Chung Cực Truyền Thừa

Chương 100: Thức tỉnh!

Lại qua ước chừng ba ngày, Thủy Linh Lung và Lâm Yến vẫn đợi trong phòng khách

Đột nhiên, một hồi lam sắc quang mang bỗng nhiên đại thịnh!

Lâm Yến và Thủy Linh Lung cơ hồ đồng thời ngẩng nhìn về phía Lâm Dịch trên không trung!

Chỉ thấy lam sắc lĩnh vực bao vây lấy Lâm Dịch đột nhiên kịch liệt nổi sóng, bất quá sau một lát, vầng sáng bỗng nhiên bạo liệt ra! Chỉ trong nháy mắt, không gian trong cả phòng, đã bị bao trùm một tầng màu xanh da trời.

Trong mắt Lâm Yến và Thủy Linh Lung lập tức lộ ra kinh hỉ!

- Ca ca!

- Lâm Dịch!

Chỉ thấy Lâm Dịch vốn nằm thẳng đã đứng thẳng người lên, hai mắt nhắm nghiền lơ lửng trên không trung...Lúc này lĩnh vực đã hoàn toàn bao trùm cả gian phong, trong phiến lĩnh vực này, Lâm Dịch có thể tùy ý phi hành.

Dưới tiếng kêu gọi vội vàng của Lâm Yến và Thủy Linh Lung, con mắt đóng chặt hơn nữa tháng của Lâm Dịch, rốt cục chậm rãi mở ra.

- Ca ca!

Trong mắt Lâm Yến lập tức lộ ra cuồng hỉ, chợt không hề nghĩ ngợi, theo thói quen nhào tới Lâm Dịch!

Nghe thế âm thanh quen thuộc như thế kêu gọi, nhìn thấy động tác quen thuộc này...Mặc dù đại não Lâm Dịch lúc này vẫn còn ở vào trạng thái mông lung, nhưng vẫn vô ý thức vươn hai tay ra...

Hương nhuyễn vào lòng...Lâm Dịch vốn lơ lửng trên không trung, thêm vào Lâm Yến dưới sự kinh nhảy lên 2...3m, lập tức liền nhào vào lòng ngực Lâm Dịch.

- Ca ca, ca ca...


Lâm Yến nỉ non hai tiếng, đột nhiên cứ như vậy ôm lấy cổ Lâm Dịch lớn tiếng khóc lên...

Cho tới bây giờ, Lâm Dịch mới tính là phản ứng lại, nghe thấy tiếng khóc của Lâm Yến, lập tức có chút luống cuống tay chân từ không trung rơi xuống trên mặt đất. Giọng nói ngọng nghịu như khi còn bé trấn an nói:

- Yến nhi đừng khóc...Yến nhi đừng khóc...

Lâm Dịch vốn cũng không phải là người giỏi ăn nói, khi còn bé Lâm Yến chỉ cần giận một chút, hoặc gặp phải chuyện khổ sở gì đó mà khóc lên, Lâm Dịch liền một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể ngốc nghếch vỗ lưng Lâm Yến hoặc là vuốt đầu Lâm Yến, trong miệng liên tục nói "Yến nhi đừng khóc. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

..Mặc dù Lâm Dịch và Lâm Yến cũng đã lớn, nhưng đối với cách để trấn an muội muội của mình, phương pháp của Lâm Dịch vẫn ngốc như thế.

Thủy Linh Lung thấy Lâm Dịch tỉnh lại, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh hỉ. Song khi Lâm Yến nhào vào trong ngực Lâm Dịch, Thủy Linh Lung không khỏi sửng sốt một chút, chợt nhẹ nhàng cười cười, cứ vậy xoay người rời khỏi phòng, vầng sáng màu xanh da trời lập tức thu liễm, lĩnh vực đã hoàn toàn thu hồi.

Lâm Yến khóc trong ngực Lâm Dịch như một đứa bé. Mà Lâm Dịch chỉ có thể ngốc nghếch không ngừng nói "Yến nhi đừng khóc, ca ở đây...Yến nhi đừng khóc...Đừng khóc...

Hài tử có ca ca quả thật hạnh phúc, ít nhất Lâm Yến hiện giờ có thể cảm nhận được hạnh phúc như vậy, giữa tình cảm huynh muội tha thiết chân thành, thuyết pháp gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, hoàn toàn là tiết độc tình cảm thần thánh giữa huynh muội họ.

