Chúa Tể Chi Vương

Chương 467: Chém đầu vân hải

Dưới sự quan sát của Triệu Phong, toàn bộ trên dưới Hiểu Nguyệt Tông đều im lặng dễ bảo, không tiếp tục dị động nửa.

Vân Hài Tông chủ, trưởng lão Chấp pháp và một vài phần tử dư nghiệt của Liên minh Thiết Long, trong lòng khủng hoàng, tuyệt vọng vô lực.

Trước đây không lâu, ai mà ngờ được một mình thiếu niên này lại có thể một mình ngăn cơn sóng dữ, chi phối hết thảy cục diện.

“Ba đại Điện Vương” của Liên minh Thiết Long, đều là những cự đầu truyền kỳ, đứng trên đỉnh cao tại khu vực Hoành Vân, không ngờ lại bị thiếu niên này đánh bại trong chớp nhoáng, một chết, một bị bắt, một tàn phế.

Mặt khác, mười đại trưởng lão hạch tâm, gần như có đến mà không có về, toàn quân bị diệt.

Không lâu trước, thiếu niên này đã dùng thủ đoạn như “Thần”, trấn phục toàn trường

Tất cả những điều này, thật giống như truyền thuyết.

Thậm chí có thể nói, mọi người ở đây đã tận mắt chứng kiến truyền thuyết.

Tại lưng núi.

Dương Càn dẫn đầu tiểu đội làm nhiệm vụ, vừa tiến nhập sơn môn không lâu, thậm chí còn chưa kịp giao trả nhiệm vụ đầu tiên trong 49 nhiệm vụ thì thế cục tại Hiểu Nguyệt Tông đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Không chỉ mỗi bố cục của Hiểu Nguyệt Tông e rằng khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc, thậm chí bố cục khắp khu vực Hoành Vân này, đều sinh ra biến hóa to lớn.

Đám đệ tử trong Tông môn như Dương Càn, Lâm Phàm, Nhiễm Tiểu Uyển, Dương Thanh Sơn, đều giật mình như tỉnh mộng

Chỉ sau một đêm, thời đại thuộc về Vân Hải Tông chủ, đã đi đến cuối đường.

- Triệu sư đệ quá mạnh mẽ, một tay nghịch thiên, quét ngang ba đại Điện Vương, quả thực không thể tin nổi.

- Ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng có thể thoát ly khốn cảnh, tên vương bát đản Vân Hải kia không ngờ cũng có ngày hôm nay.

-... Vừa rồi chúng ta suýt nữa đã trách oan Triệu sư đệ rồi.

Một vài đệ tử trong lòng kích động cuồng hỷ, còn có vài phần hổ thẹn.

Hiểu Nguyệt Tông vốn yên tĩnh, đã dần dần vang lên những tiếng hoan hô, phần lớn đến từ đệ tử cấp thấp.

Một vài cao tầng như Trương lão, Quan lão, trên mặt tràn đầy vui mừng tự hào, cảm giác một người làm quan cả họ được nhờ, không nhịn được thổn thức.

- Đại trưởng lão, ngài có thể thu được đệ tử như vậy, xem như cả đời không còn gì phải hối hận nữa rồi.

Lục Nguyệt mỗ mỗ mỉm cười trấn an, cũng có vài phần hâm mộ.

Trên đỉnh núi.

Đại trưởng lão nhìn đệ tử gần trong gang tấc, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng vươn tay ra, vỗ lên vai Triệu Phong

- Phong nhi, vì sư từng nghĩ rằng sẽ có một ngày ngươi trở về Hiểu Nguyệt Tông, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Đại trưởng lão không khỏi cảm khái.

Thầy trò hai người gặp lại, tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói, nhất thời nửa khắc cũng không nói hết.

Đại trưởng lão hết sức tò mò đối với quá trình phát triển và gặp được kỳ ngộ của Triệu Phong, thế nhưng ông ta cũng không lập tức hỏi thăm. Ông ta biết rằng, lúc này vẫn còn rất nhiều vấn đề đang chờ Triệu Phong giải quyết.

Chốc lát sau.

Triệu Phong và Đại trưởng lão sóng vai bay đến quảng trường Trung Xu Đường.

Trên mặt Đại trưởng lão tràn ngập vui mừng, đứng nhìn Vân Hải Tông chủ.

Trên mặt Vân Hải Tông chủ đỏ bừng, thần sắc u sầu phiền muộn, trong mắt tràn ngập oán hận, khiến cho người khác liên tưởng tới hắn đang có “âm mưu” gì đó.

Triệu Phong cũng không quá quan tâm đến “Vân Hải Tông chủ” lắm.

Lúc này hai người chợt cảm thấy thân phận đã nghịch chuyển.

