Hư Không Hải, biên giới Quần Đảo vực Thiên Lô.
Thuyền Lam Lôi Hải Thiên, bay tốc độ cao trong hải dương Hư Không Hải, càng ngày càng kéo giãn khoảng cách với Bát Hoang Sơn.
Trong phòng thuyền trưởng.
Thịch thịch thịch thịch…
Triệu Phong khoanh chân ngồi, trong một khoảnh khắc nào đó, mắt trái chợt liên tiếp nhảy lên cảnh báo.
Sâu trong tâm hồn, tia khí tức ý chí “Tử Vong Chi Mâu” vô hình vô chất, sinh ra lực cảm ứng mãnh liệt, giống như tro tàn lại cháy, dị thường sinh động.
Trong cõi u minh, linh hồn Triệu Phong rõ ràng cảm nhận được một luồng cảm giác nguy cơ áp bách, càng lúc càng mãnh liệt.
Đối với kết quả này, trong lòng Triệu Phong cũng thầm than khổ.
Nếu không phải hắn vận dụng huyết mạch đồng tử, thi triển “Hư Không Đồng Trảm”, cũng sẽ không khiến cho Tử Vong Đại Đế ở nơi xa xôi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tăng cường lực cảm ứng.
Có thể lường trước.
Tử Vong Đại Đế nhất định đã hành động, tiến hành truy tung Triệu Phong.
Nhưng Triệu Phong cũng không hề hối hận.
Lúc đối mặt với Đại Đan Nguyên như Hồ Tác Vương, nếu không sử dụng huyết mạch đồng tử, thi triển Đồng thuật mạnh nhất, e rằng hắn và Khô Lâu đường chủ, ngay cả một kích cũng không chịu nổi.
- Khô Lâu đường chủ.
Một tia ý thức tâm thần của Triệu Phong, rót vào trong Vạn Quỷ Châu, quan sát thương thế của “Khô Lâu đường chủ”.
Khung xương của Khô Lâu đường chủ, có vài chỗ bị bẻ gãy, vết rạn nứt khắp toàn thân.
- May mắn là chủ nhân kịp thời ra tay, ta chịu đựng phần lớn là ngoại thương, không hề tổn hại đến bổn nguyên. Bây giờ có Cửu Sát Âm Cốt Thứ, dung hợp vào trong cơ thể, lại tĩnh dưỡng trong Vạn Quỷ Châu, không quá hai tháng là sẽ khỏi hẳn.
Khô Lâu đường chủ cảm kích nói.
Triệu Phong thầm gật đầu, may mắn là “Khô Lâu đường chủ” kiêm tu nhất mạch Luyện Cốt Quỷ đạo, cốt cách vô cùng cứng rắn, là một tấm “khiên thịt” kiên cố.
Nếu như đổi lại là hắn hoặc là Tôn Giả bình thường, căn bản sẽ không kiên trì được nửa nhịp hô hấp như Khô Lâu đường chủ.
Chớp mắt, đã hai ba tháng trôi qua.
Tuyệt đại đa số thời gian của Triệu Phong, đều ở trong phòng thuyền trưởng tham ngộ tu luyện.
Đây cũng là một trong những tiện ích của “thuyền Hư Không Hải”.
Trong hành trình dài đằng đẵng này, có thể dùng nhiều thời gian hơn tại phương diện tu hành.
- Chỉ Thủy, chúng ta đã đến đâu rồi?
Thanh âm của Triệu Phong, bỗng dưng vang lên trong đầu Lâu Lan Chỉ Thủy.
- Thuyền trưởng.
Lâu Lan Chỉ Thủy liền vội vàng đứng lên, thi lễ một cái về phía phòng thuyền trưởng.
Trong thuyền Hư Không Hải này, thuyền trưởng chính là lãnh tụ cao nhất.
Hơn nữa, từ mấy tháng trước, Triệu Phong đã đánh trọng thương Hồ Tác Vương, đoàn thuyền viên cho đến bây giờ vẫn còn kính ngưỡng và tò mò đối với vị thuyền trưởng này.
- Chúng ta trước mắt ở vị trí nào?
Triệu Phong dò hỏi.
Mấy tháng này, phần lớn thời gian của hắn, đều đặt tại việc tu luyện, cũng không chú ý đến ngoại giới nhiều lắm.
- Hồi chủ nhân, chúng ta vừa mới tiến vào biên giới của “Quần Đảo vực Thiên Lưu”.
Lâu Lan Chỉ Thủy nói.
- Chỉ mới tiến vào khu vực biên giới?
Triệu Phong nhíu mày.
