Chung Cực Truyền Thừa

Chương 109: Tề tụ trên đỉnh núi!

Nhiều Thánh cấp tụ tập nơi đây như thế, đám người Lâm Dịch tự nhiên không dám quá đà. Cả đám đều ngồi trên mặt đất, biểu tình trên mặt càng lúc càng cảm thấy khó coi.

Ước chừng một giờ đi qua. Qua thời gian này, mấy người Thủy Linh Lung đã điều chỉnh trạng thái đạt tới đỉnh phong.

Mấy vị cường giả Thánh cấp vẫn đang nói chuyện trên trời dưới bể. Không thể không nói, Thánh cấp đúng là Thánh cấp! Những đồ vật từ trong miệng họ nói ra, đa phần mấy người Lâm Dịch nghe mà không hiểu gì cả. Còn vài phần hiểu thì đều là tồn tại trong truyền thuyết, nhưng dù sao cũng có thêm một phần kiến thức.

Trong lúc đang nghe say sưa thì tại lối vào truyền tới một hồi thanh âm, đám người Lâm Dịch không khỏi quay đầu lại nhìn. Nơi đó xuất hiện một đội ngũ chừng mười người.

Lâm Dịch tò mò, hắn ngầm đánh giá những người này. Chỉ thấy dẫn đầu là một thanh niên tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, người này khoác một bộ y phục cực kỳ quý giá đẹp đẽ. Mái tóc của hắn đen nhánh dài tự nhiên xõa trên vai, người đẹp như trăng, đôi mắt sáng lấp lánh như bảo thạch. Sống mũi nhỏ mà thẳng, đôi môi màu hồng phấn...Vô luận nói như thế nào, thì đây cũng là một nữ tử mỹ lệ vô cùng. Nhưng điều chân chính khiến cho Lâm Dịch thất kinh chính là khí chất u buồn điềm đạm mà lại rất ngọt ngào. Tổ hợp những điều mâu thuẫn này tại nên một luồng khí chất rất là quái dị. Giống như nụ cười của nàng khó có thể che giấu sự điềm đạm, ngọt ngào, nhưng lại không xóa đi sự u buồn trời sinh...Càng nhìn càng khiến cho người ta thương tiếc.

- Nhìn gì đến mê mẩn vậy hả?

Bên tai Lâm Dịch đột nhiên vang thanh âm của Thủy Linh Lung. Lâm Dịch không khỏi quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Thủy Linh Lung, hắn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng mang theo vài phần không vui.

- Có ai lại đi nhìn chằm chằm nữ hài tử như ngươi vậy không?

Lâm Dịch lập tức xấu hổ gãi gãi đầu cười. Sau đó, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía người thứ ba trong đám người vừa đến.

Thời điểm khi thấy người thứ ba, thân hình Lâm Dịch đột nhiên chấn động mãnh liệt. Ánh mắt hắn toát ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc.

- Tạp, Tạp Phiến?

Dịch kinh ngạc lấy há hốc mồm nói.

Nhưng mà sau khi nhìn kỹ một hồi thì Lâm Dịch lại có chút không dám khẳng định. ĐÓ là một thiếu niên tướng mạo cực kỳ anh tuấn, thân cao một thước tám, thân hình thon dài. Mái tóc đen dài rủ xuống phía sau lưng.


Trên mặt của hắn lúc nào cũng mang theo nụ cười tươi như ánh mặt trời, quan trọng nhất chính là hắn rất giống với bằng hữu tốt nhất của Lâm Dịch - Tạp Phiến.

Nhưng mà Lâm Dịch nhưng cũng không dám khẳng định hắn chính là Tạp Phiến. Dù sao, trên thế giới này người giống người cũng không có gì lạ.

Vì thế Lâm Dịch chỉ đứng yên quan sát mà không lên tiếng.

- Ha ha. Nam Á Trương gia, quả nhiên là tiểu tử ngươi dẫn đội tới đây.

Thanh niên Thánh cấp đang ngồi trên ghế thái sư đột nhiên nở nụ cười. Đối tượng mà hắn nói chuyện chính là người thanh niên có tướng mạo tuấn mỹ, khí chất lười biếng vừa mới tới.

