Chung Cực Truyền Thừa

Chương 117: Tranh đoạt!

Nhưng hai người không trốn mà tiếp tục tiến về phía trước.

Những người ở đây đều là chiến sĩ thất cấp, suy tính quỹ tích tự nhiên là có chỗ độc đáo. Hơn nữa, mục đích của họ là bức hai người đi xuống mà không phải đánh bại họ. Vì thế công kích của những người này phần lớn là làm giảm tốc độ của họ. Nhưng thân hình còn lơ lửng giữa không trung, không thể mượn lực, do đó không thể tiếp tục nhảy lên cao.

- Phá!

Một tiếng hét to vang lên, chỉ thấy Sơn Lực lúc này giống như một thành lũy di động, hắn nhảy lên cao năng không theo sát mấy đạo công kích của các chiến sĩ. Thân hình cao lớn trên ba thước, một góc trên trán của hắn bỗng nhiên lóe lên hào quang màu vàng, đón những đạo năng lượng màu tím đang xông tới.

Oanh!

Trong tiếng ầm vang! Đạo năng lượng màu tím va chạm mãnh liệt với quang mang màu vàng trên trán Sơn Lực. Dư ba dùng mắt thường có thể nhìn thấy lan ra phía ngoài. Thân hình Sơn Lục cũng vì vậy mà rơi mạnh từ trên không trung xuống, trong tiếng nổ vang, bàn chân hắn đạp mạnh xuống đất tạo nên một cái hố to tướng.

Tuy rằng sau khi được chiến văn gia trì, lực lượng của Sơn Lực đã gia tăng rất nhiều, nhưng chắc chắn không thể mạnh hơn mười đạo công kích của các chiến sĩ hợp lại. Một kích này hắn chỉ ngăn cản được mấy đạo mà thôi.

- Diệp Linh!

Sơn Lực hét to một tiếng! Chỉ nghe sau lưng có thanh âm yêu kiều vang lên. Đột nhiên một thân ảnh nhỏ nhắn chợt nhảy lên cao.

Lúc này Diệp Linh nguyên bản không cao lắm, nhưng được chiến văn gia trì nhìn càng thêm cao gầy. Trong con mắt ti hí màu xanh lá tản ra hàn ý, chỉ thấy nàng hô nhẹ vài tiếng, hai chân nhanh chóng đá ra từng đạo năng lượng màu xanh lá. Hơn mười lần nhấc chân, cuối cùng một đạo năng lượng màu tím bay tới công kích khiến nàng bất đắc dĩ xoay trìn thân thể rơi xuống mặt đất.

Diệp Linh luân phiên công kích đã chặn lại khoảng mười đạo năng lượng màu tím, nhưng vẫn còn hơn mười đạo năng mượng màu tím khác đang đánh tới. Thân hình vừa rơi xuống thì một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn khác xông lên. Đúng là Thu Hân.

Lúc này mái tóc đen dài của nàng đã biến thành màu vàng óng ả. Một đạo ấn ký xuất hiện giữa hai hàng lông mày, trong ánh mắt của Thu Hân cũng toát ra ánh sáng vàng khiến cho người ta có một cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn.

Chỉ thấy thân hình của nàng nhảy lên không trung, ngăng chặm đám năng lượng màu tím đang đánh tới. Thân hình nàng xoay tròn một cách mãnh liệt, năng lượng màu vàng cũng xoay theo hình thành một vòng tròn cách thân thể nàng ba thước. Một vài đạo năng lượng đánh trúng thân thể nàng, nhưng năng lượng màu vàng xoay tròn lập tức đánh bay chúng đi.

Chỉ là bản thân Thu Hân sau khi chống đỡ một chút cũng không thể chịu nổi, dù sao đây cũng là công kích của các chiến sĩ thất cấp. Nàng đã tiếp không ngừng nghỉ mười đạo năng lượng, thân hình liền rơi xuống mặt đất thở dốc.

Sau khi nàng vừa rơi xuống, Phi Dương đã nhảy lên cao.

Mái tóc đen dài đã biến thành màu xám, ngay cả ánh mắt của hắn cũng giống như tro tàn. Khí tức màu xám quấn quanh người hắn, chỉ thấy sau khi nhảy lên cao, hắn giang hai tay ra, một đoàn năng lượng màu xám xuất hiện trong tay hắn. Trong ánh mắt màu tro tàn lóe lên tia sáng mãnh liệt, hắn hét lớn:

- Phá!

Sau đó giống như dùng gậy đập thật mạnh về phía trước.

Lần này, lại có hơn mười đạo năng lượng màu tím bị đánh tan, sau khi bùng nổ, thân hình Phi Dương cũng suy sụp rơi xuống mặt đất.

Đến lúc này, công kích tới Ngụy Kiếm cùng Diệp Khai chỉ còn khoảng mười đạo.

Nhưng nếu như Ngụy Kiếm và Diệp Khai không đánh tan chúng thì kết quả cuối cùng là hai người bọn họ cũng rơi xuống mặt đất.

Đồng tử màu đỏ sậm của Ngụy Kiếm co rút lại, hắn quát to:

- Diệp Khai!

Diệp Khai ở bên cạnh hắn đã hiểu rõ và chuẩn bị kỹ càng.