Trong mắt Triệu Phong, Vân Hải Tông chủ không khác gì con sâu cái kiến, trong nháy mắt là có thể diệt sát, không có bao nhiêu hứng thú.

- Thiết Tiêu Chân Chủ!

Ánh mắt Triệu Phong lại rơi xuống “Thiết Tiêu Chân Chủ” đã biến thành tù nhân.

Cho dù là hôm nay, lúc nhắc tới bốn chữ “Thiết Tiêu Chân Chủ”, một vài cao tầng của Hiểu Nguyệt Tông vẫn cảm thấy trong lòng run rẩy.

Ngày xưa Thiết Tiêu Chân Chủ lực áp mười ba Tông, đây là tình huống bễ nghễ cường đại đến mức nào?

- Triệu Phong, ta biết ngươi muốn gì, ngươi muốn Huyết khế ước mà năm xưa mười hai Tông đã ký kết.

Vẻ mặt Thiết Tiêu Chân Chủ vẫn trầm tĩnh

Dù sao hắn cũng là Chân Chủ cấp sửng sững đỉnh phong tại khu vực Hoành Vân, tâm tình nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, dường như đã tìm ra yếu tố đột phá để giành một đường sinh cơ.

Tại sao Triệu Phong lại không giết hắn?

Thiết Tiêu Chân Chủ cũng không hoài nghi việc Triệu Phong có năng lực chém giết hắn hay không, bởi vì nếu lúc đó Triệu Phong muốn, kết cục của hắn sẽ không khác gì Bích Cơ Điện Vương.

Nếu như Triệu Phong đã không giết hắn, khẳng định bởi vì trên người mình vẫn còn chút giá trị có thể đào móc.

Thiết Tiêu Chân Chủ suy tư một lát, trong lòng lập tức có được đáp án.

Đó chính là Huyết khế ước.

Năm xưa, trưởng lão cao tầng của mười hai Tông đều bị Thiết Tiêu Chân Chủ bức ép ký kết Huyết khế ước.

Huyết khế ước là một loại lực lượng thệ ước do thiên địa chứng kiến, có lực ước thúc mạnh mẽ, trưởng lão cao tầng của mười hai Tông, đều quy thuận Liên minh Thiết Long, không cách nào phản bội hoặc làm trái.

Loại lực ước thúc này, mạnh đến mức cho dù Triệu Phong có trở về Hiểu Nguyệt Tông thì đám người Đại trưởng lão cũng không thể giúp hắn

- Thiết Tiêu Chân Chủ, ngươi rất thông minh. Huyết khế ước này ở đâu?

Triệu Phong gật đầu, rất thưởng thức.

Hắn không thích quanh co lòng vòng, nếu như Thiết Tiêu Chân Chủ đã ngoan ngoãn phối hợp, vậy thì hắn sẽ xem xét việc lưu lại một đường sinh cơ cho đối phương.

- Huyết khế ước đã bị ta an bài tại một nơi bí mật. Nếu ngươi có thể hứa không giết ta, cũng không gây tổn thương cho ta, như vậy Huyết khế ước này nhất định sẽ giao cho ngươi.

Thiết Tiêu Chân Chủ trịnh trọng nói.

- Ha ha, vậy sao? Ta làm sao bảo đảm ngươi sẽ không giở trò?

Triệu Phong bán tín bán nghi.

Hắn nhanh chóng đánh mắt với Tiểu Tặc Miêu một cái.

Meo meo!

Thân hình Tiểu Tặc Miêu nhoáng lên một cái, biến mất không thấy đâu nữa.

Thiết Tiêu Chân Chủ kinh ngạc, chỉ vài nhịp hô hấp sau, hắn liền biến sắc, nhìn về phía Trữ Vật Giới Chỉ trong tay.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu lại lần nữa hiện thân, lấy ra một quyền trục cổ xưa có những đường huyết vân.

- Làm sao có thể...

Thiết Tiêu Chân Chủ rốt cuộc cũng hoảng sợ, không thể tin nổi.

Huyết khế ước này, rõ ràng đã bị hắn giấu ở một nơi cực kỳ hẻo lánh, không ngờ Tiểu Tặc Miêu chỉ liếc mắt một cái lập tức phát hiện được.

Triệu Phong cười ha ha một tiếng, mở Huyết khế ước ra, thoáng nhìn qua một lượt, khẽ gật đầu.

Nội dung trong Huyết khế ước này, là những ký kết giữa mười hai Tông và Liên minh Thiết Long năm xưa.

Quyền trục Huyết khế ước này bị Thiết Tiêu Chân Chủ mang theo bên người, cũng không có gì là kỳ quái.

