Triệu Phong nheo mắt. Đưa mất nhìn Bạch Trưởng lão mang Thương Vũ Nguyệt phá không rời đi.
- Bạch Trưởng lão này không phải là người cua khu vực Hoành Vân, lại vô cớ xâm phạm Hiểu Nguyệt Tông, khẳng định có ý đỏ gì đó.
Trên mặt Lâm Thông lộ ra một tia oán hận âm lãnh.
Nếu không phải Triệu Phong kịp thời đuối tới, nói không chừng Bạch Trưởng lão kia đã đối phó với hắn rồi.
Lãm Thông là người mang thù, trong lòng vô cùng oán hận và địch ý đối với Bạch Trưởng lão.
- Tu vi của nàng đạt tới Chân Chủ cấp đỉnh phong, thực lực nội tình thâm bất khả trắc. Hi vọng nàng không nên nhiễu loạn thế cục tại khu vực Hoành Vân này.
Túc lão thở dài một tiếng.
Lúc đối mặt với “Bạch Trưởng lão”, bất luận là Túc lão hay là Thiết Tiêu Chân Chủ, cũng đều cảm thấy áp lực sâu sắc.
- Trước mắt xem ra, nàng ta có lẽ là cứu viện mà Thương Vũ Nguyệt mời đến, mục đích là nhằm bảo hộ cho Thương Vũ Nguyệt.
Triệu Phong cũng không để tâm tới lời nói của Lâm Thông.
Phân tích một cách khách quan thì việc Bạch trưởng lão tiến vào khu vực Hoành Vân, hắn là cùng một phe chiến tuyên với Triệu Phong và Liên minh Thí Long.
- Nhưng bất kể thế nào đi nữa, khu vực Hoành Vân cũng không thể để người ngoài tiến vào được.
Đồng tử Triệu Phong ngưng tụ lại, hiển lộ một tia lãnh ý.
Lần này Triệu Phong trở về khu vực Hoành Vân, bản thân hắn cũng không hề mang theo bất kỳ viện binh nào.
Không chỉ bởi vì hắn có lòng tin, mà còn vì Triệu Phong không muốn để cho người ngoài nhúng tay vào thế cục của khu vực Hoành Vân.
Một trường phong ba qua đi...
Triệu Phong trở về tòa điện của mình, bế quan tham ngộ.
Sau khi đánh một trận với Thương Vũ Nguyệt, Triệu Phong cũng lĩnh ngộ được đôi chút.
Đồng thời, tu vi của Triệu Phong mãnh tiến, lại vừa mới xuất quan, nên cần một thời gian để thích ứng.
Nửa ngày sau...
Khí tức chân lực trên người Triệu Phong đã thu liễm.
Chân Linh nguyên trong đan điền đã lớn thêm một chút, trạng thái Chân Linh nguyên phát ra một màu lam đậm, nhiều gấp đôi so với lúc trước.
Chân Linh khí di chuyển nhanh như bôn lôi, linh dật như gió, không ngừng xuyên qua mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Luồng khí tức này ngưng luyện mà cường đại, chỉ cần một tia là có thể dễ dàng diệt sát Chân Nhân Cấp bình thường
Đạt tới Chân Chủ cấp, “Chân Linh khí” trong cơ thể, có thể nói là đã tăng mạnh Một tia Chân Linh khí hoàn toàn có thể phế bỏ một thân chân lực của Thoát Phàm Cảnh bình thường
Đồng dạng
Một tia chân lực bình thường của Thoát Phàm Cảnh cũng có thể phế bỏ một thân nội kình của Cố Thê Cảnh.
- Thế giới tu hành này có bảy đại cảnh giới cấp bậc, trong lúc bất tri bất giác, ta đã đạt tới tầng thứ ba đỉnh phong rồi.
Trong lòng Triệu Phong thầm cảm khái.
Truyền thuyết kể lại, có bảy đại cấp độ tu hành: Cố Thể Cảnh (Cửu trọng võ đạo), Thoát Phàm Cảnh (Võ đạo Thánh cảnh), Chân Linh cảnh, Đan Nguyên cảnh, Hư Thần cảnh, Huyền Quang cảnh, Thiên Giai Thân Vị.
Trước mắt.
Triệu Phong đang ở Chân Linh Tam Cảnh Thiên “Chân Chủ cấp”, đứng trên đỉnh cao tại khu vực Hoành Vân, cho dù là phóng mắt khắp Đại lục, cũng thuộc vào hàng cường giả tuyệt đỉnh.
Một lát sau...
Triệu Phong thu liễm tâm tư, ý thức rót vào thanh Thần binh truyền thừa Địa cấp là “Băng Hoàng Thương”.