Chỉ nghe Ngụy Kiếm quát lên một tiếng lớn. Thân hình đột nhiên dừng lại giữa không trung, năng lượng màu đỏ bùng nổ, nhưng Diệp Khai vẫn chưa đi tới. Ngụy Kiếm nắm hai tay lại hét lớn:

- Diệp Khai!

Diệp Khai lập tức minh bạch, hắn nhanh chóng đạp mạnh lên tay Ngụy Kiếm, hai người đồng thời phát lực, sau đó tách nhau ra. Điều bất đồng chính là thân thể Diệp Khai gia tốc vọt lên phía trên, còn Ngụy Kiếm thì rơi xuống dưới mặt đất.

Những chiến sĩ kia không ngờ hai người lại tự gia tốc cho nhau, lúc này thân thể Diệp Khai bỗng nhiên tăng tốc thoát khỏi sự công kích của đám năng lượng màu tím trong không trung,

Lúc này hắn chỉ còn cách bình đài của vị thanh niên Thánh cấp chừng mười thước. Dưới tình huống không thể mượn lực trên không trung, hắn hoàn toàn không có khả năng đặt chân lên bình đài.

Nói thì chậm, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh. Chỉ thấy đồng tử Diệp Khai màu xanh lá bỗng nhiên co rút lại. Tay phải hắn xuất hiện hư ảnh hư móng vuốt của sói đánh mạnh vào năng lượng màu tím.

Chưa kịp đánh vào vách núi, năng lượng màu tím va chạm với lực lượng của Diệp Khai và nổ tung.

Lực lượng của mười chiến sĩ thất cấp khiến cho Diệp Khai phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời thân thể hắn cũng bắn ngược lên trên, phương hướng chuẩn xác chính là bình đài của các Thánh cấp.

- Thành công rồi!

Thấy Lang Da cúi người đỡ Diệp Khai dậy, trên mặt Ngụy Kiếm hiện lên thần sắc hưng phấn.

Sáu người này phân công nhau, mỗi người phụ trách một khâu cuối cùng đã yểm trợ được Diệp Khai đi lên bình đài thành công.

Điều này nói thì rất dễ, nhưng làm thì vô cùng khó khăn. Phải biết rằng năng lượng công kích màu tím nhanh như thế nào? Trong quá trình này, chỉ cần một chút sơ sẩy, chắc chắn sẽ không thể thành công. Nhất là Ngụy Kiếm cùng Diệp Khai, lúc cuối cùng hai người phải mượn sức của nhau.

Chỉ cần chậm trễ một chút hoặc tốc độ Diệp Khai không nhanh thì năng lượng màu tím sẽ đánh tới ngay. Suy nghĩ một chút, có lẽ Diệp Khai cố ý muốn mượn lực phản chấn này để đặt chân lên bình đài, mặc dù thân thể hắn được chiến văn gia trì, nhưng Diệp Khai dù sao cũng không phải là chiến sĩ loại hình phòng ngự, vì thế không thể nào tiếp nhận công kích của mười tên chiến sĩ hợp lại.

Đến lúc này, lấy được danh ngạch đã có thêm bốn người, ba người củaTrương gia Nam Á. Học viện Tông Phạm một người. Vì thế danh ngạch cho các chiến sĩ chỉ còn lại bốn mà thôi. Chỉ là, lần này không một ai tỏ vẻ không phục.

Cho tới bây giờ, các chiến sĩ mới hiểu mục tiêu của mình là bình đài trên cao mà không phải là chém giết lẫn nhau. Rõ ràng vấn đề này, tất cả mọi người đều bắt đàu chuyển từ chém giết nhau sang chuyện tranh giành lên bình đài, không phải vạn bất đắc dĩ thì không đi tập kích đối phương.

So với chiến sĩ, tranh đấu của dị năng giả bình tĩnh hơn nhiều, nhưng trong đó ẩn chứa một làn ám sóng. Hai học viện lạnh lùng nhìn nhau.

Trên người Khắc Lý Tư nổi lên từng đạo lốc xoáy nhỏ, giống như là những cơn gió thoảng qua.

Người của học viện Ngũ Hành biến sắc, người hiểu rõ Khắc Lý Tư nhất chính là Khải Hi, Chỉ thấy thân hình hắn bùng nổ bắn ra những đạo quang mang màu vàng phóng thẳng lên trời, chúng bao phủ cả vách đá phía trước mặt.

Chuyện khiến cho người ta sợ hãi chính nhất đã xảy ra, các chiến sĩ đều muốn nhảy lên bình đài trên cao. Trừ phi thật sự đích bất đắc dĩ, đều không hề lẫn nhau công kích...Mà lúc này, đột nhiên một vầng hào quang màu vàng tràn tới, các chiến sĩ đang hăng hái xông lên chuẩn bị đặt chân lên bình đài, chợt cảm thấy một cỗ áp lực đánh úp tới, lập tức bình đài đang ở trước mặt bỗng nhiên biến mất, các chiến sĩ đã ở dưới mặt đất. Cũng vào lúc này, thân ảnh của Khắc Lý Tư bất ngờ xuất hiện trên không trung.

Trên người hắn lóe lên quang mang màu xanh mãnh liệt, dường như muốn chống cự lại lực hấp dẫn từ hào quang màu vàng của Khải Hi. Nhưng rốt cục cũng không còn biện pháp nào, sắc mặt hắn tái nhợt rơi xuống đất.

