Chúa Tể Chi Vương

Chương 532: Đánh chết tôn giả

Một bên là chiêu thức vây giết có tính phạm vi, từ trên trời ập xuống của “Tôn Giả”, một bên là Đồng lực Thần Quang của Tam Nhãn Thánh Tử toàn lực tập trung

Dưới loại tình huống này, cho dù Triệu Phong có phát động “Phong Lôi Chi Dực”, cũng không nắm chắc có thể phá vòng vây. Tránh thoát cả hai loại công kích.

Nhưng Triệu Phong đặt mình trong hiểm cảnh, dương như cũng không hề có ý tứ trốn tránh.

Phù...

Một tầng sương mù u ám, chập chờn trước người Triệu Phong

Trong sương mù, bỗng nhiên xuất hiện một Bộ khô lâu hình người, xương cốt toàn thân là hai màu kim ngân giao thoa, trong hốc mắt lóe lên hai luồng Hỏa diễm u hồng.

- Đó là...

Khoảnh khắc Huyền Băng Nữ Vương và Khô Lâu đường chủ đối mặt, tâm linh nàng chợt thoáng run rẩy.

Một luồng khí tức tinh thần hủ thực tử âm, xâm nhập vào người, mạnh như Tôn Giả Đan Nguyên cảnh Huyền Băng Nữ Vương, cũng cảm thấy một trận âm hàn khó chịu.

Dù sao thì Khô lâu đường chủ cũng là Tôn Giả am hiểu “Tinh Thần quỷ đạo”, nếu là thời kỳ đỉnh phong, Tôn Giả cùng cấp, tại phương diện tinh thần, nhất định sẽ bị hắn ăn mòn đến chết.

Giờ phút này.

Triệu Phong và Khô lâu đường chủ, đứng cùng một trận doanh, ứng phó với tầng băng quang hàn phong khổng lồ đang không ngừng vây sát.

- Khặc khặc... Công pháp truyền thừa của Huyền Băng Cung...

Khô lâu đường chủ cười âm hiểm một tiếng, trong tay xuất hiện một sợi “Cốt Tiên” hai màu kim ngân giao thoa, khẽ rụng một cái, diễm khí đỏ tía không ngừng hiện động, giống như một bộ cốt long bị thiêu đốt nhảy múa.

Phốc... Phành...

Xung quanh tầng băng quang hàn phong, dưới một roi Kim Ngân cốt Tiên của Khô Lâu đường chủ quật xuống lập tức tầng tầng vỡ tan.

Nhưng băng quang hàn phong mà Huyền Băng Nữ Vương phát động, thuộc về công kích kéo dài có tính phạm vi, liên tục không ngừng hút ra nguyên khí Huyền Băng trong thiên địa, cho nên băng quang hàn phong sẽ không bị tiêu diệt dễ dàng như vậy.

- Tử Diệt Phong Lôi Phá!

Đối diện với Tôn Giả Đan Nguyên cảnh, Triệu Phong cũng không hề bảo lưu, trong lòng bản tay hiển hiện một tia quang hạch tím nhạt, xung quanh chập chờn thanh phong, thoáng vặn vẹo một chút, bắn ra một chùm tia sáng Tử Thanh, bốn phía xung quanh đều là Phong Lôi Quyển tràn ngập khí tức cấm kỵ.

Phốc... Ầm ầm...

Chùm tia sáng Tử Thanh kia mang theo một vòng Phong Lôi Quyển, phát ra khí tức hủy diệt, băng quang hàn phong vừa đến gần liền bị nghiền nát.

Nhất thời.

Dưới sự liên hợp của Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ, hai người đã thành công ngăn cản thể công vây giết của Tôn Giả Đan Nguyên cảnh.

Khô Lâu đường chủ đã khôi phục sáu bảy thành chiến lực, chỉ ngăn cản một nửa thế công cũng không có áp lực gì, Kim Ngân cốt Tiên trong tay tung bay, đánh ra từng trận ô quang diễm ảnh cốt long.

Cho dù là một vài công kích hàn lực còn sót lại, rơi xuống trên người Khô Lâu đường chủ, cũng không đáng kể chút nào.

Khung xương kim ngân của Khô Lâu đường chủ, có thể sánh ngang Luyện thể giả cốt đạo cùng cấp, cho dù không phải ở trạng thái đỉnh phong, nhưng vẫn có thể hóa giải sáu bảy thành tổn thương do công kích của Tôn Giả mang lại.

Nếu so sánh.

Lực lượng áo nghĩa của Từ Diệt Phong Lôi mà Triệu Phong thi thúc dục đến cực hạn, chỉ miễn cưỡng hóa giải một nửa thế công khác, còn thân hình vẫn phái thừa nhận một lượng lớn hàn năng cường đại ăn mòn.