Từ sau khi trở về Đại lục Thanh Hoa, Triệu Phong cũng không dám khinh suất lấy ra “Băng Hoàng Thương”.
Hắn biết rằng, một kiện Thần binh Địa cấp sẽ tạo nên chấn động lớn như thế nào đối với Đại lục, cho dù nó có là Thân binh Địa cấp đã bị hư hại đi nữa.
Đã từng có truyền thuyết về Thần binh Địa cấp.
Trong sách cổ ghi chép, tại vạn năm trước, trên Đại lục sinh ra một quốc gia cường thịnh chưa từng có, đó là Đại Quảng Vương Triệu.
Vương triều chính là tồn tại cao nhất trên Đại lục Thanh Hoa, cho đến tận hôm nay, vẫn chưa có thế lực nào có thể đuổi kịp.
Trên Đại lục hiện nay, chỉ có Tiểu quốc, Cường quốc, Đại quốc, nhưng không hề có “Vương Triều”, nghe nói đây là một cấm kỵ.
Thế nhưng, có thông tin rằng, kẻ muốn thành lập Vương triều, thống trị “Đại Quảng Vương triều”, sẽ gặp phải số mệnh thiên địa.
Không lâu sau, một kiện Thần binh hiện thế, hủy diệt “Đại Quảng Vương triều” cường thịnh nhất lúc đó, nghe nói là toàn diệt trong một đêm.
Từ đó về sau, Vương triều đã trở thành truyền thuyết, thậm chí là cấm kỵ.
- Băng Hoàng Thương trong tay ta chính là Thần binh Địa cấp bị hư hại, linh tính bị mất, phần lớn uy năng và lực lượng thần bí đều chìm vào ngủ say...
Triệu Phong cẩn thận cảm nhận.
Sau khi “Băng Hoàng Thương” này nhận chủ, liền biến thành trạng thái dịch thể dung nhập vào trong cơ thể hắn, có độ dung hợp rất cao đối với huyết mạch thân thể, sau một thời gian dung hòa, nó gần như đã biến mất.
Chẳng qua.
Triệu Phong là chủ nhân của nó, nên vẫn có thể cảm nhận được một tia áo nghĩa truyền thừa bên thân lực băng hàn này.
Lực lượng thuộc tính của Băng Hoàng Thương và huyết mạch của Triệu Phong vô cùng phù hợp, có thể cảm ngộ sâu sắc.
Theo thời gian trôi qua.
Hắn hấp thụ một ít áo nghĩa ẩn chứa Băng Thủy, vận dụng với lực lượng huyết mạch bên trong cơ thể, nhận thức đã được mở rộng sâu sắc.
Mấy ngày sau...
- Xem ra, sau khi Băng Hoàng Thương tiến vào cơ thể ta, đã lâm vào trạng thái ngủ say. Ta vận chuyển lực lượng huyết mạch toàn lực, có lẽ có thể miễn cưỡng sử dụng lực lượng của nó.
Triệu Phong tâm ý khẽ động trong lòng có chút rục rịch muốn thử.
Nhưng ý nghĩ này lập tức bị hắn ép xuống khí tức Thần binh Địa cấp, không thể tùy tiện tiết lộ như vậy được.
Cũng giống như một người bình thường trên người đột nhiên có một đại sát khí khủng bố, ngoài tâm tình hưng phấn và chờ mong ra, còn có một loại cảm giác thấp thỏm bất an.
Hoành Vân Thiên Lâm.
Tại khu vực giập giới giữa Hoành Vân Thập Tam Quốc và hai đại Cường quốc, có một hô nước cực lớn, năm sâu bên trong Hoành Vân Thiên Lâm.
Vào một ngày nào đó...
Trong hồ nước chợt truyền đến từng trận âm thanh gào thét.
- Ầm...
Một cự mãng dài hơn hai mươi trượng từ trong hồ nước nhảy ra, tạo thành một trân sóng lớn, khí tức huyết tinh cường đại, khiến cho vô số Yêu thú và Hung thú trong phạm vi mười dặm đều run rẩy.
Vụt vụt...
Sâu trong khu rừng, có một nam một nữ giống như u linh nhảy ra, khí tức thần bí biến hóa lạ kỳ.
Nam tử một thân áo trắng lộ rõ sự ưu nhã tuấn mỹ.
Nữ tử một thân áo đen, tướng mạo bình thường không có gì đặc sắc, gương mặt trắng bệch như chết trôi.