- Các ngươi đang làm cái gì vậy?

Một gã chiến sĩ đang chuẩn bị đặt chân lên bình đài, thì bị hào quang màu vàng kéo xuống dưới đất. Sắc mặt hắn đỏ bừng, phẫn nộ rống lên, con mắt đỏ hồng chứng tỏ hắn cực kỳ phẫn nộ.

Nguyên bản Khải Hi đang vui vẻ vì thấy Khắc Lý Tư tức giận, nhưng nghe thấy chiến sĩ đó hét to, hắn ngẩn người ra. Sau đó nhớ lại lúc nãy mình xuất thủ cũng kéo luôn cả họ xuống dưới. Lập tức Khải Hi xấu hổ cười trừ:

- Ách...Hắc hắc, ta cũng không có chú ý tới...Lần sau sẽ chú ý, lần sau sẽ chú ý...

Một gã chiến sĩ quát to:

- Dị năng giả các ngươi cuối cùng muốn cái gì? Chẳng lẽ thực sự cho là chúng ta sợ các ngươi sao? Vừa rồi ra tay giúp đỡ, hiện giờ lại muốn phá hỏng cuộc tranh đoạt danh ngạch của chúng ta sao?

Khải Hi vốn vô tâm nên mới lỡ tay, nhưng gã chiến sĩ lại cho rằng Khải Hi lợi dụng cơ hội để phá bọn họ, vì thế họ mới lớn tiếng quát mắng.

Thủy Linh Lung biến sắc khẽ nói:

- Các ngươi còn không biết xấu hổ trách cứ chúng ta? Ta hỏi các ngươi. Nếu như không phải vừa rồi chúng ta ra tay, thì chiến sĩ các ngươi chiếm được bao nhiêu danh ngạch hả?

Lời nói của Thủy Linh Lung lập tức khiến cho đám dị năng giả và chiến sĩ tỉnh ngộ. Vừa rồi rõ ràng có hơn mười chiến sĩ tiếp cận bình đài trên cao, nhưng nếu đã đặt chân lên thì làm sao có thể đi xuống? Phải biết, chế định giữa dị năng giả cùng Chiến Sĩ là do họ lén lút làm. Mà Thánh cấp Bạch đại nhân có nói, bất kể dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đến bên cạnh hắn đầu tiên là đoạt được danh ngạch.

Sắc mặt đám người dị năng trầm xuống, lạnh lùng nhìn đám chiến sĩ.

Những chiến sĩ này bị Thủy Linh Lung nói cho nghẹn lời. Kỳ thật bọn hắn không phải là không có người nghĩ đến qua điểm ấy...Nhưng rất nhiều người ôm tâm tư chiếm đoạt danh ngạch, dù sao cũng đã lên bình đài, cho dù dị năng giả hay chiến sĩ cũng vậy. Ai chịu xuống đài?

Thủy Linh Lung lập tức hừ lạnh một tiếng nói:

- Vẫn nên do phe dị năng giả chúng ta động thủ trước, chiến sĩ các ngươi làm sau đi.

Nói xong nàng nhìn mấy người Khắc Lý Tư trên mặt đất nói:

- Có một ít người đã không nhịn được nữa rồi.

Khắc Lý Tư hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói:

- Vậy thì bắt đầu đi.


Tiếng nói của hắn vừa dứt, một cơn gió thoảng qua, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.

Khải Hi nhếch miệng cười nói:

- Còn muốn lập lại chiêu cũ sao?

Năng lượng màu vàng phóng thẳng lên trời bao phủ toàn bộ vách núi, thân ảnh Khắc Lý Tư lại hiện ra bên trong quang mang màu vàng óng ánh.

- Buông ra cho ta!

Rất hiển nhiên, Khắc Lý Tư muốn phóng tay đánh cược một lần. Sắc mặt hắn đỏ lên, bỗng quát to một tiếng. Chỉ thấy toàn thân hắn bộc phát một luồng ánh sáng màu xanh và màu xám, hai màu trộn lẫn với nhau trên không trung và nổ tung.

Khải Hi biến sắc, hô to:

- Ngăn hắn lại.

Sau khi hét to, thân ảnh của hắn lóe lên những quang mang màu vàng mãnh liệt. Năng lượng màu vàng dưới sự gia trì của Khải Hi bắt đầu đại phóng.

Những người thuộc học viện Ngũ Hành lúc này mới bắt đầu phản ứng. Từng đạo năng lượng lập lòe trên người họ, đột nhiên năng lượng màu vàng trên người Khải Hi biến mất, thân ảnh Khắc Lý Tư vọt lên vững vàng rơi xuống bình đài, bên cạnh Thanh niên Thánh cấp.

Mọi người chấn động! Nhìn lại, chỉ thấy thần sắc của Khải Hi lúc này vô cùng thống khổ, thân thể co rút, hai tay ôm đùi phải, toàn thân không ngừng run rẩy.

Khải Hi từng là ân nhân cứu mạng của Lâm Dịch, lúc này thấy tình trạng của Khải Hi như vậy, hắn cả kinh vộ vàng bước nhanh tới hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

Nhìn trạng thái của Khải Hi lúc này dường như không tốt cho lắm. Sắc mặt hắn vặn vẹo thống khổ mà trở nên trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi. Vài giây trước hắn còn khỏe lắm mà. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Ta cũng không biết...Đùi phải. Đau quá!