Ục ục...

Cũng may, hắn thúc dục lực lượng huyết mạch, Băng Thủy chuyến hoán, vừa có thể hấp thu được hàn năng cũng vừa có thể chữa trị được thương thể.

Triệu Phong không khỏi cảm khái, giữa mình và Khô Lâu đường chủ, vẫn có sự chênh lệch nhất định.

- Thì ra là một Tôn Giả bị trọng thương

Huyền Băng Nữ Vương ở trên đỉnh đầu cười lạnh một tiếng. Ngọc thủ của nàng nhấn xuống một cái, chỉ thấy một tòa sơn ảnh băng quang khổng lồ, đường kính chừng trăm trượng hàn năng dày đặc, ầm ầm đè xuống khí thế kinh thiên.

Sơn ảnh băng quang kia trong quá trình ép xuống hư không đại địa mơ hồ rung lắc, phảng phất như núi băng sụp đổ, không phải sức người có thể chống lại.

Không tốt.

Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ, đồng thời thất sắc.

Công kích của Tôn Giả Đan Nguyên cảnh, mỗi chiêu mỗi thức đều trở thành trung tâm nguyên khí thiên địa mênh mông thậm chí còn dung hợp làm một thể với uy năng của thiên nhiên.

Hô hấp của Triệu Phong như cứng lại, cảm giác sơn ảnh băng quang cực lớn kia, mang theo nguyên khí thiên địa tự nhiên, uy năng vô hạn.

Khu vực của hắn, giống như bị bịt kín, chỉ còn chờ chết.

Huống chi phương xa, còn có Tam Nhãn Thánh Tử quấy rồi.

Phành...

Sơn ảnh băng quang đường kính trăm trượng giống như núi băng thiên nhiên sụp đổ, một luồng lực lượng và hàn lực kinh khủng dâng trào, khiến cho hai người bên dưới, cảm thấy thân hình lắc lư.

Khô Lâu đường chủ còn miễn cưỡng có thể ngăn cản, nhưng Triệu Phong lại thiếu chút nữa đã thổ huyết.

Vào thời khắc mấu chốt, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong lại hoán đổi, trở thành hàn đàm u lãnh thấu xương.

Ô... Ô... Ô... N... G!

Mái tóc lam của Triệu Phong bay múa, đằng sau xuất hiện hư ảnh băng quang cao lớn ngạo nghễ, đầu đội vương miện, tay cầm cự kiếm màu đen, bên dưới là vương tọa bị đóng băng

Thoáng chốc, phàm là Huyền Băng hàn lực tiếp cận với Triệu Phong đều bị hư ảnh băng quang và vương tọa bên dưới hấp thu chuyển hóa.

Dù vậy, cũng chỉ có thể khiến cho Triệu Phong hóa giải hàn lực ăn mòn đến từ sơn ảnh băng quan mà thôi.

Còn bản thân tòa sơn ảnh băng quang kia như ẩn chứa uy năng tự nhiên mênh mông có thể nghiền nát một kẻ tu vi Nửa bước Đan Nguyên cảnh thành cặn bã ngay lập tức.

Vào thời khắc mấu chốt.

- Tam Nhãn Thần Quang- Kim Ô Phần Thế!

Xa xa, con mắt thứ ba trên trán Tam Nhãn Thánh Tử, phát ra một vầng kim quang diệu nhật rực rỡ.

Phành...

Một luồng ánh sáng hình thái diễm điểu Kim ô ba chân, hóa thành một đạo Liệt Dương Thần Quang xuyên qua trời mây, đánh thẳng về phía Triệu Phong

Cừu hận của Tam Nhãn Thánh Tử đối với Triệu Phong có thể nói là không đội trời chung

Đồng lực và công kích của hắn hắn, đều tập trung nhằm vào Triệu Phong

- Phong Lôi Đồng Hỏa!

Triệu Phong đành phải phân thần phát động Đồng Hỏa, ngăn cản công kích của Tam Nhãn Thánh Tử.

Nhưng chính vì vậy, cho nên uy năng tự nhiên mênh mông đến từ tòa sơn ảnh băng quang gần như ép Triệu Phong ứng phó đến cực hạn.

Còn may là phần lớn áp lực được Khô Lâu đường chủ gánh vác.

Giờ phút này.

Trong hốc mắt Khô lâu đường chủ, chợt hiện lên một tia “mừng rỡ” hiếm thấy.

- Nếu như Triệu Phong chết dưới nguy cơ bực này, Minh Tâm Chủng ở sâu trong tâm hồn của ta, cũng sẽ không còn bất kỳ lực uy hiếp nào nữa.

