Chúa Tể Chi Vương

Chương 519: Tịch sát trưởng lão

Sau khi kết quả huyết mạch đồng tử mạnh nhất Đại lục được quyết định, Chân Long Trà Hội đã tiến vào khâu cuối cùng.

Hai người tổ chức Trà Hội là Băng Vi Tiên Tử và Tam Nhãn Thánh Tử, liên tiếp trọng thương, không người nào là không tổn thất nặng nề.

Trên khoảng đất trống tổ chức Trà Hội,

Đám Chân Long thiên tài và những người xem chiến ở khắp nơi đều từ biệt lẫn nhau, dần dần tản đi.

Trong đó.

Người rời đi đầu tiên không phải là ai khác, mà chính là Thiên Kiêu Chi Vương đã quét ngang Chân Long Trà Hội lần này – Triệu Phong.

Triệu Phong cáo từ, vô cùng vội vàng, giống như có việc gấp gì đó.

Thậm chí, đại đa số người còn chưa kịp hiểu rõ sự tình thì Triệu Phong đã đi rồi.

- Triệu Phong rốt cuộc là có chuyện gì mà không từ biệt đã rời đi?

Đám người Kim Thái Tử của Thiên Bồng đại quốc đã cùng xuất phát đến đây với hắn, đều không hiểu gì cả.

Những người quen biết với Triệu Phong như Mạc Thiên Y, Thương Vũ Nguyệt, Thạch Thừa Thiên, đều không kịp chào hỏi thì hắn đã phá không mà đi rồi.

Rất nhiều Chân Long thiên tài và một số người quen biết, vốn chờ sau khi trận quyết chiến hoàn tất, sẽ bắt chuyện chúc mừng Triệu Phong.

Thế nhưng.

Triệu Phong không cho mọi người cơ hội đó, chỉ trong chớp mắt hắn đã hóa thành một đạo phong ảnh quang điện, dung nhập vào tầng mây. Tốc độ như vậy, cho dù là những thiên kiêu cái thế ở đây cũng khó có thể đạt được.

- Khương Tam Phong, Triệu Phong có việc gì gấp hay sao mà vội vàng rời đi như thế?

Đám người Mạc Thiên Y, Thạch Thừa Thiên đều dò hỏi.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Khương Tam Phong và Điệp Diệp cùng xuất thân từ Thiết Huyết Giáo.

Khương Tam Phong và Điệp Diệp liếc nhìn nhau, đều cười khổ lắc đầu.

Triệu Phong đột nhiên rời đi, không người nào biết rõ dụng ý và hướng đi của hắn.

Ngay lúc hai người nghi hoặc.

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu:

- Các ngươi cùng đi với đám người Mạc Thiên Y, trước hết trở về Thiên Bồng đại quốc, ta còn có việc phải ra ngoài một phen.

Cùng lúc đó.

Thanh âm này cũng truyền vào trong đầu đám người Mạc Thiên Y và Thạch Thừa Thiên.

- Là Triệu Phong.

- Xem ra hắn quả thực có việc, cho nên mới đi trước.

Mọi người đều nhìn nhau vài lần, có chút thất vọng.

Chân Long Trà Hội lần này, Triệu Phong đã đánh bại hoàn toàn ba đại thiên kiêu cái thế, thậm chí đánh bại cả Tam Nhãn Thánh Tử - đệ nhất Chân Long hội thế hệ trước, khiến hắn lập tức trở thành Thiên Kiêu Chi Vương của thời đại này.

Đồng thời.

Cũng chính vì hắn, mà huyết mạch đồng tử đệ nhất Đại lục đã kéo dài vạn năm, đã đổi chủ.

Thành tựu tương lai của Triệu Phong, hoàn toàn không thể đánh giá, chỉ cần hắn không vẫn lạc trước khi phát triển, tương lai nhất định trở thành nhân vật chúa tể, quyết định sinh tử của ngàn vạn thương sinh.

Thiên Kiêu Chi Vương như vậy, ai cũng muốn kết giao lúc hắn còn trẻ.

Trên đỉnh núi xa xa.

Thần sắc của Kim Dương gia chủ và lão giả mũ rơm có chút trầm trọng, ánh mặt lập lòe, trên mặt tràn đầy sợ hãi và kiêng kỵ.

Đặc biệt là Kim Dương gia, ngoài phẫn hận không cam lòng ra, trong mắt còn ẩn hiện một tia sát cơ.

- Nếu như hai người chúng ta liên thủ, xác suất giết chết hắn cũng đến sáu bảy thành.

Lão giả mũ rơm quét mắt nhìn Kim Dương gia chủ.

- Chỉ sáu bảy thành?