Dù sao thì hắn cũng là một trong bốn cự đầu của Liên minh Thiết Long, mà thế cục Hoành Vân Thập Tam Quốc lại không phải thuộc khu vực quá quan trọng.

- Theo như sách cổ ghi lại, loại Huyết khế ước này chính là do “Thiên Cơ tộc” sáng lập, trong thời Thượng cổ truyền lưu rất nhiều, đến ngày nay, quyền trục khế ước đã trở nên tương đối hiếm thấy, càng không nói đến loại quyền trục Huyết khế ước có nhiều chỗ trống như vậy.

Triệu Phong nhẹ nhàng chạm vào.

Phốc phốc...

Trong tay hắn lóe lên một tầng hồ quang điện, quyển trục Huyết khế ước lập tức hóa thành một đám tro bụi.

Đại trưởng lão và mấy vị trưởng lão khác của Hiểu Nguyệt Tông không khỏi lộ vẻ mừng rỡ.

Huyết khế ước bị phá hủy, như vậy lực lượng thệ ước mà thiên địa chứng kiến, cũng không tồn tại nữa.

Ngược lại, sắc mặt Thiết Tiêu Chân Chủ giống như tro tàn, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh

Đối với Triệu Phong mà nói, giá trị duy nhất mà hắn có thể khai thác, đã hóa thành hư ảo.

- Trước khi ta động thủ cho ngươi mười nhịp hô hấp để cân nhắc.

Triệu Phong chuẩn bị giết Thiết Tiêu Chân Chủ, bỗng nhiên lại muốn cưỡng ép những giá trị còn sót lại trên người Thiết Tiêu Chân Chủ.

Mười nhịp hô hấp?

Trong lòng Thiết Tiêu Chân Chủ phát lạnh, hô hấp trở nên gấp gáp.

Nhưng hắn đã nhìn thấy rõ, trong mắt Triệu Phong rõ ràng lóe lên sát cơ rồi biến mất.

Thiết Tiêu Chân Chủ không dám hoài nghi, Triệu Phong có thể giết chết Chân Chủ cấp mà không hề có bất kỳ do dự hay cố kỵ nào.

Trực giác của hắn cũng không sai, trong Di tích Tử Thánh, số lượng Chân Chủ cấp bị hắn trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết cũng không ít.

- Mười... Chín... Tám... Bảy...

Hiểu Nguyệt Tông từ trên xuống dưới đều há hốc mồm, nhìn Triệu Phong quyết định sống chết của Chân Chủ cấp.

Ý niệm Thiết Tiêu Chân Chủ xoay chuyển, cuối cùng cắn răng một cái, hô lên:

- Đợi một chút!

- Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một lần cơ hội.

Triệu Phong tựa cười mà không phải cười.

Thiết Tiêu Chân Chủ hít sâu một hơi, bận tay khẽ vuốt một cái, lấy từ trong Trữ Vật Giới Chỉ ra một quyển trục Huyết khế ước còn trống

- Rất tốt, ngươi thành công rồi.

Ánh mắt Triệu Phong sáng lên.

Thiết Tiêu Chân Chủ cũng không ngoài dự liệu, không ai có thể chống cự sức hấp dẫn của việc “nắm giữ” sống chết của một người tu vi Chân Chủ cấp, cho dù Triệu Phong có thể nhẹ nhàng giết chết Chân Chủ cấp cũng không

Một lát sau.

Triệu Phong và Thiết Tiêu Chân Chủ đã ký kết Huyết khế ước trước mắt bao nhiêu người.

Ký kết Huyết khế ước này, bình thường song phương đều phải hứa hẹn thệ ước, như vậy mới có thể thành lập.

Nội dung khế ước là:

Thiết Tiêu Chân Chủ từ nay về sau tọa trấn Hiểu Nguyệt Tông trở thành người Hộ sơn của Tông môn, có nghĩa vụ bảo hộ an nguy của Hiểu Nguyệt Tông không được phản bội, nếu làm trái, sẽ bị trừng phạt.

Mà Triệu Phong thì phải cam đoan, không được vô cớ động chạm Thiết Tiêu Chân Chủ, thậm chí vào thời khắc đối phương gặp nguy nan, hắn còn phải toàn lực che chở cho đối phương

Sau khi Huyết khế ước này hoàn thành, Triệu Phong liền cất kỹ quyển trục.

Trong lòng Thiết Tiêu Chân Chủ có chút nặng nề, muốn đoạt lại Huyết khế ước từ trong tay cường giả cấp bậc như Triệu Phong hi vọng hết sức nhỏ nhoi.

Hơn nữa, thời gian càng trôi qua, hi vọng này sẽ trở nên càng nhỏ nhoi hơn.