Điều này không khỏi khiến cho Lâm Dịch có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, lúc nãy khi nói chuyện với họ, biểu tình của Thánh cấp này rất lạnh nhạt, hiển nhiên không để bọn họ vào mắt. Nhưng lúc nói chuyện với người thanh niên lười biếng, ưu nhã thì lại tươi cười và thân mật hơn. Lâm Dịch đưa mắt tập trung vào người thanh niên Nam Á Trương gia. Trong lòng hắn thầm nghĩ, người này có chỗ nào đặc biệt khiến cho Thánh cấp coi trọng như thế.

Chỉ thấy người thanh niên lười biếng đó lộ ra một nụ cười, hắn nói:

- Hắc hắc, Khuy Đắc đại nhân còn nhớ rõ ta à...

- Tiểu tử ngươi...

Vị thanh niên Thánh cấp bật cười, sau đó hắn lắc đầu nói:

- Được rồi, đi sang bên kia nghỉ ngơi một chút đi. Đằng sau còn có một số người đang đi lên đấy.

Người thanh niên có bộ dáng lười biếng nghe thấy vậy liền gật đầu cười, sau đó hắn đi về phía trước, mấy người khác đi theo phía sau hắn. Phương hướng của họ ngược với đám người Lâm Dịch, hơn nữa chính giữa là những Thánh cấp che khuất nên không thể nhìn thấy nhau.


Đám người này vừa đi không lâu thì phía lối vào lại truyền tới một hồi động tĩnh, mấy người Lâm Dịch đưa mắt nhìn lại.

Khi nhìn thấy một người, toàn thân Lâm Dịch không tự chủ được mà chấn động, hắn cúi đầu xuống. Thủy Linh Lung thấy hành động của Lâm Dịch như thế bèn nhìn hắn với ánh mắt lo lắng vô cùng...

Mười người vừa mới tới, dẫn đầu là Thể Thuật đạo sư năm đó của Lâm Dịch...Ngụy Kiếm.

Thời gian hơn hai năm đi qua, Ngụy kiếm không hề có sự thay đổi gì. Hình thể thon dài, biểu tình lạnh nhạt...Mặc dù đối mặt với Thánh cấp, nhưng vẻ lạnh nhạt trên mắt hắn vẫn không thu liễm lại chút nào.

Đi theo đằng sau Ngụy Kiếm chính là Diệp Khai, Diệp Linh, Sơn Lực, Phi Dương, Thu Hân và năm vị thể thuật đạo sư mà Lâm Dịch đã từng gặp mặt. Gặp lại những người quen này, trong lòng Lâm Dịch cảm thấy rất mâu thuẫn, những ngày qua hắn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nhưng thủy chung không có được đáp án nào.

Đột nhiên một bàn tay mềm mại vỗ vào tay Lâm Dịch, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn.

Trong mắt Thủy Linh Lung mang theo ý tứ cổ vũ nhìn Lâm Dịch như muốn nói vô luận ngươi có lựa chọn như thế nào thì ta cũng đều ủng hộ ngươi.

Lâm Dịch cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ xúc cảm như hòa, hắn hít thật sâu một hơi, rồi cười với Thủy Linh Lung. Sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía những người của học viện Tông Phạm.

Ngoại trừ sáu vị Thể thuật đạo sư, trong số mười người này còn có một người Lâm Dịch cũng nhận thức. Đó chính là Lang Sa...

Biểu lộ của Lang Sa trước sau vẫn lạnh lùng mà cao ngạo như vậy. Mái tóc đen dài sau ót, mặc dù hắn chỉ đứng yên lặng, nhưng khí chất trong trẻo lạnh lùng này không khỏi hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn

Thanh niên Thánh cấp có chút hứng thú nhìn Lang Sa, hắn cười cười nói:

- Ngươi chính là thiên tài nổi danh, Lang Sa?

Lang Sa nghe thấy thanh niên Thánh cấp hỏi vậy thì khẽ gật đầu một cái, không nói một câu nào, biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ không có gì thay đổi. Điều này khiến cho Khải Hi bên cạnh Lâm Dịch cảm thấy kỳ quái, hắn thầm thì:

- Lạnh lùng thật,

Lâm Dịch quay đầu lại nhìn hắn với vẻ khó hiểu.