Kim Dương gia có chút khó tin.

Với tu vi Chân Chủ Cấp đỉnh phong của hắn, cộng thêm huyết mạch Thánh Nhãn, dưới Tôn Giả, e rằng khó có thể gặp được đối thủ.

Mà lão giả mũ rơm này, mặc dù không phải là Tôn Giả, nhưng trăm năm trước chỉ còn thiếu nửa bước nữa là đã thành công đột phá Tôn Giả, so với Nửa bước Tôn Giả bình thường còn mạnh hơn nhiều.

Nếu như hai người liên thủ, ít nhất cũng có thể đối kháng với hai, ba vị Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.

- Tiểu tử kia am hiểu tốc độ, hơn nữa lại học được bí kỹ truyền thừa của ba huyết mạch đồng tử Đại lục. Một khi giết chết không thành, Kim Dương gia chúng ta, tương lai sẽ gánh chịu hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Lão giả mũ rơm trầm giọng nói.

Kim Dương gia chủ nghe vậy, sắc mặt có vài phần biến đổi bất định.

Muốn giết Triệu Phong, có chút mạo hiểm nhất định, mà hậu quả thực sự không thể lường nổi.

Thân là thiên kiêu cái thế lực áp mấy chục thời đại, tương lai của Triệu Phong rất có thể khả năng đạt đến đỉnh phong huy hoàng, ngay cả đám người Kiếm Tôn Diệp Vô Tà và Tam Nhãn Thiên Quân, lúc bằng tuổi hắn, cũng đều có chút thua kém.

- Thỉnh giáo Đại trưởng lão.

Kim Dương gia chủ hít sâu một hơi, có chút không quyết được chủ ý.

Đuổi giết Triệu Phong, như vậy sẽ gánh chịu hậu quả vô cùng đáng sợ.

Đương nhiên.

Hai người Kim Dương gia chủ, hiện tại còn chưa biết được tin tức “Thiết Huyết Giáo Chủ” đã trọng sinh.

Nếu như bọn họ biết rõ sau lưng Triệu Phong có Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh, cho dù cho bọn hắn một trăm cái lá gan, cũng không dám có ý nghĩ này.

- Thu hoạch càng lớn, nguy hiểm càng nhiều, đơn giản là cái nguy hiểm này có đáng giá hay không, giết Triệu Phong có lợi ích gì cho chúng ta? Ngươi là gia chủ của Kim Dương gia, tất cả mọi chuyện đều do ngươi quyết định.

Lão giả mũ rơm có chút vui vẻ, chợt lộ ra một tia thâm ý.

Kim Dương gia chủ nghe vậy, dường như ngộ ra điều gì đó, thoáng lâm vào trầm tư.

Rồi đột nhiên.

Trong mắt hắn lóe lên một tia thần quang sắc bén, trên người dâng lên một luồng khí thế hào hùng.

- Ngươi quyết định thế nào?

Lão giả mũ rơm cười hỏi.

Kim Dương gia chủ hít sâu một hơi, nói:

- Huyết mạch đồng tử của Triệu Phong này, năng lực vô cùng nghịch thiên, tiềm lực Tạo Hóa không thể đánh giá, chỉ mới hai mươi tuổi đã có thu hoạch bực này. Nếu như có thể sử dụng “Đoạt Mục Cấm Thuật”, đoạt lấy huyết mạch đồng tử của hắn, tương lai Đại lục này sẽ thuộc về Kim Dương gia chúng ta.

- Rất quyết đoán, như vậy mới giống một gia chủ thế gia.

Lão giả mũ rơm gật đầu khen ngợi, nói:

- Đoạt Mục Cấm Thuật kia, cho dù là Kim Dương gia chúng ta, cũng chỉ có một số lý luận sơ sài, xác suất thành công không quá nửa thành. Nhưng dù là một tia cơ hội nhỏ nhoi, cũng có thể thay đổi vận mệnh của ta và ngươi, của Kim Dương gia, thậm chí là của cả Đại lục này.

Giờ khắc này.

Mạch suy nghĩ của Kim Dương gia chủ và lão giả mũ rơm, không bàn mà hợp.

Muốn thành đại sự, tất phải quyết đoán, liều mình đánh cuộc một lần.

- Đuổi!

Kim Dương gia chủ và lão giả mũ rơm hóa thành một đạo quang ảnh, biến mất trong tầng mây.

- Thánh Nhãn Động Hư!

Kim Dương gia chủ mở ra con mắt thứ ba, nhìn rõ Thiên Hư, trong phương viên một hai trăm dặm, nhìn một cái là thấy tất cả.

