Chung Cực Truyền Thừa

Chương 170: Đến Thạch Nguyên

Đương nhiên, vô luận nói như thế nào, tu hành luôn không thể buông lỏng được, nói là nghỉ ngơi, kỳ thật chỉ để Ước Ba Long nghỉ ngơi một chút mà thôi, còn đối với Lâm Dịch mà nói, thời gian nghỉ ngơi, lại là thời gian hắn tu hành, lời của Lâm Cường hắn vẫn nhớ rõ...Thánh Cấp, sau khi hắn đạt tới Thánh Cấp, nghi hoặc trong lòng liền có thể giải khai. Lâm Dịch ẩn ẩn có một loại cảm giác...Tựa hồ sau lưng bí mật này, cất giấu một đáp án khiến hắn kinh hãi, nhưng cụ thể đáp án là gì...Chỉ có chờ sau khi hắn đạt tới Thánh Cấp, lại tìm Lâm Cường thôi.

Túi Trầm Sa nặng 4 ngàn cần lại đặt ở học viện Ngũ Hành dù sao lấy thực lực trước mắt của Lâm Dịch mà nói, sức nặng bốn ngàn cân cũng không phải là phụ tải nhỏ, tùy thân mang theo chung quy vẫn có chút không tiện, cho nên trên đường tu hành này, phương pháp tu hành cực hạn lại không thể sử dụng được, bất quá Lâm Dịch vẫn kiên trì phương pháp ba vạn mỗi ngày.

Một vạn cái chồng cây chuối áp chỉ, một vạn cái nằm ngửa ngồi dậy, một vạn ngồi xổm đứng dậy...Đương nhiên, lấy cường độ thân thể trước mắt của Lâm Dịch, ba lần một vạn này đã không thể nổi lên tác dụng tăng cường nữa, nhiều nhất chỉ bảo trì cường độ thân thể của hắn mà thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn

Mà ngoại trừ cường độ thân thể, phá môn bát môn Lâm Dịch cũng cần quen thuộc thêm...Sự thật Lâm Dịch hiện giờ đang nghiên cứu phương pháp không sử dụng Phá Môn Ấn Ký mà vẫn có thể Phá Môn...Hắn từng có hai lần vô tình phá môn dưới tình huống không sử dụng Phá Môn Ấn Ký, cái này khiến hắn loáng thoáng nắm chắc được một điểm...Tựa hồ, mấu chốt trong đó ở ngay tại tâm tình mình, nhưng mà, làm sao để khống chế tâm tình mình? Cảm xúc chấn động thế nào có thể sinh ra hiệu quả Phá Môn? Những cái này vẫn còn đang trong quá trình thăm dò.

Về phần nói dẫn động Thiên địa năng lượng rèn luyện bản thân, tiến tới một lần hành động đạt tới Thánh Cấp, vẫn còn một đoạn chênh lệch. Cái này gấp cũng không được, chỉ có thể dựa vào tu hành không ngừng cùng với ngộ tính gộp lại mới được.

Mà phương diện dị năng Lâm Dịch cũng không buông lỏng, hôm nay thứ hắn tương đối quen thuộc chính là công kích lĩnh vực, nhưng trừ công kích lĩnh vực ra, cái loại hình công kích bình thường của dị năng, Lâm Dịch vẫn không hề dùng. Trước kia đã từng nói qua, công kích kiểu dị năng thông thường, ngoại không ngừng tu hành, tiến tới khiến tinh thần lực nhớ kỹ phương thức vận hành của nguyên tố ra, liền không có phương pháp mưu lợi nào khác nữa.

Mồ hôi to như hạt đậu nhỏ lên mặt đất, Lâm Dịch cả người hoàn toàn chồng cây chuối, mu tay trái ở sau lưng, tay phải lại chỉ dựa vào ngón tay giữa chống lên mặt đất! Sau khi hoàn thành xong 10. 000 cái chồng cây chuối áp chỉ, Lâm Dịch lại không lập tức đứng thẳng thân thể, ngược lại nhắm mắt lại im im lặng lặng dừng lại.

Chồng cây chuối áp chỉ là phương pháp hắn chuyên môn nghĩ ra dùng để tu hành Tiễn Chỉ. Thời gian phát động của Tiễn Chỉ có chút quá lâu...Hơn nữa sau mỗi lần sử dụng Tiễn Chỉ, ngón tay của hắn luôn luôn một loại cơ hồ có một loại cảm giác bành trướng bạo tạc nổ tung, cực kỳ đau đớn. Hắn liền nghĩ phương pháp chuyên môn dùng để tu hành cường độ ngón giữa này.