Khải Hi cố nén trong đau đớn trong thân thể, hắn nói với giọng đứt quãng! Toàn thân tiếp tục run rẩy.

Lâm Dịch lập tức cả kinh. Chỉ thấy lĩnh vực màu xanh da trời bao phủ lấy cả hai người.

Trong lĩnh vực, Lâm Dịch chính là thần, không gì có thể tránh khỏi cảm ứng của hắn. Bất kể là vật sống hay chết cũng không thể.

Sau khi bao phủ Khải Hi, Lâm Dịch kinh hãi phát hiện bên trong đùi phải của Khải Hi có sinh vật sống.

Nhắm mắt lại, thân thể Khải Hi trong nháy mắt trở nên trong suốt. Mạch máu màu đỏ, xương cốt màu trắng. Lúc này, trên đùi phải, phía xương bánh chè có hơn mười sinh vật nhỏ dài kì lạ đang đâm sâu vào bên trong.

Lâm Dịch trợn mắt nói to:

- Lão sư! Cố gắng chịu đau.

Dưới tình huống Khải Hi chưa kịp phản ứng, Lâm Dịch đã chém mạnh xuống.

Trước kia trong rừng rậm, Lâm Dịch đã có thể dùng tay chặt đứt da lông của ma thú cấp năm. Sự sắc bén của cổ tay hắn có thể biết như thế nào.

Một tiếng hít hà rất nhỏ vang lên, Khải Hi thống khổ kêu lên. Một đao của Lâm Dịch chặt xuống, cơ bắp đùi phải Khải Hi lập tức bị chặt đứt, máu tươi phun ra xối xả.

- Khải Hi!

Một vài người của học viện Ngũ Hành còn chưa hiểu rõ Khải Hi đã xảy ra chuyện gì đã thấy Lâm Dịch đột nhiên chém đứt đùi phải của Khải Hi. Trong lòng họ cảm thấy cực kỳ kinh hãi.

Người có quan hệ tốt nhất với Khải Hi là Khố Tư Lạp, hắn biến sác quát to:

- Lâm Dịch, ngươi đang làm cái gì!

Ngay lập tức lục sắc quang mang trên người hắn lóe lên, cơ hồ đang muốn ra tay.

- Đừng xúc động!

Thủy Linh Lung đột nhiêm túm lấy cảnh tay hắn. Khố Tư Lạp nôn nóng quay đầu lại nhìn Thủy Linh Lung. Chỉ thấy nàng khẽ cau mày nói:

- Chờ một lát...Lâm Dịch nhất định là phát hiện ra cái gì đó...

Khố Tư Lạp vội vàng nói:

- Phát hiện cái gì? Hắn không phải là muốn phế Khải Hi sao?

Đúng lúc đó, Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng khẽ quát:

- Đi ra!

Từ miệng vết thương của Khải Hi đột nhiên bay ra vài giọt máu, sau đó lơ lửng trước mặt Lâm Dịch. Sau khi chúng bay ra, vẻ thống khổ trong mắt Khải Hi đỡ đi, khuông mặt hắn tái nhợt.

Lâm Dịch nhíu mày nhìn vài giọt máu đang bao trùm lấy sinh vật kỳ lạ này, hỏi với giọng nghi ngờ:

- Đây là sinh vật gì?

Bên trong vài giọt máu là mấy sinh vật có hình dạng tiểu côn trùng, toàn thân màu đỏ, dài chừng hai ba phân. Qua sự quan sát trong lĩnh vực, Lâm Dịch phát hiện một đầu côn trùng có hơn một ngàn cái chân nhỏ. Mỗi cái chân được trang bị một cái móc sắc bén, có thể nhìn ra chúng rất lợi hại. Vì vừa rồi chúng có thể bám trên xương cốt của Khải Hi. Nếu không phải Khải Hi còn bên trong lĩnh vực, Lâm Dịch dùng máu huyết bao phủ những sinh vật kỳ lại này lại từ từ gỡ những cái chân của chúng ra thì kết cục duy nhất để thoát khỏi sự thống khổ này là chặt đứt một chân.

Mà lúc này, mặc dù bị huyết dịch bao vây. Nhưng những tiểu trùng quái dị này vẫn không ngừng vặn vẹo thân hình nhỏ dài của nó. Trên đỉnh đầu còn có hai cái răng thật dài đang đóng mở, giống như muốn ăn cái gì đó.

- Lâm Dịch, Khải Hi làm sao vậy?

Thủy Linh Lung mở miệng, hỏi với giọng lo lắng. Bọn họ không thể tiến vào lĩnh vực của Lâm Dịch bởi vì còn phải canh chừng đám người học viện dị năng thừa nước đục thả câu, cướp lấy danh ngạch.

Lâm Dịch cúi đầu đối với Khải Hi nói:

- Ngươi nghỉ ngơi trong chốc lát trước đi.

Nói xong, một tầng hơi nước mỏng che khuất miệng vết cắt. Quang mang màu xanh da trời lóe lên bao trùm vết thương đang đau nhức, một cảm giác mát rượi ruyền đến, sắc mặt Khải Hi dịu đi, hắn gật nhẹ đầu không nói gì.

