Thanh Long bay trên không trung, ánh mắt bao quát tới bọn người Tạp Bá Lý ở phía dưới, thanh âm khàn giọng mà hùng hậu.
- Địch nhân của các ngươi, là ta.
- Đáng chết.
Tạp Bá Lý không nhịn được chửi một tiếng, hắn nhanh chóng truyền âm cho Khoa Lâm Na nói:
- Lâm Na, không cần phải xen vào chỗ này, nàng mau đi tóm lấy bọn chúng trở lại đây...Kể cả giết chết Lâm Dịch cũng nhất định phải lấy bằng được bông hoa tai đó.
Khoa Lâm Na liếc mắt nhìn hắn một cái rồi gật đầu, thân hình lóe lên bắn thẳng vào không trung, đuổi theo hướng một nhà ba người Lâm Cường.
Tạp Bá Lý bảo Khoa Lâm Na đi là có nguyên nhân của nó. Đầu tiên, Khoa Lâm Na là vợ hắn, tự nhiên hắn vô cùng tin tưởng Khoa Lâm Na. Mà xét thấy trước đây Mộc Nhu muốn lừa gạt hắn để đạt được Sinh Linh quả trên người Lâm Dịch, cho dù đạt được hay không thì hắn cũng đã sinh ra hoài nghi nhất định đối với Mộc Nhu...Hắn không dám khẳng định chắc chắn rằng sau khi Mộc Nhu đoạt được bông hoa tai sẽ còn trở lại hay không. Dù sao...cao tầng hiện giờ của Cổ Năng đã bị rung chuyển vài lần, mắt thấy đã hoàn toàn loại. Tạp Bá Lý không dám dễ dàng tin tưởng hắn.
Tiếp theo, đối thủ còn lại hiện giờ là hai người, một người có dị năng Thủy hệ, còn một người khác có dị năng Mộc hệ. Dị năng của hắn và của Mộc Nhu là khắc tinh của nhau...để Khoa Lâm Na Hỏa hệ đuổi bắt, không thể nghi ngờ là hợp lý nhất.
Tốc độ Khoa Lâm Na cực nhanh, trên thân thể của nàng thiêu đốt một tầng hỏa diễm màu trắng khiến không khí có chút gợn sóng. Mặc dù không cần đụng vào cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng kinh khủng đang phát ra đó.
Ánh mắt Bá Đế có chút ngưng tụ, thanh âm khàn khàn vang lên:
- Ta nói rồi, địch nhân của các ngươi là ta.
Lập tức Huyền Mộc Thanh Long tuôn ra một hồi thanh âm rồng ngâm.
Rống...một tiếng này so với tiếng rồng ngâm khi nãy còn có chút mạnh hơn.
Sắc mặt Tạp Bá Lý đại biến.
- Dị năng tinh thần hệ? Ngươi, ngươi là ma thú song hệ dị năng?
Khoa Lâm Na chỉ cảm thấy đại não nàng như bị một cái chùy nặng ngàn cân đánh vào vô cùng choáng váng. Hỏa diễm màu trắng trên thân thể nàng không ngừng phập phùng kịch liệt, thân thể không tự chủ được rơi từ trên không xuống...Chẳng qua cũng may, nàng vừa mới rơi xuống một đoạn ngắn thì đại não đột nhiên khôi phục thanh tỉnh, vẻ mặt nàng biến hóa, lập tức trụ vững thân hình trên không trung.
- Dị năng tinh thần hệ thật lợi hại.
Ba Đại trưởng lão của Cổ Năng đồng thời biến sắc. Thậm chí Thủy Ngưng ở dưới mặt đất cũng hơi đổi sắc mặt...nàng nhìn về phía thân hình khổng lồ của Bá Đế, trong ánh mắt toát lên vẻ kinh hãi.