Tiếng khóc của Lâm Yến vẫn một mực giằng co thời gian rất lâu mới dần yên tĩnh lại, mà Lâm Dịch cũng không khỏi thoải mái.

- Yến nhi đừng khóc...Ca ở đây...

Lâm Dịch lại lần nữa nói với Lâm Yến như vậy.

Lại phát hiện Lâm Yến trong ngực lại không có phản ứng gì, sau khi cuối đầu xuống xem xét, chỉ thấy Lâm Yến đã nhắm mắt lại, ngủ rồi.

Lâm Dịch lập tức có chút dở khóc dở cười...Nhẹ nhàng đặt Lâm Yến lên giường mình, nhẹ nhàng sửa sang đầu tóc dài có chút rối trên trán Lâm Yến.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Yến mang theo hai vệt nước mắt, lông mi thật dài vểnh lên có chút run run, trên đó còn vương hai giọt óng ánh, nhìn ra gần đây Lâm Yến đích thật miệt mỏi muốn chết rồi, trên khuôn mặt vốn óng ánh trơn mềm lộ ra một tia tiều tụy, khiến Lâm Dịch không khỏi đau lòng một hồi.


Từ nhỏ đến lớn, Lâm Dịch chân chính nhìn Lâm Yến từ bi bô học nói, càng về sau lại từng bước chân lung la lung lay đi khắp phòng, đưa hai tay phấn nộn hô lên "ca ca ôm một cái" với Lâm Dịch...Phần tình huynh muội này, là thứ mà cuộc đời này Lâm Dịch coi trọng nhất, cũng là thứ hắn muốn bảo hộ cả đời

Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi thấy Bạch Lực có ý đồ làm loạn với Lâm Yến, Lâm Dịch dưới sự nổi giận, ngay cả một câu cũng không nói liền trực tiếp đánh chết hắn! Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày đó Bạch Diệp đòi báo thù giết con, trong lòng của hắn cũng tràn đầy nộ khí! Không chút khoa trương mà nói, Lâm Yến, chính là nghịch lân của Lâm Dịch!

Long có nghịch lân, sờ vào tất giết!

Thương tiếc nhẹ lau trên vệt nước mắt trên mặt Lâm Yến, lại nhìn một chút Lâm Yến đã ngủ say, Lâm Dịch lúc này mới quay người đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Thủy Linh Lung đang ngơ ngác đứng bên ngoài, tiếng mở cửa của Lâm Dịch thậm chí còn không kinh động đến nàng.

- Lão sư...

Thanh âm của Lâm Dịch cũng khiến Thủy Linh Lung từ trong sững sờ lại càng hoảng sợ, liền quay đầu lại, chứng kiến là Lâm Dịch, trong đôi mắt đẹp của Thủy Linh Lung lập tức hiện lên mấy phần bối rối, trên mặt đẹp lại càng ửng hồng, ánh mắt có chút trốn tránh ánh mắt Lâm Dịch, sau đó mới nói:

- Tỉnh là tốt rồi...Thân thể không có chỗ nào không thoái mái chứ? Muội muội của ngươi đâu rồi?

Sắc mặt Thủy Linh Lung lúc này so với Lâm Yến cũng không tốt hơn bao nhiêu, một đôi con ngươi sáng ngời lúc này cũng lộ ra một ít mệt mỏi.

Lâm Dịch cũng không chú ý tới sự bối rối của Thủy Linh Lung, nhưng lại chú ý tới sự miệt mỏi của nàng. Lập tức trong nội tâm bay lên một cổ tình cảm ấm áp, chân thành khom người nói:

- Lão sư, cám ơn ngươi...

Động tác của Lâm Dịch khiến Thủy Linh Lung ngẩn người, một vòng ảm đạm chớt lóe ra trong hai mắt Thủy Linh Lung, chợt lộ ra dáng tươi cười nói:

- Nói cái gì đó? Ta là lão sư của ngươi ah, thân thể không có việc gì đi chứ?

Lâm Dịch ngẩng đầu, cười sáng lạn với Thủy Linh Lung nói:

- n, đều tốt rồi! Nhân họa đắc phúc, ta hiện giờ đã là dị năng thủ hộ chính thức rồi!

Trong mắt Thủy Linh Lung hiện lên một vòng kinh ngạc, chợt cười nói:

- Vậy thì thật chúc mừng ngươi rồi.

Lâm Dịch cười hì hì rồi lại cười. Không có ý tứ gãi gãi đầu...