- U Mặc Hộ pháp, “Hắc Thủy cự màng” của ngươi, không lâu trước đã nuốt vài Yêu thú Chân Linh cảnh, còn có cả một vài nhân loại Chân Huyền cấp xui xẻo, lần này thức tỉnh, xem ra khí tức đã bành trướng hơn không ít...
Nam tử áo trắng cười nhạt một
Rít...
Hắc Thủy cự mãng đứng yên tại chỗ, giống như một tòa núi nhỏ sâm lãnh, lộ ra hại con mắt lớn như đèn lông, nếu như nó đột nhiên xuất hiện, e rằng có thể dọa người khác đến vỡ mặt.
- Ừm, ta đã cho nó phục dụng “Ba Âm Nhưỡng” và “Xích Ma Thủy”, chiến lực của nó hiện nay, thậm chí có thể địch lại Chân Chủ cấp.
Trên gương mặt nặng nề của nữ tử áo đen chợt lộ ra một nụ cười mỉm.
- Chiến lực đạt tới Chân Chủ cấp? E rằng không lâu nửa, U Mặc Hộ pháp sẽ được cao tầng Xích Nguyệt giáo chú ý rồi.
Nam tử áo trắng có chút hâm mộ mà nói.
- Tam Lăng Hộ pháp quá khiêm tốn rồi. Nửa năm trước, nghe nói có hai gã Chân Chủ cấp tại một Cường quốc phía Bắc đã chết trong tay “Tam Lăng Thảo Kiếm Quyết” của ngươi a.
Nữ tử áo đen hiển nhiên không dám khinh thị nam tử áo trắng trước mặt.
Vụt vụt...
Một nam một nữ bước lên lưng chỗ Hắc Thủy cự mãng, nhanh chóng tiến về phía trước.
Không lâu sau...
Tại sâu trong khu rừng, xuất hiện một tòa cổ miếu xương trắng, tĩnh mịch mà sâm nghiêm.
- U Mặc Hộ pháp, Tam Lăng Hộ pháp, chỉ còn thiếu hai vị Hộ pháp mà thôi.
Một thân ảnh xấu xí như cương thi, toàn thân đều là huyết văn, từ cửa miếu bước ra.
- Hộ pháp Huyết Cương Đà.
Nữ tử áo đen và nam tử áo trắng chỉ lạnh nhạt chào một tiếng.
Vụt vụt vụt...
Ba đại Hộ pháp, thân hình lóe lên một cái đã tiến vào trong tòa cổ miếu u tĩnh thần bí kia
Trong cổ miếu, tại một tòa lầu các cũ nát.
- Bái kiến ba vị Hộ pháp.
Trong nơi hẻo lánh này, có một vài thân ảnh đứng dậy hành lễ.
- Ba vị Hộ pháp đã đến rồi, nghe nói lần này người cầm đầu là “Bá Thiết đà chủ”.
- Thế cục khu vực Hoành Vân, không ngờ lại có biến? Nghe nói Phó đà chủ U Long thảm bại, kể cả kẻ gian xảo khó chơi như “Hộ pháp Huyết Cương Đà” cũng đều thất bại.
Trong cổ miếu, có hơn mười đạo khí tức.
Những đạo khí tức này, thấp nhất cũng là Chân Huyền cấp, ngoài cửa là những Chân Huyền cấp tiểu thành, phụ trách canh gác.
- Nghe nói, Phó đà chủ U Long bị mất một châm Hộ pháp Huyết Cương Đà thì đoạn đi một cánh tay, nghe nói đều là do một tên tiểu bối gây nên...
Đám khí tức cường đại này, phần lớn đều dùng linh thức hoặc bí pháp để trao đổi.
Tại đây, U Long Điện Vương và Điện Vương Huyết Cương Đà cũng có mặt trong đám người.
Tại vị trí thủ tọa trong tòa lầu các, ghế trống không người.
Sắc mặt U Long Điện Vương tối tăm phiền muộn, ngồi tại vị trí thứ hai.
- Đà chủ đến!
Một thanh âm kính sợ, vang vọng khắp toàn bộ cổ miếu.
Trong lầu các, bỗng nhiên bị một luồng khí tức nặng nề bao trùm:
Phù...
Một luồng khí tức nặng nề mãnh liệt xuất hiện trong cổ miếu, tạo nên một trận phong áp kinh khủng.
Cổ miếu trong tầm mắt đột nhiên rung lên, phảng phất có một con quái vật khổng lồ nào đó hàng lâm tới đây.
- Bái kiến Đà chủ!
Mười đạo khí tức trong lầu các, đồng loạt hành lễ, kể cả U Long Điện Vương và Điện Vương Huyết Cương Đà, thậm chí cả nam tử áo trắng và nữ tử áo đen vừa đến cách đây không lâu cũng vậy.