Cho dù Triệu Phong có chạy xa gấp mười lần, với huyết mạch Thánh Nhãn và Đồng thuật truy tung của hắn, có rất nhiều biện pháp có thể đuổi kịp.

Chính bởi vì thế, hai người mới không nhanh không chậm, cũng không vội vàng truy kích.

- Còn chưa chạy xa quá trăm dặm.

Huyết mạch Thánh Nhãn của Kim Dương gia chủ đã xác định được vị trí của Triệu Phong.

Tu vi của hai người hùng hậu, tốc độ lại nhanh, liền vội vàng đuổi theo hướng của Triệu Phong.

Ngay lập tức, khoảng cách giữa hai người và Triệu Phong, ngày một gần hơn.

Cách cách cách…

Bỗng nhiên, sau lưng Triệu Phong mọc ra một đôi Phong Lôi Quang Dực, nguyên khí Phong Lôi trong thiên địa, mãnh liệt rung động hô ứng.

Tốc độ của Triệu Phong, lập tức tăng lên rõ rệt, những nơi đi qua, cuồng phong điện minh nổi lên, thanh thế khiến người khác kinh hãi.

- Không tốt, bị hắn cảm ứng được rồi, huyết mạch đồng tử của kẻ này, thật đáng sợ.

- Đừng để cho hắn chạy.

Kim Dương gia chủ và lão giả mũ rơm biến sắc, thúc dục bí thuật, cưỡng ép tăng tốc.

Thế nhưng.

Triệu Phong được “Phong Lôi Chi Dực” gia trì, tại phương diện tốc độ phi hành, hoàn toàn vượt qua hai người.

Hai người dốc hết toàn lực, cũng không có cách nào đuổi kịp Triệu Phong, ngược lại, khoảng cách ngày một kéo xa.

- Không cần phải gấp gáp, bí kỹ phi hành này của hắn, có lẽ không duy trì được bao lâu. Hai người chúng ta tu luyện ít nhất trên trăm năm, tu vi nguyên khí thâm hậu hơn hắn nhiều.

Lão giả mũ rơm lạnh nhạt cười.

- Không sai.

Kim Dương gia chủ không khỏi gật đầu.

Luận khả năng phi hành lâu dài, hai người bọn họ tự tin có thể hơn được Triệu Phong.

Hơn nữa, Kim Dương gia có huyết mạch Thánh Nhãn, cho nên có thể một mực truy tung Triệu Phong.

Vù…

Tốc độ phi hành của Triệu Phong cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã bỏ xa hai người chừng một hai trăm dặm.

Lúc này.

Cách ngoài mười dặm, là một rừng cây tĩnh mịch.

- Khô Lâu đường chủ.

Triệu Phong dường như có chút bất lực, tốc độ phi hành dừng lại, nhàn nhạt mở miệng.

- Ngươi xác định sẽ làm vậy?

Khô Lâu đường chủ thoáng trầm mặc.

Triệu Phong không trả lời, nhẹ nhàng bình thản bay vàu chỗ sâu trong rừng cây.

Sâu bên trong rừng cây.

Vụt vụt…

Trên một gốc đại thụ, hiển hiện hai thân ảnh âm u mơ hồ, lần lượt là một nữ tử áo đen, thân hình nhỏ nhắn, người còn lại là một cái âm ảnh cao lớn đội vương miện.

Đặc biệt là thân ảnh đội vương miện kia, quanh người tùy thời tùy khắc đều chập chờn một tầng quang ảnh vặn vẹo quỷ dị.

- Trưởng lão, tiểu tử kia đang lần theo vị trí của chúng ta mà đến.

Mỹ nhân áo đen nói.

- Ừm… Xích Nguyệt Đường chủ lệnh sinh ra cảm ứng, đang dần dần tiếp cận.

Âm ảnh Trưởng lão, quay đầu nhìn phía trước.

Bịch bịch bịch bịch…

Thanh âm bộ pháp đến từ phía trước, trầm ổn mà hữu lực, ngày một tiếp cận.

Không khó để nhìn ra, chủ nhân của bộ pháp đó, đã nhắm mục tiêu rõ ràng, cho nên mới đi tới vị trí này.

Trong đôi mắt hắc ám tĩnh lặng của âm ảnh Trưởng lão, chợt nổi lên một tia dị thường.

- Trưởng lão, có nên ra tay, bắt hắn lại không?

Toàn thân mỹ nhân áo đen, nổi lên một trận nhận khí gợn sóng âm hàn màu đen, không khí bốn phía bỗng nhiên trì trệ, hàn ý vô hình, xuyên thẳng vào từng cành cây ngọn cỏ.

Trưởng lão âm ảnh không mở miệng.