Hai ba tháng mới thoát ly được Quần Đảo vực Thiên Lô, tiến vào Quần Đảo vực Thiên Lưu, tốc độ này quả thật còn chậm hơn so với dự đoán rất nhiều.
Cứ tiếp tục tốc độ này, hắn muốn vượt qua đám Quần Đảo vực thuộc phạm vi của “Phù Mộng Thánh Địa”, cũng không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Triệu Phong từng nghiên cứu qua địa đồ vùng “Thương Hải”.
Trong phạm vi Thương Hải, có ba đại Linh Vực Thánh Địa, mỗi một Thánh Địa đều là trung tâm của Hư Không Hải.
Vị trí của Triệu Phong hiện nay, đang ở trong Linh Vực Thánh Địa được gọi là “Chân Vũ Thánh Địa”.
Như Đại lục Thanh Hoa thuộc “Quần Đảo vực Cổ Thanh” và ba đại Tông phái của “Quần Đảo vực Thiên Lô”, cùng với “Quần Đảo vực Thiên Lưu” vừa mới tiến vào, đều thuộc phạm vi quản hạt của “Chân Vũ Thánh Địa”.
Theo Triệu Phong được biết.
Phạm vi quản hạt của Chân Vũ Thánh Địa, là một mảnh Hư Không Hải, chỉ riêng loại cỡ như “Quần Đảo vực Thiên Lô”, cũng có đến mấy trăm.
Bởi vậy có thể thấy được, muốn từ một phạm vi Linh Vực Thánh Địa này, bước vào phạm vi của Linh Vực Thánh Địa khác, thì đường xá xa xôi cỡ nào.
- Thuyền trưởng, bởi vì chúng ta lặn ở sâu dưới hải dương, cho nên phi hành chậm hơn so với ở trên vụ hải rất nhiều. Tốc độ giữa hai bên, có thể chênh lệch gấp mười lần. Nhất là trong hải dương này, thường xuyên gặp phải một số quần cư sinh vật biển, thuyền Hư Không Hải đều phải tìm cách lách qua. Dọc đường, thuyền Hư Không Hải còn gặp phải rất nhiều lần công kích.
Lâu Lan Chỉ Thủy giải thích.
Triệu Phong nghe vậy, không khỏi thoáng chìm vào suy tư.
Thuyền Hư Không Hải lặn ở dưới đáy hải dương, lực cản tương đối lớn, hơn nữa còn thường xuyên phải đi vòng.
Còn may “thuyền Lam Lôi Hải Thiên” là thuyền Hư Không Hải truyền kỳ tại Bát Hoang Sơn, lực phòng ngự không tầm thường, có thể trong thời gian ngắn, chống cự được công kích của Tôn Giả bình thường, ngoài ra còn có tính ngụy trang rất mạnh.
Nhưng dù vậy, nếu thuyền Lam Lôi Hải Thiên muốn không kiêng nể gì ngang dọc biển sâu, thì quả thật là không có khả năng.
Trong Hư Không Hải, có rất nhiều sinh vật biển, tồn tại đạt tới cấp độ Tôn Giả, cũng không có gì hiếm lạ.
- Trước mắt, mặt ngoài của thuyền còn hư hao nhỏ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, độ hư hại sẽ tăng cao, ảnh hưởng tới việc đi lại, thậm chí cả an toàn của thành viên trên thuyền.
Lâu Lan Chỉ Thủy báo cáo.
- Ngươi có ý kiến gì không?
Triệu Phong không khỏi vuốt vuốt trán, xem ra việc ngao du Hư Không Hải, cũng không phải dễ dàng như trong tưởng tượng.
- Chỉ Thủy đề nghị: Thoát ly biển sâu, tiến vào khu vực vụ hải để phi hành. Vụ hải ở trên không trung, có lực cản rất nhỏ, tốc độ sẽ tăng mạnh, đồng thời cũng giảm đi tỷ lệ sinh vật biển công kích.
Lâu Lan Chỉ Thủy đề nghị, đồng thời tiến hành phân tích.
Triệu Phong không thừa nhận cũng không được, nàng nói rất có đạo lý.
Thế nhưng.
- Không được.
Triệu Phong lắc đầu phủ quyết.
- Vì sao…
Lâu Lan Chỉ Thủy có chút thất thần, cảm thấy khó hiểu.
Phân tích và đề nghị của nàng, rõ ràng là rất có đạo lý.
Hiện tại, thuyền Hư Không Hải đã tiến vào một Quần Đảo vực khác, uy hiếp đến từ Bát Hoang Sơn và ba đại Tông phái đã nhỏ đi, có lẽ nên tăng tốc, thoát khỏi uy hiếp mới đúng.
