Chúa Tể Chi Vương

Chương 733: Thiên Thánh Cầm Cung (Hạ)

Triệu Phong ở trong tầng mây trên trời cao, quan sát toàn bộ quá trình phía dưới.

Hắn không rời đi, là vì đã tìm được manh mối.

Đại hội Nhạc đạo, dần dần hạ màn.

Lý Tuyết Di trở thành nhân vật chính duy nhất tỏa sáng trên đại hội, tài nghệ Cầm đạo, lấn áp toàn bộ thiên tài Nhạc đạo cùng thế hệ trên khắp toàn bộ Quần Đảo Vực Càn Thánh.

Hai vị thiên tài Nhạc đạo còn lại, lúc đối diện với Lý Tuyết Di, cũng không chống đỡ quá mười nhịp hô hấp.

Thậm chí, ngay cả một số Nhạc đạo tiền bối, cũng cảm thấy tự xấu hổ.

- So với lời đồn còn khoa trương hơn, Lý Tuyết Di này là đệ nhất thiên tài của Thiên Thánh Cầm Cung trong mấy ngàn năm qua, e rằng vẫn còn bảo lưu thực lực.

- Nàng ta là người gánh vác sứ mệnh khôi phục và chấn hưng Thiên Thánh Cầm Cung.

Mặt khác, một vài cường giả lão bối của các đại Tông phái Nhạc đạo, vẻ mặt lại có chút lo lắng.

Vạn năm trước đây.

Thiên Thánh Cầm Cung chính là đại Tông Nhạc đạo Nhị Tinh cao cấp nhất, đã từng một lần nhập trú Phù Mộng Thánh Địa.

Chẳng qua, mấy ngàn năm sau, đại Tông Nhị Tinh đầy sắc thái truyền kỳ này, lại dần xuống dốc, mất đi địa vị bá chủ trong lưu phái Nhạc đạo.

Đại hội chấm dứt, một vài Tông phái cũng rời đi.

Nhưng Lý Tuyết Di tại trên sân, mỗi một cái nhíu mày hay nụ cười, vẫn như cũ khiến phần đông người tâm thần chấn động, một vài thiếu niên nam tử, thậm chí còn thất hồn lạc phách.

Một vài thiên tài Nhạc đạo, cố lấy hết dũng khí, tiến đến gần bắt chuyện với “Tuyết Cầm Tiên Tử”.

Đúng lúc này…

Vụt...

Một đạo thiểm điện tàn phong kinh người, từ phái chân trời lao đến.

- Người nào.

- Tiên tử cẩn thận.

Một vài thiên tài ở gần đó, đều kinh hô đại loạn.

Chủ nhân của đạo thiểm điện tàn phong kia, tốc độ thật khiến người ta sợ hãi, khí tức cũng đạt tới cấp bậc Tôn Chủ.

Cũng may, cường giả vô danh này sau khi hạ xuống đất, cũng không có ra tay.

- Tặc tử phương nào, dám có mưu đồ gây rối với “Tuyết Cầm Tiên Tử”?

Đám thiên tài Nhạc đạo ở gần đó, sau khi ổn định tâm tình, vẻ mặt đề phòng, nhìn chằm chằm vị thanh niên được Phong Lôi bao bọc kia.

Thanh niên kia khoanh tay mà đứng, dáng vẻ tuấn đĩnh bất phàm, một thân khí tức đạt tới cấp bậc Tôn Chủ.

Một vài thiên tài đứng gần Tuyết Cầm Tiên Tử, cũng không dám khinh suất động thủ.

Trong số thiên tài ở đây, tu vi cao nhất là Lý Tuyết Di, chẳng qua cũng chỉ là Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ mà thôi.

- Ngươi là người phương nào?

Đôi mi thanh tú của Lý Tuyết Di khẽ nhíu lại, cũng không kinh hoảng, thanh âm uyển chuyển hàm xúc như thiên âm, dư âm lượn lờ.

Nàng nghiêm túc đánh giá thanh niên trước mắt, thiên phú tu vi của hắn, hoàn toàn vượt qua toàn bộ thiên tài ở đây.

Ngoại trừ Phù Mộng Thánh Địa ra, những Quần Đảo Vực khác, e rằng khó có thể xuất hiện thiên tài bực này.

- Tại hạ Triệu Phong, muốn mời Lý cô nương cùng đi ngắm trăng.

Thanh niên kia tựa cười mà không phải cười, dáng vẻ nhẹ nhàng hời hợt, giống như đang trần thuật một chuyện hết sức bình thường.

Ngắm trăng?

Đám thiên tài Nhạc đạo ở đây, đều kinh ngạc giận dữ.