Sau đó, Lâm Dịch mang theo mấy côn trùng lơ lửng trong huyết dịch đi tới bên cạnh Thủy Linh Lung hỏi:

- Lão sư, đây là sinh vật gì? Vừa rồi nó chui vào người của Khải Hi lão sư.

Thủy Linh Lung cùng Khố Tư Lạp cẩn thận xem xét, lập tức ánh mắt ngưng tụ! Trong mắt Khố Tư Lạp mang theo lửa giận nhìn về phía dị năng học viện.

- Sinh vật này gọi là Nặc Mễ Khắc Cốt Trùng. Một loại ký sinh trùng cực kỳ đáng sợ. Những ký sinh trùng bình thường mặc dù gây nguy hại cho thân thể, nhưng đều chậm rãi gây tổn thương. Chỉ có Nặc Mễ Khắc Cốt Trùng là bất đồng, vừa chui vào thân thể con người, lập tức nó sẽ tiến vào xương cốt thôn phệ cốt tủy. Quán trình này diễn ra rất nhanh, chỉ cần trong mười phút, nó có thể thôn phệ hoàn toàn cốt tủy của con người.

Thủy Linh Lung lạnh lùng nhìn về phương hướng của học viện dị năng vừa giải thích với Lâm Dịch.

Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn những sinh vật gọi là Nặc Mễ Khắc Cốt Trùng này. Chỉ mấy con tiểu trùng này, có thể cắn nuốt sạch sẽ cột tủy toàn thân của một người sao. Đột nhiên hắn hỏi Thủy Linh Lung:

- Tại sao Nặc Mễ Khắc Cốt Trùng này lại xuất hiện ở chỗ này.

Thủy Linh Lung nhìn dị năng học viện nói:

- Học viện Dị năng có một tên dị năng tinh thông khu trùng thuật.

Lâm Dịch lập tức hiểu rõ, theo ánh mắt của Thủy Linh Lung, hắn nhìn về một phương hướng, nơi đó có một gã gia hỏa mặc một bộ áo xám. Từ lúc người của dị năng học viện tiến vào, hắn đã cảm thấy người này có chút kì lạ. Thật không ngờ dị năng của hắn là khu trùng.

- Hắn tên là Ba Lô Lạp, dị năng là khu trùng. trong phương viên một thước, bất kể là côn trùng nào cũng không thoát khỏi sự không chế của hắn. Hơn nữa, với tư cách là người khu trùng, hắn đem thân thể mình trở thành trùng sào. Bên trong thân thể hắn có mấy chục loại côn trùng khủng bố. Mà Nặc Mễ Khắc Cốt Trùng chính là một cái trong số đó.

Thanh âm của Thủy Linh Lung vang lên bên tai Lâm Dịch.

Lâm Dịch nghe vậy lập tức mở to hai mắt hỏi:

- Đem thân thể của mình trở thành trùng sào? Điều này cũng có thể làm được sao? vậy Nặc Mễ Khắc Cốt Trùng cũng có thể sống cùng với cốt tủy của hắn mà không làm gì sao?

Thủy Linh Lung lắc đầu nói:


- Ta cũng không rõ lắm. Đại khái đây là một bí thuật nào đó.

- Bí thuật?

Nghe thấy một danh từ mới, Lâm Dịch không khỏi tò mò hỏi:

- Cái gì gọi là bí thuật?

Thủy Linh Lung nói:

- Bí thuật...Nói như thế nào đây? Trên cái thế giới này trừ phương pháp chiến đấu, thể thuật và dị năng ra còn có hằng hà sa số bí thuật. Những bí thuật này bình thường đều có công năng hoặc phương thức tấn công cực kỳ quỷ dị. Khu trùng thuật của Ba Lô Lạp nghiêm khắc mà nói cũng không phải là dị năng mà là bí thuật. Còn có nữ tử Thư Mộng kia. Huyết mạch của nàng tuy rằng là dị năng, nhưng nếu xét kỹ ra thì thiên về bí thuật nhiều hơn. Điểm bất đồng giữa huyết hạn truyền thừa cùng dị năng bình thường chính là, dị năng giả phải thông qua luyện tập tu hành mới có thể tiến bộ, nhưng huyết hạn truyền thừa chỉ có phương thức tiến bộ duy nhất là chờ đợi. Chờ cho đến khi truyền thừa trong thân thể người thừa thế hoàn toàn thức tỉnh.

Lâm Dịch Thủy Linh Lung. Thủy Linh Lung nghĩ một hồi rồi nói:

- Đơn giản mà nói. Chính là một cường giả trước thời điểm tử vong dùng phương thức nào đó truyền thừa lực lượng của bản thân mình cho người khác. Đó chính là huyết hạn truyền thừa, nhưng mà loại bí thuật nàu không có tính điều khiển, tức là vị cường giả đó không thể khống chế lực lượng truyền thừa của hắn cho ai. Có thể là con của hắn, cũng có khi là cháu trai, chắt gái...Dù sao chỉ cần trong hàng hậu nhân của hắn có một người kế thừa được lực lượng này là được. Lực lượng này bất đồng với sự thức tỉnh của dị năng giả, khi mà huyết mạch truyền thừa thức tỉnh chỉ cần vị cường giả đó là Thánh cấp thì hậu nhân của hắn không cần tu luyện cũng tự nhiên đạt tới Thánh cấp.