- Ngươi không nên hỏi nguyên nhân. Còn về những hư hao của thuyền Hư Không Hải, hãy cố gắng nghĩ cách chữa trị.
Triệu Phong cũng không giải thích.
Nguy cơ chính thức mà hắn gặp phải, đã không còn là ba đại Tông phái nữa, mà là “Tử Vong Đại Đế”.
Bởi vì Triệu Phong đã giải trừ cảm ứng với Bò Cạp biến di, cho nên ba đại Tông phái nói chung hay Tịnh Nguyệt Linh Tông nói riêng, ít nhất đều không thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Nhưng bên phía Tử Vong Đại Đế, lại có chút bất đồng, quá nửa vẫn còn phương pháp tăng cường lực cảm ứng đối với khí tức ý chí Tử Vong.
- Hải dương hư không này, bản thân có năng lực ngăn cách linh thức giác quan, có thể xem là một tấm “bình phong” tự nhiên.
Triệu Phong cũng có suy nghĩ của mình.
Giữa tốc độ và an toàn, Triệu Phong không hề do dự mà lựa chọn cái thứ hai.
- Khô Lâu đường chủ.
Ý thức tâm thần của Triệu Phong, lại lần nữa rót vào bên trong Vạn Quỷ Châu.
Đã qua hai ba tháng, thương thế của Khô Lâu đường chủ, sớm đã khỏi hẳn, hơn nữa còn nhanh hơn nửa tháng so với dự liệu.
Chẳng những thương thế của Khô Lâu đường chủ khỏi hẳn, mà còn tăng mạnh tiến độ kế hoạch Bách Thi.
- Chủ nhân, kế hoạch Bách Thi, đã hoàn thành được 75% rồi.
Khô Lâu đường chủ vui vẻ nói.
Tin tức này, cũng khiến Triệu Phong có chút mừng rỡ.
75%
Kế hoạch Bách Thi, càng ngày càng tiếp cận viên mãn rồi.
Để nâng cao chất lượng của Quỷ Thi Trớ Chú đại trận, mỗi bộ quỷ thi trớ chú, ít nhất phải đạt tới tu vi Chân Chủ Cấp đỉnh phong.
Hơn nữa, trải qua việc thôn phệ phần lớn tàn phách tinh khí của Yêu thú, thậm chí là Tôn Giả, oán lực nguyền rủa ẩn chứa trong những bộ quỷ thi này, hoàn toàn đã vượt qua Bách Phần Cấm Địa trước kia.
Bố cục của Bách Phần Cấm Địa lúc trước, chẳng qua là tàn sát hơn 100 cường giả Chân Chủ Cấp, tụ tập lai thành oán lực nguyền rủa.
Mà “Quỷ Thi Trớ Chú đại trận” của Triệu Phong hiện nay, thậm chí còn hấp thu cả tàn phách tinh khí của Tôn Giả, có thể nói là vô cùng xa xỉ.
Dựa theo cách nói của Khô Lâu đường chủ.
Nếu như Quỷ Thi Trớ Chú đại trận, có thể hấp thu được tàn phách tinh khí của 100 tên cường giả cấp bậc Tôn Giả, uy lực chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt.
- Tiếp tục duy trì.
Triệu Phong khẽ gật đầu, thu hồi ý thức tâm thần.
Trong phòng thuyền trưởng.
Triệu Phong nhắm mắt lại, trong hai ba tháng này, việc cảm ngộ tu luyện, vẫn không nhanh không chậm, chỉ hơi tiến bộ.
Nhưng hiện nay.
Tu vi của hắn đã tiếp cận Chân Chủ Cấp đỉnh phong, trong thời gian ngắn, khó có thể đạt được đột phá lớn.
Cũng may, Triệu Phong đã từ trong Di tích Tử Thánh, thu hoạch được một lượng lớn tài nguyên trân bảo.
Nếu không, tại khu vực nguyên khí mong manh như Hư Không Hải, e rằng tiến độ tu luyện của hắn sẽ càng gian nan hơn.
- Lại đến nơi đó xem sao.
Tâm niệm của Triệu Phong chợt lóe lên.
Vụt…
Ý thức tinh thần của hắn, ngay lập tức tiến vào không gian mắt trái.
Trong không gian mắt trái.
Hồ nước Đồng lực màu xanh đậm, đường kính 27 thước, tiến bộ không rõ ràng.
Đồng lực trong hồ nước, tạo thành một vòng xoáy nước vô hình.
Ục ục…
Một vài tia khí tức Thái Cổ nhỏ bé, từ bên trong “vòng xoáy nước thần bí”, mơ hồ thẩm thấu ra.
Triệu Phong thoáng cái trở nên cẩn thận, ý thức tâm thần, hoàn toàn tiến vào bên trong vòng xoáy nước thần bí.
