Chúa Tể Chi Vương

Chương 562: Đoàn Hải Tặc Lam Lôi

Phù…

Triệu Phong tạm thời giết ra khỏi lớp lớp vòng vây, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

- Chủ nhân, chúng ta bị một nhánh “đoàn hải tặc Hư Không Hải” theo dõi.

Trong Vạn Quỷ Châu, Khô Lâu đường chủ chợt mở miệng.

Hải tặc Hư Không Hải?

Triệu Phong mới vừa ra sức phá vòng vây, quả thật không lưu ý, giờ phút này tĩnh tâm cảm ứng, mới hoàn toàn phát giác ra.

Nguyên nhân trọng yếu chính là vì trong tâm hồn của Triệu Phong có khí tức ý chí tử vong, không thể đơn giản sử dụng Thần Linh Nhãn, thậm chí còn phải che đậy triệt để năng lực của Thần Linh Nhãn.

Cho dù là giác quan linh thức, Triệu Phong cũng không thể gióng trống khua chiêng, vận dụng phạm vi lớn được.

Linh thức giác quan, là thuộc về phương diện tâm hồn.

- Hải tặc Hư Không Hải, là một loại hải tặc chuyên hoành hành tại Hư Không Hải, thường thường kết bè kết đảng, ăn cướp những thương đội và người đi đường. Chẳng qua, từ vẻ ngoài mà xét, dường như những người này cũng không định ra tay với hcur nhân.

Khô Lâu đường chủ nói xong lời cuối cùng, không khỏi lộ ra một tia kỳ quái.

Hắn tinh thông bí Hồn đạo quỷ bí, tinh thần giác quan rất cường đại linh mẫn.

Mà trên con thuyền kim loại màu xám kia, đám hải tặc trò chuyện với nhau, cũng không tránh được bị Khô Lâu đường chủ nghe trộm.

Khiến cho Khô Lâu đường chủ dở khóc dở cười chính là, những hải tặc Hư Không Hải này, lại cho rằng Triệu Phong nghèo kiết xác, chẳng có “chất béo” gì, nên cũng lười muốn cướp.

Khô Lâu đường chủ cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình hiện nay như thế nào.

Vốn liếng trong tay Triệu Phong, e rằng ngay cả Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh thành danh nhiều năm như hắn, cũng phải đỏ mắt điên cuồng.

Không nói đến Thần binh truyền thừa Địa cấp và Vạn Quỷ Châu quý giá vô thượng, chỉ riêng những trân tài trên người Triệu Phong, cũng đủ vượt xa Tông phái Nhất Tinh bình thường rồi.

Trước khi rời đi.

Triệu Phong đã khai thác một lượng lớn dị bảo quý hiếm trong Di tích Tử Thánh, gần như chất đầy phân nửa Cổ Thiết Giới Chỉ.

Những hải tặc Hư Không Hải này, tuyệt đối không ngờ rằng, thiếu niên trước mắt lại có một lượng tài phú mà cho dù bọn hắn có đánh cướp trăm năm ngàn năm, cũng khó mà đạt tới.

Vụt vụt vụt…

Lúc này, những sinh vật biển phụ cận rải rác, vẫn từ khắp bốn phương tám hướng, truy kích Triệu Phong.

Mặc dù Triệu Phong giết ra khỏi vòng vây, nhưng vẫn chưa thoát ly hiểm cảnh.

- Đi!

Hắn không dám dừng lại, tiếp tục bay về phía xa.

Trong đầu hắn, tình huống địa lý khu vực biên cảnh của Quần Đảo vực Thiên Lô, liền hiện ra rõ ràng.

- Mảnh khu vực này, đều là một phần trong phạm vi của Bát Hoang Sơn.

Ánh mắt của Triệu Phong, hướng về phía trước.

Đáng tiếc là mắt trái của hắn đã khối phục lại màu đen bình thường, không thể nào nhìn xuyên thấu xương mù, càng không thể chứng kiến được những địa phương xa xôi.

Vù…

Trong tầng vụ hải đằng sau, chiếc thuyền kim loại màu xám, vẫn vững vàng phi hành, lặng yên mà không phát ra chút khí tức nào.

Chiếc thuyền kim loại kia, toàn thân bọc thép, chất liệu cứng rắn kỳ lạ, sinh vật biển bình thường công kích, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Bên trong chiếc thuyền kim loại, bố trí thành mười mấy gian phòng.

Tại chính giữa, thậm chí còn có một tiểu điện để nghị sự.