Tên không rõ lai lịch này, thật đúng là to gan lớn mật, không ngờ giữa ban ngày ban mặt, lại có ý đồ với Tuyết Cầm Tiên Tử.

- Nếu như ta không đồng ý?

Trong đôi mắt trong suốt như trăng trong nước của Lý Tuyết Di, vẫn bình lặng như mặt hồ, không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì.

- Ngươi sẽ đồng ý.

Triệu Phong mỉm cười, chậm rãi đi đến gần Lý Tuyết Di.

Vốn dĩ, manh mối mà hắn truy tìm, đều tập trung trên người Lý Tuyết Di.

Dù sao thì nàng cũng là Thủ tịch đệ tử của Thiên Thánh Cầm Cung, nếu Liễu Cầm Hâm ở trong Tông môn, đối phương khẳng định phải biết tin tức.

Hơn nữa, lấy thiên phú của nàng, quá nửa chắc chắn đã tiến vào Thiên Thánh Cầm truyền thừa.

Bởi vì trên người Lý Tuyết Di, có một tia khí chất tương đồng với Liễu Cầm Hâm, cho nên Triệu Phong mới không thi triển sưu hồn thuật đối với nàng.

Lý Tuyết Di lẳng lặng đánh giá Triệu Phong, trong mắt xẹt qua một tia tò mò khó hiểu.

Trực giác mách bảo với nàng rằng, nam tử này không hề có ác ý đối với mình.

- Đứng lại cho ta.

- Tặc tử, đừng hòng gây thương hại cho Tuyết Cầm Tiên Tử.

Những thiên tài Nhạc đạo hàng đầu ở đây, lòng đầy căm phẫn, đồng thời có lòng làm hộ hoa sứ giả.

Có lẽ, đây là một cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt tiên tử.

Mặc dù tu vi của thanh niên kia rất cao, nhưng thiên tài Nhạc đạo ở đây rất đông, huống chi trên đại hội vẫn còn một số cường giả lão bối.

Triệu Phong cũng không để ý đến những người này, vẫn chậm rãi đi đến gần Lý Tuyết Di.

Ầm ầm ầm...

Những thiên tài Nhạc đạo tiếp cận Triệu Phong, đều bị một luồng lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất hộc máu.

Trong đôi mắt sáng của Lý Tuyết Di, chợt hiện lên một tia kinh dị.

Với cấp bậc ý cảnh của nàng, cũng có chút nhìn không thấu Triệu Phong.

- Tiểu bối, dám đến đại hội quấy rối.

Mấy luồng khí tức cường đại của Tôn Chủ Đan Nguyên Cảnh, từ nhiều phương hướng lao tới.

Trong đó, còn có một vị Hồng Y nữ tử tu vi là Nửa bước Vương Giả.

Một vị Nửa bước Vương Giả, ba vị Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh, nhanh chóng tiếp cận, lo lắng Triệu Phong sẽ ngộ thương đến Lý Tuyết Di.

Triệu Phong như không nhìn thấy, vẫn chậm rãi đi đến Lý Tuyết Di.

Thậm chí, hắn còn vươn một tay ra, làm dáng vẻ như thân sĩ đang mời khách.

Một màn này, khiến cho Hồng Y nữ tử và mấy vị cường giả lão bối, đều giận tím mặt.

Tiểu bối cuồng vọng kia, không ngờ lại không để mọi người vào mắt.

Ầm…

Những cường giả lão bối vừa tiếp cận Triệu Phong, thân hình lập tức bị một luồng sức mạnh to lớn của thiên địa bao trùm.

- Cái gì?

- Làm sao có thể… Sức mạnh to lớn của Vương Giả?

Trong bốn người, thân hình Hồng Y nữ tử bị giam cầm trên không trung, tư duy ý chí căn bản không nổi lên được một tia ý niệm phản kháng.

Bốn vị cường giả lão bối, trong mắt đều lộ ra sự kinh hãi hoảng sợ vô cùng.

Trên sân đại hội, lập tức rơi vào bầu không khí tĩnh mịch.

- Ngươi…

Lý Tuyết Di cuối cùng cũng thất sắc, hoàn toàn không dám tin nhìn về phía Triệu Phong.

- Tiền bối, rốt cuộc tại sao ngài lại đến gây sự, còn gây khó dễ cho một hậu bối Nhạc đạo.

Hồng Y nữ tử hít sâu một hơi, miễn cưỡng mở miệng nói.

Đến tận lúc này.

Đám cường giả lão bối ở đây, đều đã cứng đờ người, không ai dám động thủ nữa.

- Ta muốn tìm nàng nói chuyện một chút.

Ngữ khí của Triệu Phong vẫn bình thản, ra tay rất có chừng mực.