Đương nhiên.

Khô Lâu đường chủ cũng không dám giở trò, khả năng khống chế cục diện của Triệu Phong nhờ vào Thần Linh Nhãn, khiến cho không có bất kỳ kẻ nào có thể giở trò được.

Hắn chi mơ hồ chờ mong hi vọng áp lực đến từ Huyền Băng Nữ Vương càng lớn hơn một chút.

- Băng Hoàng Thương... Hiện!

Lúc này, trong lòng bàn tay Triệu Phong đột nhiên xuất hiện “Hư ảnh Băng Lam” mờ nhạt.

Phù...

Một luồng hàn ý khủng bố, không thể hình dung thẩm thấu và đông cứng cả một khu vực, nguyên khí thiên địa và vạn vật ở xung quanh, lập tức bị đông cứng.

Thương ảnh Băng Lam rực rỡ huyễn lệ, đâm lên đỉnh đầu, vạn vật đều bị đông cứng nghiền nát, sơn ảnh băng quang cực lớn, thế không thể đỡ, đột nhiên bong ra từng mảng hóa thành vô số vụn băng

Hư ảnh Thần binh Địa cấp vừa hiện, chiến lực của Triệu Phong thậm chí còn áp đảo Khô Lâu đường chủ một bậc.

- Phá!

Triệu Phong và Khô Lậu đường chủ, đồng thời tăng cường thế công, lúc này mới có thể đánh vỡ sát chiêu của Huyền Băng Nữ Vương.

- Khô Lâu đường chủ, chúng ta có mấy thành nắm chắc đánh chết Huyền Băng Nữ Vương?

Thanh âm của Triệu Phong thông qua Minh Tâm Chùng truyền đến Khô Lâu đường chủ.

Cái gì? Đánh chết vị Tôn Giả trước mắt?

Khô Lâu đường chủ thiếu chút nữa lảo đảo, khuôn mặt thoáng run rẩy một trận.

- Chủ nhân, muốn bảo vệ tính mạng dưới công kích của vị Tôn Giả này, đã phải trả một giá vô cùng thảm trọng thậm chí còn chưa chắc có thể thành công, về phần đánh chết nàng ta, e rằng xác suất là không thành, trừ phi ta tại thời kỳ đỉnh phong như vậy còn có một hai thành cơ hội.

Ánh mắt Khô Lâu đường chủ có chút u oán.

Hắn rất khó hiểu, với năng lực khống chế cục diện bằng Thần Linh Nhãn của Triệu Phong chẳng lẽ lại không nhìn ra cục diện?

Nhưng mà.

Há có cục diện nào mà Triệu Phong lại không nhìn ra chứ?

Hắn và Khô Lâu đường chủ liên thủ, e rằng hai người phải trả một cái giá thảm trọng mới có thể đánh lui Huyền Băng Nữ Vương, đồng thời giữ được tính mạng

Cho dù thành công, e rằng Khô Lâu đường chủ cũng sẽ bị đánh trở về nguyên hình.

- Hừ, chiến đấu với bổn cung, còn dám phân tâm.

Khóe miệng Huyền Băng Nữ Vương nhếch lên một tia trào phúng cánh tay phất một cái, xuất hiện một đầu Băng Phong Quyền Long, mơ hồ truyền đến tiếng rồng ngâm, uy năng còn hơn hai lần công kích trước.

Trái tim Khô Lâu đường chủ siết chặt, lần này lại gặp phải áp lực càng lớn hơn.

- Ha ha, không hổ là Tôn Giả, nhưng vậy cũng tốt.

Một âm thanh cười nhạt, phát ra từ thiếu niên tóc lam.

Cười? Hắn còn cười được sao?

Sắc mặt Khô Lâu đường chủ tái mét, nếu như Triệu Phong bỏ mình, hắn đơn thương độc mã đối diện với Huyền Băng Nữ Vương, như vậy quá nửa cũng sẽ vẫn lạc tại đây.

Ừm?

Khô Lâu đường chủ đột nhiên phát hiện một tia dị thường Triệu Phong dường như không hề thúc dục hư ảnh Thần binh Địa cấp nữa.

Vụt...

Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một khối Long Ngọc Phù.

- Đó là...

Trên bầu trời, trái tim Huyền Băng Nữ Vương mơ hồ đập mạnh một cái, có một loại bất an khó hiểu.

- Ngọc Long bảo hộ, mở ra!

Long Ngọc Phù trên tay Triệu Phong bỗng nhiên lóe sáng phát ra một luồng hư ảnh Chân Long cổ xưa cực lớn, dáng vẻ ngưng thực rõ ràng

A...