- Lão đại, mao đầu tiểu tử kia, không ngờ lại cùng tuyến đường phi hành với chúng ta. Liệu hắn có quẫy nhiễu kế hoạch của chúng ta không?

Một tên ác hán mặt thẹo trong đám người, vẻ mặt âm độc nói.

- Hừ, hắn đã không biết tốt xấu như vậy, để ta qua giết hắn. Con ruồi dù nhỏ thì cũng là thịt mà.

Mấy tên hải tặc có chút mất kiên nhẫn.

Lúc này.

Triệu Phong đang bay ở phía trước, lập tức khiến đoàn hải tặc này chú ý.

Không phải lý do gì khác, mà là lộ tuyến phi hành và tốc độ của Triệu Phong, đều rất giống chiếc thuyền kim loại.

- Trước hết cứ nhịn một chút đã.

Trên vị trí thủ tọa, một thanh niên mặc áo lam kiểu văn sĩ, vẻ mặt có vài phần anh tuấn, không hề thích hợp với hình tượng thủ lĩnh đạo tặc hung ác chút nào.

Tên thủ lĩnh hải tặc áo áo lam này dáng vẻ trầm tư, trên mặt có một tia phiền muộn bực bội, nói:

- Trong đám chủng tộc sinh vật biển vừa rồi, còn có khí tức cấp bậc Tôn Giả. Nếu như vì một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng, có giết chết hắn vạn lần cũng không đủ bù đắp.

Lời này vừa nói ra, những tên hải tặc vốn cảm thấy khinh thường Triệu Phong, đều cảm thấy canh cánh trong lòng. Giết cũng không được, mà giết thì lại lo lắng ảnh hưởng.

Vụt…

Triệu Phong dựa theo địa đồ trong đầu, bay về phía trước.

Điều khiến hắn kỳ lạ chính là đoàn hải tặc Hư Không Hải ở phía sau, chỉ nhìn chằm chằm hắn, nhưng lại không động thủ.

Khô Lâu đường chủ cũng cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu.

Lúc này, những tên hải tặc kia, đều tiến nhập vào trong khoang thuyền kim loại, hắn cũng không dám mạo muội xâm nhập nhìn trộm.

Phi hành được mấy vạn dặm.

Trên bầu trời phương xa, ẩn ẩn hiện hiện một tòa sơn mạch cực lớn, sừng sững trong Hư Không Hải.

Trong Hư Không Hải, càng là chỗ cao thì vụ hải càng mỏng manh, đến cuối cùng, thậm chí còn trong suốt. Bởi vậy, dù cách thật xa, vẫn có thể nhìn thấy sơn mạch khổng lồ không thấy điểm cuối kia.

- Đó chính là Bát Hoang Sơn?

Triệu Phong cảm nhận được dòng chảy nguyên khí thiên địa, mặc dù không bằng Thanh Hoa Vực, nhưng so với khu vực Hư Không Hải bình thường, còn nồng đậm hơn gấp mấy lần.

Căn cứ theo địa đồ trong đầu.

Bát Hoang Sơn trong mấy trăm dặm gần đây, chính là khu vực duy nhất thích hợp để nhân loại sinh tồn, là “vùng đất nghỉ chân”.

Trong Hư Không Hải vô biên, ngoại trừ các Đảo Vực giống như Thanh Hoa Vực ra, còn có rất nhiều “hạt bụi” bị nghiền nát, rơi rớt rải rác, cũng không phải là lục địa trên ý nghĩa thực sự.

Những vùng đất này, đều có sa mạc, sông núi, đầm lầy, hồ nước.

Ngoài ra, còn có một số hình thức địa lý đặc thù, thiên kỳ bách quái, không thể tưởng tượng nổi.

Băng Hoàng Thương trước mắt, nếu như luận phạm vi, cũng lớn tương đương với “Địa vực Hoành Vân”, chủ thể là một sơn mạch khổng lồ kéo dài không dứt.

Cùng lúc đó.

- Lão đại, mục tiêu xuất hiện rồi!

Trong con thuyền kim loại ở đằng sau, phần đông đám hải tặc, đều hiện ra thần sắc kích động.

Tên thủ lĩnh hải tặc áo lam khẽ gật đầu, nói:

- Đến gần thêm một khoảng cách nữa, là có thể ra tay.

- Hừ, cứ chờ đấy, ta sẽ đồng thời nghiền nát mao đầu tiểu tử kia luôn.

Ác hán có vết thẹo liếm liếm môi.

Vụt…

Tốc độ của thuyền kim loại màu xám chợt nhanh hơn.