Nghe Thủy Linh Lung nói như vậy, Lâm Dịch lập tức hiểu rõ. Ánh mắt hắn nhìn về phía Thư Mộng. Lúc này nàng đã lên bình đài trên cao. Đại khái là lúc Lâm Dịch giúp đỡ Khải Hi chữa trị nàng đã đi lên. Vì thế hắn không được chứng kiến huyết hạn truyền thừa của Thư Mộng là gì.

- Chúng ta cũng lên đi.

Thủy Linh Lung đột nhiên nói với Lâm Dịch.

Lâm Dịch lấy lại tinh thần, sau đó cau mày hỏi:

- Như vậy chúng ta ai sẽ đi lên, Khắc Lý Tư đã chiếm được một cái danh ngạch, chỉ còn lại ba cái thôi.

Với lĩnh vực thần kỳ của mình, Lâm Dịch hoàn toàn có khả năng đưa tất cả mọi người của học viện Ngũ Hành đi lên bình đài trên cao, nhưng danh ngạch thì có hạn, hiện tại Khắc Lý Tư đã chiếm mất một cái.

Thủy Linh Lung cũng nhíu mày, sau đó nói:

- Ngươi đi lên trước đi, không cần lo cho chúng ta.

Lâm Dịch ngẩn người hỏi lại:

- Không cần lo cho các ngươi?

Thủy Linh Lung nói lời này tự nhiên là suy nghĩ thay cho Lâm Dịch. Bởi vì lúc này hắn mang bất kể người nào của học viện Ngũ Hành lên, cũng không công bằng với những người khác, làm cho họ cảm thấy không thoải mái. Nếu đã vậy thì dứt khoát không mang ai theo, có thể đoạt được danh ngạch hay không phải dựa vào bản lĩnh của mình, nếu không thể đặt chân lên bình đài trên kia cũng không thể trách ai được.

Huống hồ...Ma Nguyên động quật cũng không phải là vùng đất bình yên gì. Từ xưa đến nay, người tiến vào động phủ này có mấy người sống được mà đi ra. Tuy rằng cơ hội khó có được, nhưng dù sao cũng có nguy cơ vô cùng.

Lâm Dịch có nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, đã minh bạch ý tứ của Thủy Linh Lung. Hắn không nói gì nữa mà gật nhẹ đầu nói:

- Ta chờ ngươi ở phía trên.

Sau khi nói xong, hắn nhìn thoáng qua phương hướng dị năng học viện, lập tức lĩnh vực bỗng nhiên bùng phát.

Không gian lĩnh vực màu xanh da trời tăng vọt, lấy Lâm Dịch làm trung tâm một không gian với bán kính trăm thước bao phủ lấy.

Người của dị năng học viện thấy thế lập tức kinh hãi, họ cho rằng Lâm Dịch muốn đối phó với mình. Hiện tại đám người này cách Lâm Dịch khoảng ba mươi thước, lập tức trên người bùng lên hào quang bay ngược về phía sau.

Nhưng mà động tác của bọn hắn có nhanh cỡ nào cũng không thể thoát khỏi lĩnh vực của Lâm Dịch. Trong nháy mắt, tất cả đã bị lĩnh vực màu xanh da trời bao phủ vào bên trong.

Bất quá cũng may Lâm Dịch không phải muốn giết chết bọn hắn. Mà là để cho bọn hắn thối lui khỏi lĩnh vực không gian này. Từ bên trong chạy ra, sắc mặt của họ trở nên cực kỳ khó coi, hiện nhiên cảnh tượng thê thảm của Thác Nại Nhĩ khi chết để lại ấn tượng rất sâu trong lòng họ.

Lâm Dịch nhìn bọn họ một lần nữa, sau đó lại nhìn Thủy Linh Lung, cuối cùng gật nhẹ đầu với nàng, thân hình hắn lơ lửng trên không trung sau đó vọt tới bình đài trên cao.

Uy lực lĩnh vực của Lâm Dịch rất rõ ràng, người của học viện dị năng cũng hiểu, nếu như Lâm Dịch có ý muốn bay lên thì họ cũng không có biên pháp ngăn cản. Vì thế khi Lâm Dịch lơ lửng trên không trung, không có một ai dám phát động công kích với hắn.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt của các chiến sĩ và dị năng giả, Lâm Dịch mang theo lĩnh vực màu xanh da trời bay đến bình đài bên cạnh vị thanh niên Thánh cấp. Khắc Lý Tư đứng phía sau lưng thanh niên Thánh cấp vẻ mặt hết sức âm trầm...

- Dịch tử...

Thân ảnh của Lâm Dịch vừa hạ xuống thì một thanh âm thân thiết vang lên, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Tạp đã sớm mang theo thần sắc kích động nhào tới hắn.

Trong mắt Lâm Dịch cũng toát ra vẻ kích động, hắn gian hai tay ra ôm lấy Trương Tạp.

- Trương Tạp!

Thần sắc hai người rất kích động từ nhỏ có thể nói cả hai thân với nhau như hình với bóng. Tình cảm từ thời nối khố rất tha thiết và chân thành. Tám năm không gặp, nhưng tình cảm giữa hai huynh đệ không vì thế mà suy giảm, ngược lại càng thêm thắm thiết.