Chẳng biết từ lúc nào.
Tại vị trí thủ tọa đã xuất hiện một thân ảnh to lớn cường tráng, hình thể của hắn thậm chí còn to hơn hổ.
Thân ảnh to lớn này, mặt béo tai to, mắt như chuông đồng bàn tay lớn bằng cái quạt hương bồ, toàn thân đầy lông, cơ bắp rắn chắc như sắt, khiến người khác vừa nhìn đã hoảng sợ.
Người này đứng thẳng giống như một tòa núi cao, không ít thân ảnh bên dưới đều cúi đầu, trên trán ứa ra mồ hôi, ngay cả hô hấp cũng có cảm giác khó khăn.
- Bá Thiết đà chủ, không ngờ ngài lại đến trợ giúp khu vực Hoành Vân.
Thanh âm lạnh nhạt này đến từ phía U Long Điện Vương.
- Hừ, U Long ngươi nói thế nào đi nữa cũng là cường giả có hi vọng thăng làm “Chính Đà” trong giáo, hơn nữa tại khu vực Hoành Vân này rõ ràng chiếm giữ lực lượng của nửa cái Phân Đà, không ngờ lại thua trong tay một tiểu tử chưa mọc lông.
Bá Thiết đà chủ chậm rãi nói, trên mặt đầy vẻ bất mãn.
U Long Điện Vương nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, cố nén lại không phát tác.
Bất luận là thực lực hay địa vị, U Long Điện Vương đều không bằng đối phương, bây giờ một chân bị phế, thực lực tuột dốc, so với một vài Hộ pháp còn không bằng.
Trong quá trình thương nghị tiếp theo, U Long Điện Vương vẫn trầm mặc, rất ít nói chuyện.
- Trước kia ta nghe nói “Bá Thiết đà chủ” dũng mãnh thiện chiến, lực lớn vô cùng, từng một búa bổ chết chín đại cao nhân Chân Linh cảnh, trong đó có cả một vị Chân Chủ cấp. Hôm nay chúng ta đều đến đây, nguyện nghe theo hiệu lệnh của Đà chủ đại nhân...
Ngược lại, Hộ pháp Huyết Cương Đà ở trong đám người lại nói năng rất hùng hồn.
- Nói không sai, khu vực Hoành Vân này chẳng qua chỉ là mấy tên miệng còn hôi sữa, chưa mọc lông, thậm chí không cần Đà chủ tự mình ra tay, chỉ riêng chúng ta cũng đủ dọn dẹp cục diện này rồi.
Mọi người đồng loạt phụ họa.
- Một đám ngu xuẩn!
Thanh âm hùng hồn ồm ồm của Bá Thiết đà chủ vang lên, khiến cho tòa miếu cổ mơ hồ chấn động.
Trong lầu các, tất cả câm như hến.
- Hừ, tên tiểu tạp mao tiểu tử kia, nếu như dễ đối phó như vậy, với chiến lực cường đại như U Long, há có thể bại lui? Các ngươi cho rằng danh hào “thiên kiêu cái thế” của Đại lục chỉ là một đám chó ăn cứt hay sao?
Bá Thiết đà chủ liên tiếp hừ lạnh, khiến cho đám thân ảnh ở đây đều đầm đìa mồ hôi.
Hiển nhiên, Bá Thiết đà chủ cũng không phải là đèn cạn dầu, tất nhiên sẽ không tin lời thổi phồng của mọi người.
- U Long, ngươi có đề nghị gì?
Bá Thiết đà chủ mở to cặp mắt như chuông đồng, đột nhiên rơi lên người U Long Điện Vương vẫn đang im lặng, suốt cả buổi không nói lời nào.
U Long Điện Vương đáp:
- Thuộc hạ đề nghị, trước tiên trấn thủ hai Cường quốc và biên cảnh Hoành Vân Thập Tam Quốc, yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Tên nhu nhược này, ngày xưa Xích Nguyệt Giáo chúng ta quét ngang Đại lục, chưa từng gặp phải uất ức như ngươi bao giờ.
Bá Thiết đà chủ mắng to một tiếng, nước bọt đều phun lên người U Long Điện Vương.
Lý nào lại vậy?
U Long Điện Vương tức giận, chuẩn bị vung tay áo rời đi.
Thế nhưng, hắn vừa ngẩng đầu, đột nhiền giật mình một cái, trên người xuất hiện một tia cảm ứng dị thường.
Trong mơ hồ, phảng phất như có một con mắt ở trên trời cao đang lạnh nhạt quan sát nhất cữ nhất động của mình.
Loại cảm giác này, giống như gai nhọn đâm vào lưng.