Phải biết rằng, thần thú thuộc năm hệ đã vô cùng khó chơi. Giống như đầu Huyền Mộc Thanh Long này, bản thân của nó sở hữu dị năng Mộc hệ, đó là đỉnh phong trong tất cả các loại dị năng Mộc hệ. Trừ phi là lĩnh vực dị năng giả ngang cấp, nếu không không có một dị năng giả cùng hệ nào có thể đánh bại nó. Mà Tạp Bá Lý thuộc tính là kim, vừa vặn có thể khắc chế. Dựa theo suy nghĩ của Tạp Bá Lý, thuộc tính kim của chính mình khắc chế thuộc tính mộc của đầu Huyền Mộc Thanh Long kia. Mộc Nhu lại có thuộc tính Mộc vừa vặn khắc chế thuộc tính Thủy của Thủy Ngưng...nếu chân chính chiến đầu. Cho dù chính mình không có trăm phần trăm đánh chết được đầu Huyền Mộc Thanh Long này thì ít nhất cũng có thể khiến nó không rảnh rỗi để chú ý tới những việc khác. Chỉ cần Mộc Nhu có thể giải quyết xong Thủy Ngưng, đến lúc đó hai người bọn họ hợp lực lại nhất định có thể đánh chết đầu Huyền Mộc Thanh Long ở trước mặt...mà Khoa Lâm Na là dị năng giả Hỏa hệ, tốc độ của nàng cũng không chậm. Nếu như nàng ra tay, cho dù thực lực của Lâm Cường có thể đạt tới trình độ Đại tinh vị thượng giai nhưng hiện giờ hắn đang bị thương nặng, dùng năng lực của Khoa Lâm Na căn bản dễ giải quyết hắn như trở bàn tay.
Hắn tính toán vô cùng kỹ lưỡng, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng...đầu Huyền Mộc Thanh Long trước mặt lại là ma thú song thuộc tính. Thuộc tính còn lại của nó lại là dị năng tinh thần hệ cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ bằng vào điểm này...bọn người Tạp Bá Lý không ra tay chắc chắn được nữa.
Vẻ mặt Tạp Bá Lý trở nên âm trầm, hắn cắn răng nhìn đầu Huyền Mộc Thanh Long lạnh lùng nói:
- Ngươi là ma thú hệ Thanh Long đi ra từ Cực Trú Hàn Viên sao? Ở không gian này, ngoại trừ Cực Trú Hàn Viên ra thì không còn ma thú thuộc năm thần hệ nữa.
Bá Đế vẫn như cũ bay lượn trên không trung, hắn nghe được Tạp Bá Lý nói vậy liền bật cười.
- Ha ha...không hổ là Đại trưởng lão được Cổ Năng truyền thừa...không tệ, ta chính là đi ra từ Cực Trú Hàn Viên.
Sắc mặt Tạp Bá Lý càng lúc càng khó coi, hắn lạnh lùng nói:
- Cổ Năng ta cùng Cực Trú Hàn Viên ngươi có thù hận gì? Vì sao ngươi muốn gây khó xử cho chúng ta vậy?
Bá Đế vẫn cười lớn như cũ:
- Ta không có thù hận cùng các ngươi...chẳng qua vợ chồng huynh đệ Vân Hiên đã từng cứu một mạng của ta. Tự nhiên ta muốn báo đáp bọn họ, nếu ngươi muốn bắt bọn họ, nhất định phải vượt qua cửa ải đầu tiên là ta. Nếu không...tốt nhất là các ngươi nên buông tha dị bảo kia đi. Dị bảo này chỉ thuộc về người có duyên, cưỡng cầu sẽ không được.
Sắc mặt Tạp Bá Lý càng âm trầm bất định...hắn phẫn nộ nắm chặt tay, thế nhưng vẫn không dám tùy tiện tấn công...Mặc dù giết chết được Huyền Mộc Thanh Long cũng không phải chuyện dễ dàng, thế nhưng nếu vì chuyện này mà Cực Trú Hàn Viên khởi binh vấn tội, thật sự không có chút lợi nhuận.
- Đầu Huyền Mộc Thanh Long này vĩnh viễn không có khả năng ở bên người bọn họ? Bông hoa kia còn có thể lấy lại...không cần phải đấu sống chết với đầu Huyền Mộc Thanh Long này.
