Phong Vân quyết chiến đài.
Thương Vũ Nguyệt một thân ác to trắng đứng xa xa đối điện Lâm Thông, không khí xung quanh phảng phất như ngưng lại.
Giờ khắc này.
Trên sân lặng ngắt như tờ, chỉ còn nghe tiếng tim đập “thình thịch”.
Cho tới bây giờ, một chiêu của hai đại vương giả tân tú vẫn chưa phân được thắng bại.
Thời gian thoạt nhìn như đài đằng đặc, thực ra chỉ giằng co trong thời gian hai ba nhịp hô hấp, nhưng trong ảo giác thì hai người phảng phất đã giao phong trên trăm chiêu.
Mỗi một khoảnh khắc, Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông đều trải qua vô số lần giao phong, đánh cuộc.
- Tốc độ thời gian tại phương diện ý thức tỉnh thần không giống không gian vật chất. Có lẽ bọn họ đã giao phong rất lâu rồi.
Triệu Phong chăm chú nhìn lên Phong Vân quyết chiến đài.
Khuôn mặt Lâm Thông có chút vặn vẹo. Trên khuôn mặt thậm chí còn hiện ra vài phần kiệt lực và dữ tợn.
Lực lượng âm lãnh vô hình thần bí, thẩm thấu khắp hư không bốn phía, trong lớp áo bào màu đen, hắn vẫn đang chiếm ưu thế, giống như ông vua không ngai.
Hàng lông mày của Thương Vũ Nguyệt nhíu chặt, dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ có chút vặn vẹo, hiện ra đủ loại cảm xúc chuyển động, có thống khổ, có cô độc, có bất lực...
Đôi mắt sáng ngời của nàng đang dần trở nên ảm đạm.
Cây Thanh Phong ba thước trong bàn tay trắng nõn của nàng đang dần hạ xuống.
Lực lượng tinh thần vô hình thẩm thấu vào hư không, chậm rãi dâng lên. Bóng tối như muốn nuốt chừng ban ngày.
Trong mắt mọi người, thiếu nữ tuyệt đẹp mặc bộ áo tơ trắng kia phảng phất như đứng trong vực sâu, không ngừng thất thủ trong tay địch.
Cho dù rất nhiều thiên tài ở đây cũng không thể nhìn ra phương diện giao phong thực sự trong đó, nhưng bọn hắn vẫn có thể cảm nhận cán cân thắng lợi đang nghiêng về một phía.
- Sư tỷ! Cố chịu đựng!
- Tỷ chỉ cần kiên trì một lúc nữa là có thể một kiếm chém chết hắn!
Các đệ tử của Vân Kiếm Tông đều hét lên.
- Vũ Nguyệt sắp không kiên trì nổi nữa rồi. Trong Tứ đại tân tú của liên minh, chỉ có nàng là không có lực lượng huyết mạch...
Vẻ mặt của đám trưởng bối đều trở nên ngưng trọng, biểu lộ không quá lạc quan.
Thương Vũ Nguyệt mặc dù là kỳ tài có một không hai, thiên tư ngộ tính không gì sánh kịp, thế nhưng nàng lại không có huyết mạch truyền thừa.
Huyết mạch truyền thừa... Quá mức quý hiếm...
Đương nhiên, cũng không thể nói rằng không có huyết mạch truyền thừa thì sẽ không thể tạo nên truyền kỳ.
Ví dụ như “Ẩn Long Tôn Giả”, chủ nhân của “Ẩn Long Hồ”, ông ta đã thành danh hơn vạn năm trước, mà bản thân ông ta cũng không hề có huyết mạch truyền thừa.
“Xích Nguyệt giáo chủ” chấn nhiếp cổ kim cũng không có huyết mạch truyền thừa, thậm chí tư chất cũng không phải là quá tốt.
Huyết mạch truyền thừa, chẳng qua chỉ là một loại ưu thế nhất định.
Nhưng trong trận quyết chiến đỉnh phong này, Thương Vũ Nguyệt lại không có ưu thế ở phương diện đó mà thôi.
Lâm Thông có huyết mạch truyền thừa đặc thù, cũng chính vì vậy mà hắn mới có thể tu thành “Thiên U Đồng”, mặt điển chí cao của Cổ U Điện.
Triệu Phọng cũng phát hiện được tinh thần nguyên của Lâm Thông rất đặc thù, so với người cùng cấp còn mạnh hơn nhiều.
Cán cân thắng lợi đang không ngừng nghiêng.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một tầng màu đen trong suốt, giống như hắc thủy, từ dưới bàn chân Thương Vũ Nguyệt không ngừng dâng lên.
Lúc đầu, tầng màu đen trong suốt kia chỉ bao phủ đến đầu gối.
Không lâu sau, bắt đầu lan đến nửa người Thương Vũ Nguyệt.
Loại cảnh tượng vô hình này chính là bí “thuật tinh thần thẩm thấu khắp hư không, bẻ cong ánh sáng, hiện ra trong không gian thật.
Loại cảnh tượng này gián tiếp thể hiện rõ cục diện giao phong.
Tầng màu đen vô hình này cứ bao phủ một phần thì ánh sáng trong mắt Thương Vũ Nguyệt lại ảm đạm đi một phần.
Chừng một hai nhịp hô hấp, tầng màu đen vô hình đã bao phủ đến vai Thương Vũ Nguyệt, thậm chí đến phần cổ ưu nhã.