Ồ?

Triệu Phong đang bay ở đằng trước, chợt cảm thấy một tia dị thường, không phải là từ phía thuyền hải tặc ở đằng sau.

Lại bay thêm vài trăm dặm nữa, trong vụ hải phía trước, chợt xuất hiện một cái lâu thuyền ám lam sắc nho nhỏ.

Lâu thuyền ám lam sắc này, tương đương với một tòa lâu các ba tầng, bên ngoài là tầng tầng phong áp màu lam nhạt, nhẹ nhàng đón gió vượt sóng trong Hư Không Hải.

Triệu Phong vừa đến gần, liền cảm thấy vài luồng khí tức cường đại, đều là cấp bậc Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.

Những khí tức kia áp bách đến, giống như đang bày trận đối với Triệu Phong.

Triệu Phong đơn độc một mình, tại địa phương dị vực này, tự nhiên không muốn trêu chọc phiền toái, liền chuẩn bị tránh người qua một bên.

- Ha ha… Chỉ là một Chân Chủ Cấp đại thành, không ngờ dám một thân một mình, hành tẩu trong Hư Không Hải.

- Tiểu tử này không phải là công tử ca của nhà nào trốn ra ngoài chơi đấy chứ?

Trên lâu thuyền ám lam sắc, xuất hiện một vài thân ảnh, khi nhìn thấy Triệu Phong, cả đám đều buông lời trêu chọc.

Hiển nhiên.

Với tu vi Chân Chủ Cấp, một mình hành tẩu trong Hư Không Hải, là tình huống tương đối hiếm thấy.

Trên lâu thuyền ám lam sắc.

Người cầm đầu là một lão giả mặc áo hoa, khí tức tĩnh lặng, đứng chắp tay bên cạnh mấy người, đều là Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.

- Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh!

Triệu Phong chợt cảm thấy một tia khí tức tinh thần mờ mịt, đến từ trên người lão giả mặc áo hoa kia.

Ánh mắt của lão giả mặc áo hoa, chỉ nhàn nhạt đảo qua Triệu Phong, không hề để ý chút nào.

- Những Đảo Vực gần đây, đều cách xa nghìn vạn dặm, tu vi của hắn và ta chênh lệch không nhiều. Lại có thể đi lại trong Hư Không Hải, quả thực rất giỏi.

Một thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử truyền đến.

Một thiếu nữ có tướng mạo bình thường, xuất hiện bên cạnh Tôn Giả mặc áo hoa, đôi mắt chớp động, nhìn chằm chằm Triệu Phong, bộ dạng có chút khâm phục.

Lời này vừa nói ra.

Những thân ảnh đang bật cười ở xung quanh, đều không khỏi sững sờ.

Chỉ một Chân Chủ Cấp đại thành, đơn độc một mình, vượt qua một quãng đường xa xôi như vậy trong Hư Không Hải, mà vẫn bình yên vô sự, quả thực bất thường.

- Thiếu niên này, khẳng định có vấn đề!

Trên lâu thuyền ám lam sắc, ánh mắt của mấy vị cường giả lớn tuổi, đều lóe lên, thần sắc có vài phần nghi vấn và đề phòng.

Triệu Phong đang chuẩn bị tránh đường cho lâu thuyền, chợt cảm nhận được ánh mắt “nghi ngờ” của những người này, cũng nghe thấy một vài lời nói chuyện của bọn họ, thiếu chút nữa không nhịn được mà trợn mắt.

Đúng lúc này…

Một luồng sát cơ lẫm liệt, từ trong vụ hải ở đằng sau truyền đén.

Vụt…

Một chiếc thuyền kim loại màu xám, đột nhiên tăng thêm tốc độ, tiếp cận phía bên này.

Ồ?

Tôn Giả mặc áo hoa cầm đầu, chợt cảm thấy sự tồn tại của Triệu Phong có chút dị thường, liền triển khai linh thức dò xét.

- Mọi người cẩn thận! Gần đây có đoàn hải tặc Hư Không Hải mai phục.

Linh thức hắn vừa quét qua, sắc mặt lập tức đại biến.

Ngay tức khắc…

Hơn mười đạo thân ảnh trên lâu thuyền ám lam sắc, chợt như lâm đại địch.

- Ta đã nói rồi, tiểu tử này khẳng định có vấn đề!

- Kẻ này e rằng chính là thám tử của đoàn hải tặc Hư Không Hải!

Trong đó, mấy vị cường giả lớn tuổi, kể cả Tôn Giả mặc áo hoa, đều dùng ánh mắt lạnh lẽo căm thù, hung hăng nhìn về phía Triệu Phong.

