Sáng sớm, Hiểu Nguyệt Tông.
Trên Thiên Nguyệt Sơn quanh năm sương mù bao phủ, ánh sáng nhàn nhạt phủ xuống, phản xạ một trận quang huy rực rỡ, cực kỳ động lòng người.
Trên núi cây xanh dày đặc, từng tòa lâu các cung điện xếp san sát, đẹp đẽ quý phái.
Kiến trúc tại Thiên Nguyệt Sơn so với hai năm trước, càng xa hoa đại khí hơn, thân ảnh đệ tử Tông môn vượt xa trước kia rất nhiều lần.
Không khó để phát hiện.
Sau khi “Vân Hải chân nhân” thượng vị Tông chủ, thực lực chỉnh thể hay quy mô của Hiểu Nguyệt Tông đều không ngừng phát triển, so với hai năm trước, đã có cảm giác rực rỡ hơn nhiều.
Giữa không trung
Phù Loan Điện cổ thanh sắc, xung quanh chập chờn một tầng điện mang huyền bí mà hùng vĩ, phảng phất như đặt mình vào thời đại thần thoại Thương cổ.
Toàn bộ Hiểu Nguyệt Tông chỉ có tòa Phù Loan Điện này là truyền thừa trọng địa, khí tức của nó có vài phần ảm đạm, dường như sắp bị thế nhân lãng quên mất.
Ngoài sơn môn.
- Kẻ nào! Dám xông vào sơn môn?
Hai gã đệ tử hộ sơn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã nam tử trẻ tuổi đang đi đến.
Nam tử trẻ tuổi kia không quá hai mươi, tuấn lãng bất phàm, thế nhưng lại mang theo vẻ phong trần mệt mỏi, thân sắc có vài phần cô đơn, lạc lõng.
- Hừ! Các ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra sao?
Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, khí huyết dương cương, một luồng uy thế vô hình, dẫn động một hồi cuồng phong cát bay đá chạy, không giận tự uy.
- A...
Hai gã đệ tử hộ sơn bị luồng khí thế cường đại này, chấn nhiếp đến mức khó có thể nhúc nhích nổi.
Nam tử trước mắt mọi người, khí tức tu vi mơ hồ chạm đến cấp độ Chân Linh cảnh, ít nhất là Nửa bước Chân Linh cảnh.
- Dương... Dương Càn sư huynh!
Một gã đệ tứ Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trong đó bỗng nhiên biến sắc, run run giọng thốt lên.
Dương Càn sư huynh?
Tên đệ tử khác cũng lập tức sợ hãi hét lên.
- Dưới sự dẫn dắt của “Vân Hải Tông chủ”, tốc độ khuếch trương của Hiểu Nguyệt Tông quả thật rất nhanh. Ta chỉ mới đi ra ngoài được gần một năm, đã chứng kiến nhiều sự thay đổi như vậy.
Dương Càn cười tự giễu, bước vào sơn môn.
Hai gã đệ tử hộ sơn liếc nhìn nhau, khó có thể che dấu được sự kinh ngạc và dị thường
- Không ngờ Dương Càn sư huynh lại trở về vào thời điểm này.
- Nửa tháng trước, Đại trưởng lão của Tông môn bị Vân Hải Tông chủ và đám cao tầng như trưởng lão Chấp pháp hỏi tội, nghe nói bây giờ đã bị giam lỏng rồi.
- Hừ... Những chuyện này không phải để cho đám đệ tử tầng chót như chúng ta thảo luận đâu.
Hai gã đệ tử hộ sơn đưa mắt nhìn theo Dương Càn bước vào sơn môn.
Trên đường đi.
Dương Càn chào hỏi một vài đệ tử quen thuộc hoặc trưởng bối trong Tông môn.
Nhưng chẳng biết tại sao, Dương Càn cảm thấy có chút gì đó không đúng, hắn phát hiện có rất nhiều ánh mắt khác thường đang nhìn mình.
Nửa canh giờ sau.
Trong một tòa lầu các tương đối cũ kỹ.
- Tại sao có thể như vậy? Ta chỉ mới ra ngoài một năm, sư tôn lại bị phạt “diện bích suy nghĩ” hai năm? Trong Hiểu Nguyệt Tông này, ai có quyền trừng phạt Đại trưởng lão chứ?
Trên mặt Dương Càn tràn ngập kinh sợ, gầm nhẹ một tiếng.
Đối diện hắn là Lục Nguyệt mỗ mỗ mái tóc bạc phơ, bà ta cười cay đắng nói:
- Hiểu Nguyệt Tông hiện nay, do một tay Vân Hải Tông chủ che trời, thực lực thủ đoạn của hắn đều cường đại vô cùng, lại rất được sự tín nhiệm của Liên minh Thiết Long. Không lâu trước, Vân Hải Tông chủ liên hợp với trưởng lão Chấp pháp, cộng thêm hai tên trưởng lão tâm phúc, giam lỏng Đại trưởng lão lại.