Vụt…
Ý thức của Triệu Phong liền biến thành một màu đen.
Ngay sau đó, cũng giống như lần trước, Triệu Phong tiến vào một loại trạng thái như mộng cảnh.
- Mộng cảnh Thái Cổ.
Triệu Phong đặt mình trong một vùng thiên địa cổ xưa hoang lương cũ kỹ.
Vùng đất này, giống như là nguyên thủy, hoang vu, không hề trải qua bất kỳ tạo hình nào.
Chỉ đứng tại chỗ thôi, nhưng thân thể và linh hồn của Triệu Phong, vẫnp hải thừa nhận một luồng áp lực to lớn vô biên.
- Mộng cảnh Thái Cổ này, hoàn toàn bất đồng với không gian hiện thực. Nhưng hết thảy đều rất chân thực, phong cách cổ xưa nguyên thủy…
Triệu Phong thử cảm nhận khí tức thiên địa tại nơi đây.
Trong không gian mắt trái, luồng khí tức Thái Cổ tản mát ra, có lẽ bắt nguồn tử nơi này.
Trong thế giới hoang vu nguyên thủy này, một hạt bụi viên đá, dường như đều ẩn chứa u năng vô cùng.
- Cố chịu đựng.
Mỗi thời mỗi khắc, thân thể và tâm hồn của Triệu Phong, đều phải thừa nhận áp lực vô tận.
Nửa nhịp hô hấp… Một nhịp hô hấp… Hai nhịp hô hấp…
Triệu Phong dùng ý chí kiên cường, điều động cả thân thể, linh hồn, chịu đựng loại áp lực vô cùng tận này.
Hắn nhớ rõ.
Lần trước bản thân chỉ có thể kiên trì được ba nhịp hô hấp trong Mộng cảnh Thái Cổ này.
Còn lần này, hắn đã chuẩn bị tâm lý, toàn tâm toàn lực chống cự luồng áp lực nguyên thủy, to lớn vô biên này.
- A…
Triệu Phong cảm giác thân thể đau nhức kịch liệt, áp bách tâm linh.
Mỗi một tấc cốt cách của hắn, dường như đều phát ra tiếng rắc rắc, mỗi một mảnh huyết nhục, đều phải chịu đựng sự trùng kích của nguyên khí Thái Cổ nguyên thủy của thế giới này.
Thế nhưng.
Triệu Phong càng chống cự, thì áp lực và sự bài xích đến từ thế giới Thái Cổ này, lại càng lúc càng lớn.
Thân thể của hắn, chỉ có duy nhất một thứ không chịu áp bách, đó là “Thần Linh Nhãn”.
Thần Linh Nhãn và thế giới này, vô cùng hòa hợp, mà lực bài xích của thế giới này đối với nó cũng nhỏ đến mức thấp nhất, khiến Triệu Phong không đến mức trở thành một tồn tại “dị loại”.
Bằng không, cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn gấp mười lần đi nữa, e rằng cũng sẽ trực tiếp bạo thể mà chết.
Hai nhịp hô hấp… Ba nhịp hô hấp… Bốn nhịp hô hấp…
Triệu Phong cảm giác thân thể của mình, đang từng bước tiếp cận cực hạn.
Cuối cùng.
Vào thời điểm bốn nhịp hô hấp rưỡi, Triệu Phong rốt cuộc đã không chống đỡ được nữa.
Ọc…
Triệu Phong phun ra một búng máu, ý thức trở thành một màu đen.
Phù…
Khoảnh khắc trước khi biến mất, Triệu Phong cố gắng hít vào một hơi “khí tức” Thái Cổ nguyên thủy ở nơi này.
Một khắc sau.
Sâu trong hải dương hư không, trong phòng thuyền trưởng.
Vụt…
Triệu Phong mở to mắt, chùi đi vết máu bên khóe miệng.
Tổn thương trong “Mộng cảnh Thái Cổ” và không gian hiện thực, hoàn toàn đồng bộ.
Lần đầu tiên tiến vào, Triệu Phong đã được lãnh giáo điều này.
- Hả?
Thân hình Triệu Phong trở về vị trí, đột nhiên cảm giác một luồng “khí tức” Thái Cổ nguyên thủy trong người, đang chậm rãi tan ra.
Thoáng chốc…
Thân thể huyết nhục, tâm hồn của Triệu Phong, đều được một luồng lực lượng nào đó không thể giải thích tẩm bổ.
Ục ục…
Nhất là lực lượng huyết mạch trong cơ thể, khi gặp được luồng “khí tức” này, giống như nắng hạn gặp mưa rào, thỏa thích hấp thu đến no say.