Trong thiên địa truyền đến tiếng gào thét trầm thấp của Thượng cổ Chân Long, hư ảnh Chân Long cổ xưa cực lớn kia, phát ra một luồng sức mạnh vô thượng bao trùm thiên địa.

- Cái... Đó là...

Khô Lâu đường chủ và Huyền Băng Nữ Vương ở trên đỉnh đầu, đều cảm thấy một luồng uy áp linh hồn mênh mông không thể phỏng đoán.

- Đây chẳng lẽ là Hư Thần thủ hộ trong truyền thuyết... Thế nhưng...

Sâu trong linh hồn Khô Lâu đường chủ, truyền đến một luồng áp lực khổng lồ, thân thể cứng ngắc, hai luồng hỏa diễm u hồng trong hốc mắt, gần như đình trệ bất động

Một khắc này.

Nguyên khí thiên địa trong phương viên mấy trăm dặm, phảng phất bị một sức mạnh to lớn vò hình giam cầm, một loại áp bách đến từ linh hồn, khiến cho tất cả sinh linh trong nghìn dặm đều kinh hãi phủ phục.

- Diệt cho ta!

Triệu Phong thúc dục Long Ngọc Phù, nhắm chuẩn Huyền Băng Nữ Vương, bấm tay một cái.

Phù...

Hư ảnh Chân Long cổ xưa cực lớn, phá không phóng tới Huyền Băng Nữ Vương, mang theo thần uy mênh mông của Thượng cổ Chân Long, không gì có thể trái nghịch. Những nơi luồng sức mạnh này đi qua, nguyên khí thiên địa chấn động có cảm giác rung chuyển càn khôn.

Rắc rắc...

Đầu tiên là Băng Phong Quyển Long, vừa va chạm, liền bị nghiền thành mãnh vụn.

Hai luồng lực lượng này, căn bản không phải cùng một cấp bậc.

- Không... Không thể...

Huyền Băng Nữ Vương hét lên một tiếng, thế nhưng dưới luồng khí tức và sức mạnh to lớn của Thượng Cổ Chân Long, linh hồn thể xác như bị giam cầm, muốn tránh cũng không thể tránh thoát.

Trên thực tế.

Tốc độ công kích của Ngọc Long bảo hộ không nhanh, quỹ tích lại vô cùng rõ ràng

Thế nhưng Huyền Băng Nữ Vương lại không thể trốn thoát.

Sau khi thực lực đạt tới một cấp độ nào đó, tất cả đều sẽ phá vỡ lẽ thường

- A...

Huyền Băng Nữ Vương gào lên một tiếng thảm thiết, tầng phòng ngự cường đại, giống như giấy mỏng lập tức bị xé rách.

Mạnh như Tôn Giả Đan Nguyên cảnh, dưới thần uy vô thượng rung chuyển càn khôn này, cũng bị chôn vùi, hóa thành bụi bặm.

- Cung chủ...

Tam Nhãn Thánh Tử ở xa xa, bị dọa cho hồn phi phách tán, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Tôn Giả Đan Nguyên cảnh sừng sững đỉnh phong Đại lục, không ngờ lại bị một cái Long Ngọc Phù trong tay Triệu Phong đánh chết.

- Uy lực của Ngọc Long bảo hộ này, rõ ràng còn mạnh hơn cả “Hư Thần thủ hộ” mà Diệp Yên Vũ đã từng sử dụng

Triệu Phong cưỡng chế sự rung động trong lòng, thầm nghĩ.

Đồng thời, trên Long Ngọc Phù lại xuất hiện một đạo vết rạn nứt, hào quang ảm đạm quá nửa.

Có thể nói Ngọc Long bảo hộ và Hư Thần thủ hộ là cùng một loại, nhưng càng đặc thù hơn, vật liệu chế tác nên nó, thậm chí còn ẩn chứa một tia huyết mạch của Thượng cổ Chân Long.

Mà Khô Lâu đường chủ ở bên cạnh cũng trọn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm đồ mồ hôi lạnh một phen.

Hắn tuyệt đối không ngờ lằng Triệu Phong lại thâm tàng bất lộ như vậy, trực tiếp xuất chiêu sát thủ, đánh chết Tôn Giả Đan Nguyên cảnh.

Đúng lúc này.

Triệu Phong thu hồi Long Ngọc Phù lại, như có như không liếc nhìn Khô Lâu đường chủ.

Khô Lâu đường chủ thầm giật mình, cảm thấy lạnh run, một loại bất an chạy dọc từ lòng bàn Chân đến đỉnh đầu, toàn thân như hãm vào hầm băng.