Lý nào lại như vậy?
Cho dù tính cách đạm mạc của Dương Càn cũng không khỏi nổi trận lôi đình:
- Hắn dựa vào cái gì...
- Hai năm trước, Triệu Phong mang tiếng phản bội, bị Vân Hải Tông chủ truy nã, đuổi giết khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc. Cũng may trước đó, Đại trưởng lão sớm đã chuẩn bị, an bài thỏa đáng cho cha mẹ của Triệu Phong và những người có quan hệ với Tông chủ tiền nhiệm.
- Vân Hải Tông chủ vẫn một mực canh cánh chuyện này trong lòng, đặc biệt là gần đây, mơ hồ nghe được tin tức Triệu Phong trở về khu vực Hoành Vân.
Lục Nguyệt mỗ mỗ trầm giọng cảm thán.
- Triệu Phong sư đệ? Ngài nói hắn đã trở về khu vực Hoành Vân rồi?
Dương Càn bỗng nhiên hô lên một tiếng, vạn phần kích động
Từ sau Thánh Vực Chân Long Hội, Dương Càn vốn hưng phấn cuồng hỉ, sau cùng lại cô đơn lạc lõng.
Bởi vì khi Chân Long hội kết thúc, hắn vẫn không nhìn thấy Triệu Phong trở về từ truyền thừa Ngoại Vực.
Mà bây giờ, lại nghe được tin tức Triệu Phong trở về khu vực Hoành Vân.
- Đây là tin tức nhỏ do tiền tuyến truyền về, Vân Hải Tông chủ rất tức giận, lại lần nữa truyền lệnh, truy nã đuổi giết Triệu Phong khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc.
Trong lời nói của Lục Nguyệt mỗ mỗ không khỏi lộ ra một tia lo lắng.
- Thật tốt quá... Triệu sư đệ! Hi vọng ngươi có thể bình yên trở về.
Dương Càn khó mà kìm được kinh hỉ trên mặt.
Lục Nguyệt mỗ mỗ không khỏi kinh ngạc.
Bà ta đột nhiên nhớ tới, mục đích thật sự khi Dương Càn đến Thánh Vực Chân Long Hội.
- Tại Chân Long hội, lẽ nào ngươi đã gặp Triệu Phong?
Lục Nguyệt mỗ mỗ giật mình hỏi.
Dương Càn vừa mới chuẩn bị lên tiếng thì ngoài cửa đột nhiên xảy ra huyền náo.
- Dương Càn! Còn không ra tiếp nhận trùng phạt của Tông môn?
Một thanh âm băng lệ lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào.
Ngoài phủ đệ của Trưởng lão.
Vài thân ảnh đệ tử chân truyền quen thuộc đang đứng tại đại môn.
- Nguyên Trí, Tuyền Thần? Các ngươi có ý gì đây?
Dương Càn bước tới, ngưng mắt nhìn đám đệ tử ở ngoài đại môn.
Những đệ tử này, rất nhiều người đều rất quen thuộc, ví dụ như Nguyên Trí, Tuyền Thần, Lục Hổ,... Phần lớn là đệ tử của phe đối địch.
- Dương Càn! Ngươi không tuân thủ môn quy, tự tiện rời khỏi Tông môn một năm, phải chịu tội! Ta với tư cách là Thủ tịch đệ tử, có quyền tiến hành chất vẫn khiển trách ngươi.
Nguyên Trí đứng chắp tay, sẵng giọng nói.
Trong nội môn của Hiểu Nguyệt Tông hiện nay, sau khi Triệu Phong, Bắc Mặc và Dương Càn lần lượt rời đi, Nhị đệ tử “Nguyên Trí” của Vân Hải Tông chủ đã trở thành Thủ tịch đệ tử mới.
Dương Càn gần đây rời Tông môn một năm, tất nhiên đã nhường lại cái ghế Thủ tịch đệ tử này.
- Tự tiện rời Tông? Ta vâng lệnh của Đại trưởng lão, ra ngoài lịch lãm một năm, các ngươi có quyền gì trách phạt ta chứ?
Dương Càn đứng trước đại môn, quát lạnh một tiếng.
Luận uy danh và tu vi thực lực, Dương Càn hoàn toàn lực áp đám đệ tử này.
Thủ tịch đệ tử “Nguyên Trí”, tu vi không quá Thất trọng thiên, Tuyền Thần cũng không đến Lục trọng thiên, nói một cách tương đối thì tốc độ tiến cấp này cũng đã không tệ rồi.