Nhưng hiện nay.

Trọng điểm không phải là Triệu Phong.

Trên thuyền kim loại màu xám, có mấy chục đạo khí tức hung lệ cường đại, phá không lao đến.

Tên thủ lĩnh cầm đầu hải tặc, là một văn sĩ mặc áo lam, trong lúc bay đến, dẫn động một luồng uy năng nguyên khí mênh mông không thể hình dung, trên người nổi lên từng đợt gơn sóng Thủy Lôi màu lam nhạt.

Không phải nghi ngờ.

Tên thủ lĩnh hải tặc áo lam này, cũng có tu vi Đan Nguyên Cảnh.

- Không tốt! Không ngờ lại là Đoàn hải tặc “Lam Lôi”!

Trong lòng lão giả hoa y trầm xuống, không khỏi hít một hơi thật sâu, khi nhìn về phía “văn sĩ áo lam” kia, trong mắt lộ ra một tia kiêng kỵ sâu sắc.

- Đoàn hải tặc Lam Lôi! Phụ cận Bát Hoang Sơn, một trong mười đoàn hải tặc lớn nhất.

Trên lâu thuyền ám lam sắc, chợt nổi lên một trận xôn xao.

Vụt vụt vụt…

Đoàn hải tặc Lam Lôi có mấy chục đạo thân ảnh, trong những thành viên chiến đấu, tu vi thấp nhất cũng là Chân Chủ Cấp đỉnh phong, Nửa bước Đan Nguyên Cảnh cũng có đến năm sáu người.

Mười mấy người trên lâu thuyền, kết thành trận thế, như lâm đại địch.

Bấtl uận là nhân số hay chất lượng cường giả tinh anh, Đoàn hải tặc Lam Lôi đều chiếm ưu thế tuyệt đối.

- A a…

Hai phe nhân mã vừa mới gặp nhau, phía lâu thuyền chợt phát ra một tiếng hét thảm thiết.

- Lam Lôi đạo tặc… Dừng tay! Trên lâu thuyền của lão hủ cũng không có vật gì quý trọng. Ngươi cần tiền chuộc gì, có thể chậm rãi thương nghị, cần gì phải chém giết sinh tử.

Lão giả mặc áo hoa vội vàng ngăn cản.

Tao ngộ phải hải tặc Hư Không Hải, phần lớn là vì tài vật trân bảo, bản chất chính là một loại cướp đoạt tài nguyên.

Có đôi khi, thương đội nguyện ý trả phí qua đường hoặc tiền chuộc, để bảo lãnh sự an toàn của nhân viên.

- Ha ha, Hoàng lão đầu, ta không muốn tiền chuộc. Chỉ cần ngươi giao ra “Lâu Lan cô nương”, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.

Văn sĩ áo lam cười nhạt một tiếng.

- Lâu Lan cô nương? Làm sao ngươi biết?

Trên mặt lão giả mặc áo hoa tràn ngập hoảng sợ, trong lòng trầm xuống, không thể tin nổi.

Văn sĩ áo lam tạm thời không công kích, tựa cười mà không phải cười, nhìn về phía thiếu nữ có đôi mắt sáng mà tướng mạo bình thường, bên cạnh lão giả mặc áo hoa.

- Tuyệt không có khả năng!

Tôn Giả mặc áo hoa lạnh lùng nói:

- Cho dù có liều mạng, lão hủ cũng phải hộ tống Lâu Lan cô nương đến “Tịnh Nguyệt Linh Tông”. Trên người nàng, có ký thác kỳ vọng của Lâu Trữ thế gia…

- Giết sạch tất cả mọi người! Bắt giữ Lâu Lan Chỉ Thủy.

Văn sĩ áo lam hờ hững ra lệnh.

- Thì ra là vậy.

Triệu Phong không khỏi tỉnh ngộ, cuối cùng cũng minh bạch, tại sao Đoàn hải tặc Lam Lôi này vẫn một mực không ra tay với mình.

Chẳng qua.

Chuyện này cũng không có liên quan gì đến hắn.

Triệu Phong vẫn bất động thanh sắc, chuẩn bị rời đi.

- Chậc chậc… Tiểu mao đầu! Đứng trước mặt Đoàn hải tặc Lam Lôi ta, còn vọng tưởng chuồn đi?

Một ác hán mặt thẹo, mang theo hai gã hải tặc Chân Chủ Cấp đỉnh phong, lao đến phía Triệu Phong chặn giết.