Bịch bịch bịch…

Thân ảnh chủ nhân của âm thanh bộ pháp này, dần dần xuất hiện trong tầm mắt.

Đó là một thiếu niên tóc lam, thần tình lạnh nhạt, giống như đang nhàn nhã dạo chơi.

Sát ý vô hình trên thân nữ tử áo đen, thoáng chốc thẩm thấu khắp thiên địa, đủ để tạo thành sát cơ trí mạng đối với Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh trở xuống, thế nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến đối phương.

- Tiểu bối, ngươi dám chui đầu vào lưới, ở trước mặt Xích Nguyệt Trưởng lão, còn không mau thúc thủ chịu trói?

Mỹ nhân áo đen nhoáng lên một cái, liên tiếp xuất hiện một chuỗi âm ảnh.

Vụt…

Thân hình thiếu niên tóc lam chợt rung lên, một luồng sóng nhận khí, hình thái như sương mù chập chờn quanh cổ hắn.

Cuối cùng.

Bộ pháp của thiếu niên tóc lam cũng dừng lại.

Chỉ cần động đậy một chút, luồng sóng nhận khí đang chập chờn quanh cổ hắn, tùy thời đều có thể khiến cho thi thể hắn ngã xuống đất.

Từ trên xuống dưới cơ thể Triệu Phong, bị hàn ý tử vong bao phủ, trong lòng không khỏi cảm khái, một kẻ thoạt nhìn như không tồn tại, không ngờ lại có thực lực tiếp cận Lữ Thiên Nhất năm xưa.

- Tiểu tử tóc lam, trên người ngươi tại sao lại có khí tức của Xích Nguyệt Đường chủ lệnh, còn không nhanh quỳ xuống trước Xích Nguyệt Trưởng lão?

Mỹ nhân áo đen giống như quỷ mị, đứng thẳng sau lưng Triệu Phong.

Triệu Phong vẫn mặt không đổi sắc.

Mặc dù lúc nghe thấy bốn chữ “Xích Nguyệt Trưởng lão”, hắn cũng có chút giật mình, cố gắng thu liễm cảm xúc rung động trong nội tâm đến cực hạn.

- Tịch Sát Trưởng lão, mấy trăm năm không gặp, từ khi chia tay đến nay, mọi chuyện vẫn ổn chứ?

Triệu Phong không để ý đến nữ tử áo đen, gặp nguy cơ vẫn ung dung, nhìn về phía âm ảnh Trưởng lão đội vương miện đứng trên ngọn cây, thân ảnh của đối phương gần như dung nhập vào trong đất trời vậy.

- Làm sao ngươi biết được danh hiệu của Trưởng lão?

Nữ tử áo đen có chút giật mình.

Âm ảnh Trưởng lão đội vương miện kia, không khỏi “ồ” lên một tiếng, hỏi:

- Ngươi là?

Hai người đều có chút kinh ngạc.

Thiếu niên tóc lam này, không ngờ chỉ liếc một cái liền nhận ra Trưởng lão đội vương miện đang chìm trong một tầng quang ảnh âm u.

Chẳng lẽ, thiếu niên này cũng xuất thân từ Xích Nguyệt Ma Giáo?

Hoặc là đệ tử truyền thừa của Ma Giáo?

Nhưng nếu như là đệ tử truyền thừa của Ma Giáo, há có thể từng gặp qua Xích Nguyệt Trưởng lão cách đây mấy trăm năm?

- Chậc chậc, Tịch Sát Trưởng lão, năm xưa là ai lôi kéo ngươi gia nhập Xích Nguyệt Ma Giáo, đồng thời đề cử ngươi với Giáo chủ đại nhân? Ba trăm năm trước, lúc ngươi và Thiết Cốt Hộ pháp bị Kiếm Tôn Diệp Vô Tà đuổi giết, là ai đã đến viện trợ ngươi?

Triệu Phong liếm liếm môi, chậm rãi nói.

Những lời này, Triệu Phong nói ra hết sức nhẹ nhàng, gần như không có chút do dự nào.

- Hả?

Nữ tử áo đen đứng sau lưng Triệu Phong uy hiếp, đột nhiên giật mình hoảng sợ.

Nghe khẩu khí của thiếu niên tóc lam trước mặt, dường như địa vị của hắn rất lớn, thậm chí còn quen thuộc với Tịch Sát Trưởng lão, ít nhất cũng là cao tầng cùng cấp bậc trong Xích Nguyệt Ma Giáo.

- Ngươi… Ngươi là U Cổ Đường chủ?

Thân hình Tịch Sát Trưởng lão chìm trong quang ảnh âm u kia chợt khẽ chấn động, ánh mắt lộ ra một tia kinh hỉ.