- Tiền bối cho mời, Tuyết Di sao dám không tuân lời.

Lý Tuyết Di khẽ cắn môi, liếc nhìn Triệu Phong một cái thật sau, có chút cảm giác chua sót bất lực.

Đến lúc này, nàng há có thể không nhìn ra cấp bậc thật sự của Triệu Phong.

Một vị Nửa bước Vương Giả, ba vị Tôn Chủ Đan Nguyên Cảnh, ở trước mặt Triệu Phong, liền trực tiếp bị giam cầm.

Nếu như muốn, chỉ cần một ý niệm của đối phương, lập tức có thể quyết định sinh tử của mọi người.

- Đi!

Triệu Phong gật đầu thưởng thức, nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của Lý Tuyết Di, sức mạnh to lớn trong nháy mắt xuyên thủng bầu trời.

Chỉ trong nháy mắt.

Triệu Phong và Lý Tuyết Di đã biến mất khỏi đại hội Nhạc đạo.

Hít…

Đám cường giả Nhạc đạo ở đây đều hít một ngụm khí lạnh, một vài thiên tài, thậm chí còn ngây ra như phỗng.

- Vương Giả Hư Thần Cảnh.

Vài vị lão bối Tôn Chủ vừa rồi xuất thủ, trên mặt đều lộ vẻ chua sót.

- E rằng không phải là Vương Giả bình thường. Cũng may là người đó thoạt nhìn không có ác ý với Tuyết Di. Nếu như hắn thật sự muốn ra tay, trong chúng ta, không một ai có thể may mắn thoát khỏi.

Vẻ mặt Hồng Y nữ tử có chút thất thần, nhìn về phương hướng hai người biến mất.

Một lát sau…

Cách ngoài mấy ngàn dặm, trên một tòa cô phong.

Triệu Phong và Lý Tuyết Di đứng sóng vai cùng nhau.

- Vừa rồi hắn…

Lý Tuyết Di thoát khỏi bàn tay của Triệu Phong, trên gương mặt nổi lên một tia đỏ ửng hiếm thấy.

Trong lòng nàng vô cùng tức giận, ngoại trừ nhục nhã ra, còn có cảm giác tim đập nhanh hơn một cách kỳ lạ.

Bất kể nói thế nào đi nữa, đối phương cũng là Vương Giả cao cao tại thượng, không thể chống đối.

- Không phải.

Triệu Phong khẽ nói.

Lúc đầu, Triệu Phong còn ôm một tia hi vọng, có lẽ Lý Tuyết Di đã bị “sửa dung xóa đi ký ức”, bất luận là khí tức hay vẻ ngoài đều trở thành một người khác.

Nhưng sau khi xác định thêm lần nữa, thậm chí là tứ chi tiếp xúc, Triệu Phong đã xác định, Lý Tuyết Di và Liễu Cầm Hâm, hoàn toàn là hai người khác nhau.

- Lý cô nương, ngươi xuất thân từ “Thiên Thánh Cầm Cung”, không biết bảy năm trước, “Thiên Thánh Cầm truyền thừa” có mở ra với quý Tông hay không?

Triệu Phong đi thẳng vào chủ đề chính.

- Thiên Thánh Cầm truyền thừa?

Lý Tuyết Di thoáng suy tư, sau đó trả lời:

- Có lẽ bên ngoài xưng hô như vậy. Trên thực tế, bảy năm trước, Tông phái ta đã mở ra Thánh Địa “Phạm Luân Cổ Âm Điện”.

Phạm Luân Cổ Âm Điện?

Triệu Phong nghe qua cái tên này, Thần Linh Nhãn thoáng nhảy lên.

Meo meo.

Không ngờ Tiểu Tặc Miêu cũng xông ra, xoa xoa nước miếng trên khóe miệng, ôm một bầu rượu, uống liền hai ngụm.

- Con mèo nhỏ thật đáng yêu.

Hai mắt của Lý Tuyết Di lập tức không rời khỏi Tiểu Tặc Miêu.

- Phạm Luân Cổ Âm Điện? Đây rốt cuộc là tồn tại gì? Bảy năm trước, có thiên tài khác của quý Tông tiến vào hay không?

Triệu Phong trịnh trọng hỏi.

Hắn xác định, bản thân đã tìm được điểm mấu chốt.

- Tiền bối, ngài một hơi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy. Trước đó, ngài có thể trả lời Tuyết Di một vấn đề hay không?

Trên mặt Lý Tuyết Di chợt xuất hiện một tia hoạt bát của nữ nhi cực kỳ hiếm thấy, đột nhiên hỏi ngược lại.