Thư Mộng đứng bên cạnh hai người, trên mặt mang theo nụ cười không màng danh lợi. Ba người đều từ trấn nhỏ Hi Mạn mà ra, lúc trước khi Trương Tạp cùng Thư Mộng đồng thời ly khai thị trấn nhỏ thì chỉ còn một mình Lâm Dịch ở lại. Xa cách tám năm, gặp nhau tại địa phương này, chỉ bất quá tình cảm của ba người không hề có sự biến hóa nào.

Cười với Trương Tạp nửa ngày, Lâm Dịch mới nhớ tới bên cạnh còn có Thánh cấp Bạch đại nhân, lập tức hắn quay đầu lại khom người chân thành nói:

- Lâm Dịch tạ ơn đại nhân viện thủ.

Thánh cấp thanh niên cười cười, sau đó khẽ lắc đầu cười nói:

- Không cần cám ơn ta cái gì. Ta cũng chỉ nói thật mà thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn

Hiện tại thái độ của vị Thánh cấp này với Lâm Dịch rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng Lâm Dịch vẫn tiếp tục chắp tay cảm ơn thêm một lần nữa. Thanh niên Thánh cấp thủy chung chỉ cười nhạt mà không nói gì. Lúc này, Lâm Dịch mới cùng hai người Trương Tạp và Thư Mộng hàn huyên. Khắc Lý Tư ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn cũng bị hắn vứt sang một bên.

Người của học viện Ngũ Hành thấy Lâm Dịch bay lên bình đài trên cao, Khố Tư Lạp có chút sững sờ hỏi:

- Sao Lâm Dịch đã lên rồi, vì cái gì hắn không mang theo mấy người nữa lên?

Thủy Linh Lung nói:

- Tranh đoạt danh ngạch phải dựa vào chính mình, nếu ngay cả danh ngach cũng không đoạt được thì có tư cách gì tiến vào Ma Nguyên động quật. Chúng ta không thể chờ Lâm Dịch che chở mãi được.

Khố Tư Lạp nghe vậy lại ngẩn người, lập tức gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt!

Chợt ánh mắt hắn ngưng tụ nói:

- Như vậy chúng ta cũng lên đi!

Tiếng nói vừa hạ thì quang mang màu xanh trên người hắn đã bùng phát. Một lát sau, vùng đất dưới chân hắn bắt đầu chấn động kịch liệt, chỉ trong chốc lát, ba một tiếng. Một loại thực vật từ dưới đất chui lên, chỗ mà Khố Tư Lạp đứng là một phiến lá cực kì to lớn.

Thực vật họ dây leo này sau khi chui ra khỏi mặt đất thì không dừng lại mà mang theo Khố Tư Lạp phóng thẳng lên không trung. Thời gian dần trôi qua, dây leo thực vật đã rơi vào tầm mắt của mọi người.

Rễ của thực vật dây leo này to bằng đầu người, nó từ mặt đất trồi lên giống như nộ long xuất động mang theo Khố Tư Lạp tới phương hướng bình đài trên cao.

- Hừ! Xuống cho ta!

Một tiếng quát nhẹ vang lên! Chợt, một mảnh hắc mang nhấp nhoáng! Chỉ thấy một mảnh sương mù màu đen từ bên phía dị năng học viện bắn ra bao trùm lấy dây leo thực vật. Trong chốc lát khói đen tản đi, rễ cây bị ăn mòn hơn phân nửa. Khố Tư Lạp đang ngồi trên phiến lá bỗng nhiên cảm giác dưới gốc cây lay động, hắn đưa mắt nhìn về phía dưới liền cảm thấy rùng mình, lục sắc quang mang trên người bùng phát.

Rốt cục rễ của dây leo thực vật đã bị ăn mòn tới đứt rời. Bành! Một tiếng động vang lên bên tai mọi người. Chỉ thấy dây leo lập tức biến mất, thay vào đó là những quang điểm màu xanh lá đầy trời. Thân thể Khố Tư Lạp rơi từ trên cao xuống, nhưng hắn không hoảng sợ chút nào. Ánh mắt chăm chú nhìn mặt đất.

Chỉ nghe một tiếng ầm một tiếng, phiến thổ địa dưới thân Khố Tư Lạp đột nhiên nổ tung, một đóa hoa huyết hồng cực lớn nổ rộ đón lấy thân thể của Khố Tư Lạp vào bên trong.

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của các chiến sĩ, đóa hoa hyết hồng tiếp tục dâng cao đưa Khố Tư Lạp lên cao.

- Hừ!

Lại là một tiếng hừ lạnh! Sương mù màu đen lại một lần nữa bắn về phía đóa hoa của Khố Tư Lạp.

Khố Tư Lạp chứng kiến khói đen, lập tức minh bạch là chuyện gì xảy ra! Lập tức hắn hừ giọng mũi một cái, đôi mắt lóe lên màu lục mang. Chỉ nghe rầm rầm vài tiếng liên tục, xung quanh đóa hoa huyết hồng lập tức xuất hiện mấy đóa hoa cực lớn, chúng vây Khố Tư Lạp vào giữa. Thân hình Khố Tư Lạp tiếp tục bay lên cao. Những đám hoa tươi xuát hiện đã ngăn cản đám khói đen hoàn toàn.

