của mình mà không đoái hoài đến.
Chỉ cần là một thành phố hơi lớn một chút, đều có một gia tộc có thế lực phi phàm, hoặc là có một vài vị cường giả Tinh Vị Cảnh ẩn cư ở nhân gian. Những cường giả này không có khả năng nhắm mắt, khoanh tay đứng nhìn ma thú tấn công thành phố. Tuy rằng tính bình quân mỗi ngày trên đại lục đều có một thành phố biến mất nhưng không phải vì thế mà căn cơ của nhân loại bị dao động. Dù sao một thành phố lớn, dân cư sinh sống so với những thành phố nhỏ lớn hơn rất nhiều.
Huống hồ, Võ môn và quân đội thành phố ít nhiều cũng có chút tác dụng. Chí ít có thể bảo vệ được một bộ phận người dân được an toàn. Đợi đến khi ma thú rút lui, bọn họ sẽ trợ giúp thành phố xây dựng lại những công trình kiến trúc bị đổ vỡ.
Lâm Dịch vừa bước vào thành phố, liền cảm giác được một cỗ thực lực phi phàm ẩn nấp trong không khí, ở từng khu vực khác nhau. Hơi sửng sốt một chút, Lâm Dịch dùng thần thức tìm tòi thì phát hiện ra đây là một thành phố không quá lớn nhưng lại có đến năm tên cường giả Tinh Vị Cảnh. Trong đó có một gã cường giả Trung Tinh Vị Cảnh trung giai!
Hiện nay, người có thể trở thành đối thủ của Lâm Dịch ít nhất cũng phải là cường giả ngoài Đại Tinh Vị Cảnh. Bây giờ đối với hắn Trung Tinh Vị Cảnh trung giai cũng không tính là gì. Nhưng trên thực tế, đối với đại lục mà nói, cường giả Trung Tinh Vị Cảnh trung giai cực kỳ thưa thớt. Phải biết rằng, hiện nay Lâm Dịch đang đứng trên đỉnh cao của đại lục, có cơ hội tiếp xúc với nhiều địa phương huyền bí, đương nhiên cũng gặp qua rất nhiều người có thực lực cường đại.
Lâm Dịch hơi dừng chân lại một chút, điều chỉnh tâm trạng sao cho giống một người dân bình thường rồi mới chậm rãi bước đi trong thành phố.
- Vừa vặn, có thể hỏi bọn họ vị trí cụ thể của Cổ Thuật nằm ở đâu.
Lâm Dịch nghĩ vậy liền bước đi.
Phủ thành chủ cho tới bây giờ đều là khối kiến trúc to lớn nhất của một thành phố, thậm chí so với võ môn còn to lớn hơn. Dù sao phủ thành chủ cũng đại biểu cho vương quyền! Nếu là đại biểu cho vương quyền, tự nhiên phải thể hiện được quyền lực của mình.
Trên đường phố Lâm Dịch vừa đi vừa hỏi han vị trí phủ thành chủ, đồng thời cũng là nơi mà năm tên cường giả Tinh Vị Cảnh kia đang ở.
Trước cửa lớn phủ thành chủ có hai đội binh sĩ đang đứng gác. Người nào người nấy đều ưỡn ngực ra phía trước, sắc mặt nghiêm túc, trên người tỏa ra sát khí. Hiển nhiên, những người này đều là binh sĩ đã từng vào sinh ra tử, mới có thể có được khí thế kinh người như vạy.
- Xem ra ở đây thường xuyên bị ma thú tấn công?
Lâm Dịch nhìn thấy đội binh sĩ này mà thần nghĩ. Trên đường đi, hắn cũng phát hiện ra mọi người ở thành phố này đều có một cỗ khí tức bưu hãn. Tuy loại khí tức này trong mắt hắn chả là cái gì nhưng Lâm Dịch đã đi qua nhiều nơi, không có nơi nào mà người dân lại bưu hãn như vậy. Cho dù là một người bình thường cũng có thể tỏa ra mùi huyết tinh nhàn nhạt. Hiển nhiên những người này nếu không thường xuyên vào sinh ra tử, thì cũng là thường xuyên nhìn thấy người chết. Bằng không kiên quyết không có được khí tức bưu hãn như vậy.
Mà toàn bộ đại lục đều thuộc quyền khống chế của đế quốc Bạch Gia. Có không gian truyền tống tồn tại, đế quốc Bạch Gia có thể có được những tin tình báo nhanh nhất và mới nhất. Chuyện tạo phải là điều không thể nào xảy ra.