Đôi mắt của nàng vô cùng trong suốt, trên gò má phiếm hồng, càng tăng thêm vài phần mị lực tự nhiên.

Có lẽ cảm thấy Triệu Phong là một Vương Giả hiền lành, lại rất trẻ tuổi, cho nên trong lòng Lý Tuyết Di cũng không úy kỵ lắm.

Triệu Phong ngẩn ra, sau đó đáp:

- Ngươi hỏi đi.

- Tiền bối, năm nay ngài bao nhiêu tuổi? Ta cảm thấy ngài không phải là Vương Giả Hư Thần Cảnh trên ngàn năm tuổi a.

Lý Tuyết Di tò mò hỏi.

- Hai mươi tư tuổi.

Triệu Phong mặt không đổi sắc.

- Hai mươi… tư?

Lý Tuyết Di ngây ngẩn, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ không thể che giấu.

Nàng không ngờ rằng, vị tiền bối Vương Giả trước mặt, lại có tuổi xấp xỉ với bản thân.

Lý Tuyết Di là đệ nhất thiên tài ngàn năm khó gặp của Thiên Thánh Cầm Cung, bản thân có thiên tư tung hoành, chính là kỳ tài bất thế tại phương diện Nhạc đạo.

Nhưng thanh niên trước mắt, lại có tuổi xấp xỉ nàng, thậm chí còn đạt tới cấp độ Vương Giả.

- Ngươi bây giờ, nên trả lời vấn đề của ta đi.

Triệu Phong thản nhiên người, mơ hồ có chút tự đắc.

Lý Tuyết Di cưỡng chế sự kinh hãi trong lòng, thật vất vả mới có thể bình tĩnh trở lại, bắt đầu trả lời vấn đề của Triệu Phong.

- Phạm Luân Cổ Âm Điện, nghe nói khởi nguyên từ thời đại Thái Cổ, trước khi thiên địa Phạm Trụ sinh ra, người sáng lập ra Thiên Thánh Cầm Cung cách đây mấy vạn năm trước, đã lấy nó làm trung tâm truyền thừa của Tông phái ta. Thế nhưng, bí mật liên quan đến Phạm Luân Cổ Âm Điện, ngay cả vị thủy tổ khai sơn đã bước nửa bước vào cảnh giới Huyền Quang Cảnh, cũng không thể phá giải…

Lý Tuyết Di đầu tiên kể lại một vài câu chuyện lịch sử liên quan đến Phạm Luân Cổ Âm Điện.

Triệu Phong thoáng suy tư, như vậy xem ra, trong Thánh Vực Chân Long hội lúc trước, rất có thể Phạm Luân Cổ Âm Điện đã mang Liễu Cầm Hâm đi.

Bởi vì truyền thừa này, thuộc loại bàng môn Nhạc đạo, trong lịch sử rất ít xuất hiện, cho nên cũng không khiến người khác chú ý.

- Như vậy, bảy năm trước, có người nào từ bên ngoài tiến vào Phạm Luân Cổ Âm Điện hay không?

Triệu Phong nói.

Nghe vậy, Lý Tuyết Di thoáng lâm vào hồi tưởng.

- Nếu ngươi hỏi người khác, có lẽ không có đáp án. Thế nhưng, bảy năm trước, lúc tiến vào Phạm Luân Cổ Âm Điện, ta dẫn đầu toàn bộ thiên tài, ở tầng thứ ba mươi hai, ta đã mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh.

Lý Tuyết Di hồi đáp, dường như có chút không xác định.

Một thân ảnh?

Hai mắt của Triệu Phong, gắt gao nhìn Lý Tuyết Di chăm chú.

- Bảy năm trước, ta còn cho rằng, đó chỉ là ảo giác. Phạm Luân Cổ Âm Điện chia làm bốn mươi chín tầng, tầng càng cao, đại biểu thiên phú Nhạc đạo càng cao, tiềm lực cũng càng lớn. Mà lúc ấy, toàn bộ thiên tài trong Tông môn, đều bị ta bỏ xa phía sau, làm sao có thể có người vượt qua ta, tiến vào tầng thứ càng cao hơn được?

Lý Tuyết Di khẽ cắn môi.

Bảy năm trước, nàng đã nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, nàng vẫn luôn cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Nàng không tin rằng có người tại phương diện thiên phú Nhạc đạo, có thể vượt qua được bản thân.

Bởi vì không tin, cũng không thể chấp nhận, cho nên Lý Tuyết Di mới theo bản năng xem nó là ảo giác.

Nghe đến đây, Triệu Phong đã cơ bản xác định được, Liễu Cầm Hâm đã tiến vào Phạm Luân Cổ Âm Điện.

- Mang ta đi Thiên Thánh Cầm Cung!