Chẳng qua, so với Dương Càn thì bọn họ vẫn còn kém một đoạn.
Dù sao Dương Càn cũng trở về Tử Thánh Vực Chân Long Hội, tầm mắt và nhận thức đã được mở rộng.
- Dương sư diệt, sư tôn của ngươi đã bị chấp Hành Đường của ta trừng phạt, diện bích suy nghĩ hai năm. Huống chi là tên tiểu bối như ngươi?
Một âm thanh uy nghiêm hữu lực, từ ngọn núi chính giữa đằng xa, chấn động mà đến.
Vèo...
Một lão giả áo xanh, tay cầm quyền trượng quanh người nổi gió, từ trên trời hàng lâm, uy nghi bát phương
- Trưởng lão Chấp pháp!
Bên dưới kinh ngạc một hồi, rất nhiều đệ tử trong Tông môn đều lần lượt hành lễ.
Lão giả vừa đến, chính là “Trưởng lão Chấp pháp” đã hưng sư vấn tội Triệu Phong năm xưa, sau khi kết thúc “Phù Loan thí luyện”.
Nguyên nhân chính là, Triệu Phong đã đá “Lục Hổ” - đệ tử của trưởng lão Chấp pháp ra khỏi thí luyện.
Lúc này.
Lục Hổ cũng đứng trong hàng ngũ đệ tử chân truyền, ngang hàng với Nguyên Trí, Tuyền Thần, hai bên lạnh lùng nhìn Dương Càn vừa trở về.
- Trưởng lão Chấp pháp...
Đà chủ phải thừa nhận một luồng uy áp Chân Linh, tuyệt đối bá đạo mạnh mẽ.
Vị trưởng lão Chấp pháp này, tu vi đạt tới Chân Nhân cấp đại thành, tuyệt đối không phải đối tượng mà Nửa bước Chân Linh cảnh như hắn có thể so sánh.
- Trưởng lão Chấp pháp! Dương Càn năm đó rời Tông, cũng không phải chỉ do mình hắn sai lầm, còn do Đại trưởng lão bày mưu tính kế. Hi vọng ngài có thể xử lý nhẹ nhàng.
Lục Nguyệt mỗ mỗ cười khổ nói.
Chỉ là một đệ tử “rời Tông”, có thể khiến cho trưởng lão Chấp pháp quyền cao chức trọng tự mình ra tay, như vậy còn không phải là chuyện bé xé ra to sao?
- Niệm tình ngươi vì phạm lần đầu, cũng không phải là ý muốn của bản thân, bổn trưởng lão sẽ xử lý nhẹ. Ngay hôm nay, giao trách nhiệm cho ngươi dẫn đội, hoàn thành 49 nhiệm vụ của Tông môn không điều kiện.
Sắc mặt trưởng lão Chấp pháp lúc này mới giãn ra một chút.
Dương Càn muốn phát tác, nhưng lại bị Lục Nguyệt mỗ mỗ truyền âm ngăn lại:
- Tinh táo! Ngươi không phạm lỗi nặng trưởng lão Chấp pháp cũng không thể trắng trợn làm khó ngươi. Nếu ngươi xúc động hắn sẽ phán cho ngươi tội danh “Mạo phạm trưởng lão Tông môn”, như vậy ngươi sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy.
- Đà chủ, tiểu tử ngươi có tiếp nhận trừng phạt này không?
Thanh âm uy nghiêm lạnh lùng truyền đến.
- Đệ tử nguyện ý.
Dương Càn cố nén sát cơ lửa giận, tiếp nhận 49 nhiệm vụ Tông môn.
Ba ngày sau...
Dương Càn dẫn đầu một chi đội ngũ, rời khỏi Tông môn chấp hành nhiệm vụ.
- Nhiễm sư muội, Lâm sư đệ, Dương sư đệ... Liên lụy các ngươi rồi.
Dương Càn nhìn lại sau lưng, thấy những gương mặt quen thuộc này, không khỏi cười cay đắng
Những đệ tử cùng chấp hành nhiệm vụ với hắn, bao gồm Nhiễm Tiểu Uyển, Lâm Phàm, Dương Thanh Sơn,... Đều là những người trước kia có quan hệ không tệ với Triệu Phong
Trong đó, Nhiễm Tiểu Uyển còn là đệ tử chân truyền của Tông chủ tiền nhiệm
Nếu không phải mất đi sự che chở của Đại trưởng lão, bọn họ cũng sẽ không bị phân vào tiểu đội nhiệm vụ này.