Trong lòng Tạp Bá Lý suy tính, hắn lập tức hít sâu một hơi, đứng nhìn Huyền Mộc Thanh Long nói:
- Rất tốt...ta ghi nhớ ngươi. Huyền Mộc Thanh Long Bá Đế. Lúc này Cổ Năng ta sẽ nhớ kỹ...Đi.
Tạp Bá Lý hô một tiếng, Khoa Lâm Na cùng Mộc Nhu ở bên cạnh không khỏi sững sờ. Khoa Lâm Na không nói một lời nào, sau khi trầm mặc một chút liền quay người bay theo Tạp Bá Lý đi. Mộc Nhu không phục thế nhưng thấy hai người đều bay đi, hắn lưu lại cũng không có chút tác dụng. Mộc Nhu lập tức hung hăng khoát tay, quay đầu bay phía sau...mà đám trưởng lão Cổ Năng bình thường ở bên cạnh thấy nhóm Đại trưởng lão của bọn họ xám xịt trở lại trong kết giới. Bọn hắn làm sao dám tiếp tục ở lại?
Chẳng qua chỉ sau một lát, tất cả những người ở Cổ Năng đều trở lại vào kết giới.
Thủy Ngưng thoáng sững sờ, kể cả Bá Đế cũng thật không ngờ đối phương nói rút đi là rút liền. Sau một lát, quang mang thanh sắc lập lòe lên, Bá Đế khôi phục lại hình dáng nhân loại như cũ.
- Xin chào.
Bá Đế hạ từ trên không xuống bên cạnh Thủy Ngưng, nhẹ nhàng cười nói.
Thủy Ngưng cũng miễn cưỡng nở nụ cười với hắn, gật gật đầu thế nhưng cũng không nói gì.
Bá Đế tự nhiên có thể nhìn ra mâu thuẫn của Thủy Ngưng, trong nhất thời cũng không nói gì cả. Sau nửa ngày, Bá Đế mới phun ra một câu:
- Được rồi. Trước tiên đi tụ họp với bọn họ đã.
Thủy Ngưng lại lần nữa do dự, cuối cùng nàng vẫn than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói:
- Không, tốt nhất ta vẫn không nên qua...
Bá Đế sững sờ, nghi hoặc hỏi:
- Vậy ngươi làm thế nào? Trở lại Cổ Năng sao?
Thủy Ngưng tự giễu chính mình, sau một thoáng nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Ta ở Cổ Năng trọn vẹn hơn một vạn ba ngàn năm...hôm nay ly khai thì ly khai đi. Tới Đại tinh vị thượng giai nhiều năm như vậy vẫn không có đột phá, ly khai như vậy cũng tốt...đi vân du đại lục một chút, nói không chừng có thể đột phá cũng nên?
Bá Đế sững sờ, hắn gật đầu cười nói:
- Cũng tốt. Đã như vậy, ta chúc ngươi một đường thuận buồm xuôi gió. Sớm ngày đột phá tinh vị cảnh, tiến vào Thiên Vị chi cảnh.
Thủy Ngưng cũng cười cười gật đầu. Ánh mắt nàng phức tạp nhìn về phía kết giới của Cổ Năng, xoay người lại, thân thể lập tức hóa thành một vũng nước bay đi, sau một khắc, thân hình nàng đã biến mất không còn thấy đâu nữa. Bá Đế nhìn đối phương biến mất không khỏi lắc đầu. Hắn liếc nhìn lại kết giới kia, thân hình nhoáng lên liền biến mất tại chỗ.
Một hồi tưởng rằng sinh ra đại chiến, cuối cùng qua loa xong việc như vậy...
Trong một lòng núi cách Cổ Năng mấy chục km.
Bên ngoài lòng núi là tầng tầng lớp lớp ma thú, đủ loại tiếng gào thét tập trung cùng một chỗ lộ ra một cỗ khí thế cực kỳ đáng sợ.