Triệu Phong là vượng giả kiêu hùng lực áp mấy thời đại tại Đại lục Thanh Hoa, thành tựu tương lai, không thể đoán định

Sau khi Thiết Tiêu Chân Chủ ký kết Huyết khế ước, thần phục Hiểu Nguyệt Tông trong lòng đám người “Vân Hải Tông chủ” ở bên cạnh cũng thoáng trầm xuống

- Triệu Phong... Chúng ta cũng có thể ký kết Huyết khế ước, vĩnh viễn trung tâm thần phục với ngươi.

Trưởng lão Chấp pháp run rẩy nói.

Phốc phốc...

Triệu Phong vung tay lên một cái, một cái thanh phong điện quang nhận bổ ra, chém trưởng lão Chấp pháp thành hai đoạn.

- Giá trị lợi dụng của các ngươi, thật khiến ta cảm thấy chướng mắt.

Thanh âm nhẹ nhàng bình thản, vang vọng khắp quảng trường Trung Xu Đường.

Đám người Vân Hải Tông chủ cầm đầu đều sợ đến mức run rẩy, có vài người còn bị dọa đến vãi nước tiêu.

Ánh mắt Triệu Phong xoay chuyển, dừng lại trên người một thân ảnh trầm mặc ít nói, khẽ thốt:

- Bắc Mặc sư huynh

- Muốn chém muốn giết, tùy sư đệ xử trí.

Bắc Mặc có chút cay đắng

- Bắc Mặc sư huynh, có lẽ huynh biết rõ ta sẽ không giết huynh Cho dù ngày xưa huynh đã từng phản bội lão sư đi nữa.

Triệu Phong ung dung nói.

Sắc mặt Bắc Mặc thoáng cứng lại.

Quả thực hắn đã suy đoán được, Triệu Phong sẽ niệm tình đồng môn mà lưu cho hắn một mạng

- Đương nhiên, có một điều kiện.

Lời nói của Triệu Phong chợt xoay chuyển.

- Điều kiện gì?

Bắc Mặc thở phào một hơi.

- Ta muốn huynh tự tay giết chết Vân Hải chân nhân, đem đầu của hắn về tạ tội với sư tôn Quảng Quân Hầu.

Triệu Phong đạm mạc lên tiếng.

- Triệu Phong... Lý nào lại vậy!

Vẻ mặt Vân Hải Tông chủ tràn ngập oán độc, không ngừng gào rú điên cuồng

Vụt...

Hắn vựa chuẩn bị nổi giận, liền bị một cái “miêu trảo” đánh trúng lập tức cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Không ít người của Hiểu Nguyệt Tông đều cảm thấy kinh ngạc.

Triệu Phong tự thân không động thủ giết Vân Hải, lại muốn Bắc Mặc động thủ, là vì lý do gì?

Nhưng một vài người biết rõ nội tình, liền nhanh chóng đoán được nguyên nhân.

Thứ nhất, Bắc Mặc chính là đệ tử kiệt xuất nhất do Vân Hải Tông chủ dốc lòng bồi dưỡng.

Muốn Vân Hải chết trong tay đệ tử kiệt xuất mà mình kỳ vọng nhất, đây là loại khuất nhục và châm chọc đến mức nào?

Thứ hai, liên quan đến ân oán giữa Vân Hải Tông chủ và Quảng Quân Hầu

Vân Hải từng cướp đi người yêu của Quảng Quân Hầu, thậm chí còn nhiều lần vũ nhục ông ta, cuối cùng còn cướp đi đệ tử tuyệt hảo là Bắc Mặc.

Nhưng bây giờ.

Triệu Phong lại yêu cầu Bắc Mặc tự tay giết chết Vân hải, đưa đầu hắn đến trước cửa Quảng Quân Hẩu để tạ tội.

Như vậy, tất cả ân oán nhân quả, đều trở lại cân bằng tự nhiên, bụi quay về với bụi, đất trở về với đất.

- Được, ta đáp ứng ngươi.

Bắc Mặc không hề suy nghĩ, trong tay xuất hiện một thanh Thủy Mặc ám kiếm.

Phốc...

Huyết quang bắn tung tóe, đầu của Vân Hải Tông chủ liền bị chém rơi xuống đất.

Luận tu vi, thực lực, Bắc Mặc và Van Hái Tông chủ đều không chênh lệch nhau quá lớn.

Nhưng vừa rồi Vân Hải Tông chủ đã bị Tiểu Tặc Miêu cào cho một cái, liền trở nên choáng váng mê muội, còn chưa kịp phản ứng thì thi thể đã ngã xuống đất rồi.

Bắc Mặc ra tay thuần thục lưu loát, trình độ quyết đoán của hắn, thậm chí khiến cho người khác phải líu lưỡi, giống như hắn căn bản không hề suy nghĩ cân nhắc chút nào.