- Dương sư huynh, ta lo rằng Vân Hải Tông chủ sẽ không dễ dàng buông tha cho huynh đâu. Nhân lúc chấp hành nhiệm vụ, huynh hãy thừa cơ bỏ trốn đi.
Lâm Phàm đề nghị.
Ngày xưa, Lâm Phàm là đệ tử cùng thế hệ với Triệu Phong từ ngoại môn tiến vào nội môn, cùng tham gia Phù Loan thí luyện.
Hiện nay.
Tu vi của Lâm Phàm có thể đạt tới Tứ trọng thiên, Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, ít nhiều cũng nhận được không ít sự chiếu cố của Triệu Phong năm xưa.
- Ta không thể trốn, hơn nữa cũng không có cơ hội trốn.
Dương Càn hữu ý vô ý ngẩng đầu.
Giữa trời mây, có một chấm đen nhỏ đang ở trên khoảng không của tiểu đội.
- Một tiểu đội chấp hành nhiệm vụ cũng đáng để cho hai tên Nửa bước Chân Linh cảnh và mấy vị cao thủ Thất trọng thiên, tùy thời tùy khắc đều giám sát sao?
Không lâu sau.
Dương Càn dẫn đầu tiểu đội ngũ này rời khỏi sơn môn.
Đúng lúc này.
Vài đạo tiếng xé gió xẹt qua phía chân trời.
- Cao nhân Chân Linh cảnh! Một hơi có đến mấy vị Chân Linh cảnh...
Thành viên của tiểu đội làm nhiệm vụ, không khỏi kinh hô một tiếng.
Trong mắt bọn họ, chỉ có cao nhân cấp độ Chân Linh cảnh của Tông môn mới có thể tự do phi hành trên không trung
Mà trước mắt, đồng thời xuất hiện mấy vị cao nhân Chân Linh cảnh, tình huống như vậy, quả thật cực kỳ hiếm có.
- Ồ!
Trong những cao nhân Chân Linh cảnh này, có một thiếu niên áo đen, bước chân hắn thoáng dừng lại giây lát.
Vù...
Kèm theo tiếng xé gió là một luồng uy áp Chân Linh cảnh, thiếu niên áo đen nhẹ nhàng hạ xuống
Thiếu niên Chân Linh cảnh?
Đám đệ tử Hiểu Nguyệt Tông ở phụ cận sơn môn đều ngừng thở.
- Là... Là ngươi...
- Bắc Mặc!
Đám người Dương Càn, kể cả Dương Thanh Sơn trong đội ngũ, đều không khỏi hô nhỏ một tiếng.
Thiếu niên áo đen vẻ mặt trầm lặng, ánh mắt đảo qua mọi người, thoáng dừng lại trên mặt “Dương Thanh Sơn” giây lát.
Năm đó.
Bắc Mặc, Dương Thanh Sơn, Triệu Phong đều bái Quảng Quân Hầu làm sư phụ.
Lần này gặp lại, Bắc Mặc đã tấn chức Chân Linh cảnh, khí tức không thua trưởng lão Chấp pháp quá nhiều.
- Xảy ra chuyện gì?
Trong mắt Bắc Mặc hiện lên một tia dị sắc, đám người trước mặt, phần lớn đều là nhất mạch của Đại trưởng lão năm xưa, hoặc là những đệ tử có quan hệ không tệ với Triệu Phong
Dương Càn hừ lạnh một tiếng, từ trước đến nay, hắn vốn không hề có hão cảm với Bắc Mặc.
Chỉ có Nhiễm Tiểu Uyển là thần sắc có chút sa sút, thoáng đề cập tới mọi chuyện xảy ra một chút.
- Ồ!
Bắc Mặc thờ ơ, sau đó lại hội họp với những đạo thân ảnh trên bầu trời, cùng tiến vào Hiểu Nguyệt Tông
Thiên Nguyệt Sơn, bên trong một tòa lâu các nổi bật như hạc giữa bầy gà.
- Ha ha, Bắc Mặc! Ngươi qua nhiên không khiến vì sư thất vọng, Tử Thánh Vực Chân Long Hội trở về, còn nhận được sự tín nhiệm và tài bồi của cao tầng Điện Vương thuộc “Liên minh Thiết Long”.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Vân Hải Tông chủ, lộ vẻ nhiệt tình rạng rỡ, tiến đến vỗ vai Bắc Mặc.
- Sư tôn, ngài cũng biết tin tức về Triệu Phong sao? Theo như phản ánh của “Liên minh Thiết Long”, Triệu Phong đã tiến nhập cảnh nội Hoành Vân Thập Tam Quốc, đang hướng thẳng đến Hiểu Nguyệt Tông, khí thế hung hãn. Rất bất lợi đối với sư tôn.
Bắc Mặc nói với vẻ mặt không đổi sắc.