Mà ở trong lòng núi lại đang nghị luận sổi nổi.
- Đệ muội, nhiều năm như vậy không thấy, muội còn nhớ rõ ta chứ?
- Ha ha...lúc trước nếu không phải đệ muội cùng Vân Hiên huynh đệ tới cứu ta, chỉ sợ hiện giờ ta đã luân hồi nhiều lần.
- Chúc mừng một nhà Vân Hiên huynh đệ đoàn tụ a...
- Ha ha, nhất định phải chúc mừng một phen mới được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong lòng núi, các ma thú bằng hữu của Lâm Cường liên tục chúc phúc, quang cảnh cực kỳ náo nhiệt.
Vân Băng cùng đại đa số những người này có quen biết, chẳng qua đã thật lâu không thấy cho nên quên mất hình dáng của bọn họ mà thôi. Chẳng qua khi Lâm Cường giới thiệu thì nàng liền hồi tưởng...Vân Băng không khỏi cảm khái, trước đây khi cứu những người này, nàng chưa bao giờ trông cậy vào bọn họ có thể tới cứu mình. Không nghĩ tới lần đoàn tụ của gia đình mình đều do công lao của những người tại đây. Nếu như không có bọn họ hỗ trợ, như vậy Cổ Năng sẽ không thể loạn một tấc vuông. Mà chính mình cùng nhi tử cũng sẽ không được Lâm Cường cứu dễ dàng ra như vậy.
Nàng lập tức cảm kích nói:
- Cảm ơn. Cảm ơn các vị đại ca không ngại xa xôi vạn dặm tới cứu giải nguy nan của vợ chồng chúng ta. Đại ân đại đức, Vân Băng suốt đời không quên.
Nói xong, nàng khẽ khom người tỏ lỏng biết ơn.
- Ha ha, đệ muội quá lời rồi...các vị tại đây, có ai không phải nhận qua ân huệ của Vân Hiên huynh đệ cùng muội? Không có muội cùng Vân Hiên huynh đệ, đại bộ phận những người tại đây không biết đã chết bao lâu. Hôm nay có thể làm việc cho người nhà các ngươi, tự nhiên là nghĩa bất dung từ. Nói lời cảm tạ là quá mức khách khí rồi.
Lập tức có người cười lớn.
Vân Băng nghe vậy, trong lòng vô cùng vui mừng...nếu so sánh cùng nhân loại, tình nghĩa của những ma thú này càng lộ vẻ đáng quý hơn.
Còn Lâm Dịch thì thất thần nhìn bọn họ...lúc đầu thấy bộ dáng của bọn họ, Lâm Dịch bị dọa kêu to một tiếng.
Ngay từ khi sinh ra đời, Lâm Dịch đã được giáo dục rằng nhân loại và ma thú có thù bất cộng đái thiên. Cho nên mỗi khi gặp được ma thú, Lâm Dịch đều chưa từng nương tay qua. Hắn làm sao có thể tưởng tượng...lúc này người có thể khiến cho một nhà hắn đoàn tụ lại chính mà một đám ma thú như vậy.
Lâm Dịch nhíu mày, hơi chút trầm mặc. Sau sự kiện lần này, cảm giác trong lòng của hắn đối với ma thú lại thêm một nhận thức mới. Hắn đột nhiên phát hiện, dường như chính mình lại có thêm phát hiện mới đối với thế giới này...
- Chẳng qua, không biết Bá Đế đại ca thế nào...
Không biết là ai đột nhiên nói một câu, tràng diện cũng có chút yên tĩnh. Bá Đế ở trong nhóm ma thú này chiếm hữu uy vọng rất lớn.
- Còn có thể làm sao? Với bổn sự của Bá Đế đại ca, những tên Cổ Năng ngu ngốc kia không thể nào bắt giữ hắn được. Ha ha ha...mọi người cứ yên tâm.
Ba Đạt Nhĩ lớn tiếng cười, Tát Mông ở bên cạnh nhìn sang hắn buồn cười nói:
- Đầu heo ngươi cũng có thể nói ra được một câu như vậy sao? Thật là không ngờ a...