- Phí công vô ích.

Thanh âm lạnh lẽo khinh thường từ trong làn sương mù màu đen truyền ra. Chỉ thấy trên người kẻ này bùng lên hắc sắc quang mang, chúng nhanh chóng ngưng tụ trước ngực. Chỉ trong chốc lát, một thanh liêm dao dài sáu bảy thước hiện ra.

- Nếm thử Tử thần chi liêm của ta đây.

Thanh âm lạnh lùng tiếp tục vang lên. Liêm đao màu đen,mang theo uy thế cường đại nhắm thẳng hướng của đám hoa tươi cực lớn của Khố Tư Lạp với tốc độ cực nhanh, không khí xung quanh nơi liêm đao đi qua trở nên vặn vẹo.

Bá bá bá! Những thanh âm rất nhỏ vang lên, liêm đao màu đen vừa tới, sắc mặt Khố Tư Lạp hơi biến đổi...

Bành! Một tiếng vang nhỏ phát ra, những bông hoa tươi cực lớn lập tức bạo phá rồi biến mất, khắp không trung chỉ còn lưu lại những quang điểm màu xanh lá.

Thân hình Khố Tư Lạp rơi xuống đất thì Ba Lạp Nhĩ cũng bắt đầu hành động. Hắn đột nhiên chạy vài bước sau đó biến thành một hỏa nhân, sau khi tung mình lên lập tức bay vào không trung.

Trong đám dị năng giả thì trừ dị năng phong hệ ra, dị năng hỏa hệ cũng có thể bay.

Nhiệt độ xung quanh người Ba Lạp Nhĩ cực cao, không khí bên cạnh hắn bị thiêu đốt trở nên vặn vẹo. Mà hắn thì như một viên lưu tinh bay nhanh về phía bình đài phía trên cao nơi có vị Thánh cấp đang đứng.

- Nằm mơ!

Sau một tiếng hét lớn, cảnh tượng khiến cho mọi người khiếp sợ xuất hiện.

Chỉ thấy bình đài phía dưới chấn động dữ dội. Một khối cự thạch với đường kính ba mươi thước từ dưới mặt đất bắn lên không trung. Mục tiêu chính là Ba Lạp Nhĩ.

Đột nhiên cảm thấy một trận gió thốc tới. Ba Lạp Nhĩ không khỏi cúi đầu nhìn. Lập tức thân hình hắn dừng lại giữa không trung.

Mà càng khiến cho mọi người kinh sợ chính là khối cực thạch kia cũng im lặng lơ lửng giữa không trung giống Ba Lạp Nhĩ.

Một tảng đá với đường kính khoảng ba mươi thước sẽ có sức nặng như thế nào. Chỉ là lúc này dường như nó trái với quy luật của tự nhiên, cứ lơ lửng giữa không trung.

Đám dị năng giả và các chiến sĩ đã tạm dừng chiến đấu há hốc mồm nhìn một màn kỳ lạ này. Tuy rằng sớm biết dị năng giả rất thần kỳ, nhưng không ngờ khi tận mắt chứng kiến lại thần kỳ như vậy.

Từ lúc Khố Tư Lạp triệu hồi thực vật khổng lồ, cho tới bây giờ Ba Lạp Nhĩ biến thành hỏa nhân đối mặt với cự thạch có đường kính ba mươi thước. Những chuyện này đã phá vỡ nhận thức bấy lâu nay của những người bình thường.

- Xuống cho ta!

Một tiếng thét to vang lên. Khối cự thạch chấn động mãnh liệt sau đó khó khăn lắm mới bay lên tới đỉnh đầu Ba Lạp Nhĩ và trấn áp hắn xuống.

Phong áp mang theo lực lượng cường đại lập tức khiến cho hỏa diễm trên người hắn rung động. Tuy rằng thân thể hắn hoàn toàn không sợ công kích vật lý, nhưng gió vẫn có áp chế rất lớn với hỏa diễm. Không dám coi thường, Ba Lạp Nhĩ hét lớn một tiếng, hỏa diễm toàn thân bùng cháy. Ngọn lửa màu đỏ đã biến thành màu xanh da trời. Hắn dùng toàn bộ hỏa diễm trên người đánh ra một quyền về phía trước. Một đạo bạch sắc hỏa diễm kịch liệt xoay tròn bay ra từ trong tay Ba Lạp Nhĩ đánh mạnh vào cự thạch.

Hoa lửa văng ra khắp nơi. Tuy rằng đạo bạch sắc hỏa diễm xoay tròn đã khoan một cái lỗ cực lớn trên cự thạch, nhưng do cự thạch quá lớn. Trong lúc nhất thời Ba Lạp Nhĩ đành phải nhẹ nhàng lui người về phía sau. Trên không trung triển khai một trận truy đuổi náo nhiệt, hỏa nhân bay phía trước, một khối cự thạch đường kính ba mươi thước bay phía sau. Điều này khiến cho rất nhiều chiến sĩ há hốc mồm tại chỗ.

Trong lúc Ba Lạp Nhĩ bị cự thạch truy đuổi, Thủy Linh Lung cũng bắt đầu hành động.