Bất quá nói đến cũng rất ít tác dụng, sau khi trải qua mấy tháng tu hành, hôm nay thời gian phát động Tiễn Chỉ của hắn đã được rút ngắn đi nhiều, cơ hồ trong vài giây có thể phát động một lần...Bất quá muốn phát động Tiễn Chỉ có cường độ đâm thủng đầu lâu Tử Lôi Hổ, vẫn phải cần tụ tập lực lượng trong chốc lát...Đây cũng là chuyện không có cách nào, dù sao hắn hiện giờ còn không đạt đến Thánh Cấp, chỉ có sau khi đạt tới Thánh Cấp, bởi vì thân thể đã hoàn toàn nối thành một mảnh với năng lượng Thiên địa nên thời gian tụ lực mới có thể giảm bớt trên diện rộng


Chỉ nghe, vài tiếng rất nhỏ vang lên, phiến đá Lâm Dịch chỉ lên rõ ràng bởi vì khó có thể thừa nhận lực lượng cường đại mà rạn nứt ra, sau một lát, cánh tay Lâm Dịch hơi gấp, thân thể lập tức bắn lên, sau đó hai chân rơi trên mặt đất, đứng thẳng lên.

Bởi vì chồng cây chuối thời gian dài, trên mặt Lâm Dịch ửng hồng một mảnh, thật lâu sau mới dần tán đi, mà ngón giữa tay phải của hắn đã có một cổ cảm giác bành trướng cực kỳ bão hòa.

Ánh mắt Lâm Dịch ngưng lại, chợt ngón trỏ tay phải và ngón giữa có chỉ về phía trước, chỉ thấy một vòng lam mang hiện ra trên đầu ngón tay hắn, chợt vèo một tiếng vang nhỏ, lập tức hướng bắn về phía rừng rậm trước mặt, chỉ nghe soạt soạt soạt mấy tiếng...Mấy chục cây đại thụ lập tức bị Tiễn Chỉ xuyên thấu!

Lâm Dịch nhẹ nhàng nắm chặt lại tay phải, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

- Tiễn Chỉ hiện giờ so với trước kia cường đại hơn gấp ba bốn lần a, không biết Tiễn Chỉ sau khi phá vỡ bát môn, lực phá hoại và tốc độ có thể đạt tới trình độ nào đâu?

Lâm Dịch nhìn tay phải của mình, mặt mỉm cười.

Bất quá hắn ngược lại cũng không tính toán bây giờ thử một chút, sau khi nắm tay lại, liền bay thẳng đến trong rừng cây, sau một lát, chỉ thấy hắn vác theo thi thể một ma thú giống hình sói đi ra, chỉ thấy trên trán ma thú hình Sói kia, có một cái lổ nho nhỏ, huyết dịch màu xanh da trời từ đó không ngừng chảy ra, đúng là uy lực một ngón tay vừa rồi của Lâm Dịch!

- Tối nay liền ăn nó đi.


Lâm Dịch thầm nghĩ, chợt bắt đầu bận rộn.

Chừng hai ba ngày sau, trước mặt Lâm Dịch rốt cục cũng đã xuất hiện tràng cảnh tương đối quen thuộc!

- Cuối cùng đã tới.

Trên mặt Lâm Dịch lộ ra dáng tươi cười, ánh mắt nhìn lại nơi phía dưới mấy ngàn thước.

Một tòa tường thành cao lớn, chỗ cửa thành, ba chữ Thành Thạch Nguyên như rồng bay phượng múa khắc sâu vào tầm mắt Lâm Dịch! Chỉ thấy cửa thành dòng người như thủy triều, phi thường náo nhiệt.

Khoảng đất trống trước cửa thành, đã sớm có mấy trăm đầu Ước Ba Long đáp xuống chi chít như sao trên trời, Lâm Dịch nhẹ nhàng kéo dây cương, Ước Ba Long lập tức kêu lên một tiếng, giảm dần tốc độ lao xuống dưới...Trải qua thời gian hơn ba bốn tháng này, Lâm Dịch đã sớm nắm rõ ràng làm sao để khống chế Ước Ba Long. Ít nhất...Lúc muốn đáp xuống, sẽ không gia tốc lên giống như lần đầu nữa...

Nhảy xuống Ước Ba Long, Lâm Dịch liền bay thẳng đến cửa thành, bước vào bên trong, đầu Ước Ba Long này vốn đoạt được trong tay lữ hành giả, Lâm Dịch cũng không tính toán sắp xếp nó làm gì, cứ như vậy đặt nó ở ngoài cửa thành liền rời đi.

Thành Thạch Nguyên thật lớn, dù so với thành Bách Nhạn cũng không chênh lệch bao nhiêu, đường đi bốn phương thông suốt, hai bên dòng người như thủy triều, quả nhiên vô cùng náo nhiệt, vô cùng phồn hoa.

Lâm Dịch hành tẩu trong đám người trên đường, khó được có nhàn hạ thoải mái hiếu kỳ đánh giá chung quanh. Hai bên đường đi khắp nơi đều là tiểu thương mua bán đang mua lấy đủ loại hàng hóa.

Cứ như vậy ước chừng một canh giờ, rẽ vào một chỗ quẹo, trước mặt rốt cục xuất hiện quảng trường trung tâm, mà Vũ Môn, nằm ở bên cạnh đó.