- Hừ, người đừng xem thường ta, Ba Đạt Nhĩ ta là một người vô cùng thông minh.
Ba Đạt Nhĩ trừng mắt lầm rầm nói. Mọi người lập tức bật cười nghiêng ngả.
- Bá Đế đại ca.
Trong lúc mọi người đang cười vang, đột nhiên âm thanh bạo phát vang lên. Cả đám không khỏi quay đầu nhìn lại...ở dưới màn bông tuyết trắng đầy trời, một gã thanh không biết từ đâu rơi xống. Chính là Bá Đế ở trong bộ dáng chân loại.
- Bá Đế đại cả...
Con mắt Lâm Cường sáng ngời, hắn nhanh chóng tiến lên nghênh đón. Vân Băng cùng Lâm Dịch đều đứng ở phía sau.
Bá Đế cũng cười ha hả cũng mọi người xung quanh, sau đó mới quay sang Lâm Cường cười nói:
- Tốt rồi, Vân Hiên huynh đệ đã không có việc gì. Chúc mừng ngươi cùng đệ muội có thể gặp lại nhau.
- Cảm ơn...
Lâm Cường cảm kích cười gật đầu.
Thế nhưng Vân Băng ở bên cạnh nhìn Bá Đế vài lần, nàng có chút lo lắng dò hỏi:
- Bá Đế đại ca, mẫu thân của ta đâu? Không phải nàng ở cùng một chỗ với huynh sao?
Lúc này Lâm Cường mới phát hiện chính mình không để ý Thủy Ngưng cũng không tới, hắn không khỏi âm thầm hổ thẹn, lập tức gật đầu hỏi:
- Đúng vậy, nhạc mẫu đại nhân chưa tới sao?
Bá Đế than nhẹ một tiếng:
- Các ngươi yên tâm, nàng không việc gì. Chỉ là...nàng nói nàng ở Cổ Năng suốt một vạn ba ngàn năm, còn chưa từng đi du lịch bốn phía. Hôm nay đã ly khai Cổ Năng, nàng cũng muốn du lịch một phen, thuận tiện nhìn xem có thể đột phá cảnh giới tinh vị được hay không.
Lâm Cường cùng Vân Băng nghe vậy thoáng sững sở, cả hai không khỏi trầm mặc...mãi lâu về sau, Lâm Cường mới vỗ vỗ tay Vân Băng. Vân Băng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Cường. Hắn ôn nhu nói:
- Yên tâm. Mấy năm nay nhiều chuyện tình của nhạc mẫu đại nhân đã bị chúng ta liên lụy. Để cho mẫu thân ra ngoài vân du một chút, thư giãn một tí cũng tốt. Bằng vào thực lực của người, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Đừng lo lắng. Được không nào?
Vân Băng nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.
Bá Đế đi tới bên người Lâm Dịch, cười nhìn Lâm Dịch nói:
- Ngươi là nhi tử của Vân Hiên huynh đệ, Lâm Dịch?
Lâm Cường thoáng sững sờ, hắn lập tức cười gật đầu, cung kính gọi một tiếng:
- Bá Đế bá bá, ngài khỏe.
Bá Đế vui vẻ cười cười, sau đó dò xét Lâm Dịch vài lần, cười nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a...Ngươi vẫn chưa tới ba mươi tuổi?
Lâm Dịch gãi đầu, nói rất tự nhiên:
- Hiện giờ hai chín, sang năm một tháng là tròn ba mươi.
- Ha ha...quả nhiên vẫn chỉ là tiểu hài nhi...
Bá Đế bật cười lớn tiếng.
Phải biết rằng, tuổi thọ của ma thú gần như đều dùng đơn vị nghìn năm để tính. Ba mươi năm đối với chúng nó mà nói, đương nhiên chỉ có thể coi là tiểu hài tử. Lâm Dịch nghe vậy cũng chỉ có thể dở khóc dở cười.