Cuối cùng khuôn mặt bất lực giãy dụa.
Ngay lập tức, hình dáng xinh đẹp của Thương Vũ Nguyệt đã gần như bị tầng màu đen vô hình bao phủ toàn bộ.
- Vũ Nguyệt sư tỷ!
- Sư tỷ! Tỷ không thể thua! Không ai có thể tiếp được một kiếm của sư tỷ hết.
Các đệ tử của Vân Kiếm Tông đều hét lên.
Ai cũng biết rằng, một khi Thương Vũ Nguyệt tỉnh lại, chỉ cần một kiếm là có thể nghịch chuyển thắng bại.
Thế nhưng, Thiên U Đồng của Lâm Thông cho tới nay còn chưa có ai có thể chống đỡ được một cái “liếc mắt”.
Mọi người đều trơ mắt nhìn Thương Vũ Nguyệt bị tầng màu đen vô hình bao phủ khuôn mặt, lướt qua chiếc mũi tinh xảo, sau đó đến hai con ngươi...
Keng keng...
Thanh Phong ba thước từ trên bàn tay trắng nõn của Thương Vũ Nguyệt rơi xuống.
Từ trên xuống dưới Vân Kiếm Tông đều cảm thấy trái tim đập “thịch” một tiếng.
Người dùng kiếm, mất đi kiếm cũng giống như mất đi linh hồn.
- Ha ha ha...
Các trưởng bối cao tầng của Cổ U Điện đều thoải mái cười lớn, thở phào một hơi.
Tầng màu đen vô hình nhanh chóng nuốt gọn thân thể của Thương Vũ Nguyệt, cuối cùng bao phủ đến lông mày, trán,...
Cả người Thương Vũ Nguyệt, cơ bản đã bị “đắm chìm” hoàn toàn.
Gương mặt giãy dụa của Lâm Thông có chút giãn ra.
Nhưng đúng lúc này...
Thương Vũ Nguyệt bị tầng màu đen vô hình bao phủ, trong con ngươi ảm đạm đột nhiên bắn ra một luồng thần quang kinh người, phảng phất có một đạo “kiếm quang” vô hình lướt qua cực nhanh.
Choang...
Kiếm thế bao trùm toàn trường lại lần nữa ngưng tụ, mắt thường phảng phất chỉ có thể nhìn một đạo “kiếm quang” trảm phá hư vô.
- Đây là...
Người của Thiết Long Cường Quốc không khỏi nghẹn họng.
Từ khi bắt đầu Liên minh thịnh hội, bọn họ chưa từng động dung như vậy.
- Đây... Chẳng lẽ là...
Vân Kiếm Tông chủ nói năng có phần lộn xộn.
- Kiếm ý... Là hạt giống kiếm ý!
Đại trưởng lão của Vân Kiếm Tông đột nhiên thốt ra một câu kinh người.
Kiếm ý!
Hạt giống kiếm ý!
Thương Vũ Nguyệt một thân bạch y, mái tóc đón gió tung bay, trong mắt phảng phất ngưng hiện một thanh kiếm vô hình, chém diệt hết thảy quái niệm thần quỷ.
Phụt phụt...
Lực lượng vô hình thẩm thấu hư không và tầng màu đen vô hình bao phủ khắp toàn thân nàng đều bị kiếm ý vô hình này chém thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Ộc!
Lâm Thông thổ ra một búng máu tươi, vẻ mặt tái nhợt, “Thiên U Đồng” bắn ra một quang điểm màu đỏ sậm âm u, lập lòe như lưu tinh.
Thương Vũ Nguyệt rên lên một tiếng, trong con mắt trong suốt như thủy tinh chợt xuất hiện một loại lực lượng hư vô xuyên thấu tâm linh.
Lúc này, trên mặt nàng chợt lộ ra một tia mình ngộ.
- Khu vực Hoành Vân Thiên Lâm, không ngờ lại xuất hiện một kỳ tài kiếm đạo, thai nghén ra “hạt giống kiếm ý”.
Người thần bí bao phủ trong tấm lụa đen lên tiếng, trong thanh âm lộ ra vài tia ngưng trọng.
- Thiên tài như vậy, cho dù toàn bộ Bắc đại lục cũng không có mấy người. Nếu như nàng có thể ngưng luyện ra kiếm ý thực sự, chỉ e tương lai vận mệnh sẽ trở thành chúa tể đại lục.
Nữ tử mang mặt nạ bạc có chút ưu sầu, lo lắng.
- Nàng chẳng qua chỉ mới lĩnh ngộ được hạt giống kiếm ý, muốn ngưng tụ thành kiếm ý thực sự, e rằng còn khó hơn lên trời.
Vẻ mặt của những người khác vẫn lạnh nhạt.
Giờ khắc này...
Liên minh Thập Tam Tông đều chấn động, tất cả cao tầng đều bắt đầu nghị luận.
Cục điện như vậy, thắng bại đã không phải lo lắng nữa.
Cho dù Thương Vũ Nguyệt không lĩnh ngộ được kiếm ý, chỉ cần có thể ngăn cản được “Thiên U Đồng”. Vậy thì thắng bại chỉ còn là vấn đề xuất ra một kiếm mà thôi.
- Hạt giống kiếm ý?
Triệu Phong lẩm bẩm, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Thượng Vũ Nguyệt chưa lĩnh ngộ được hạt giống kiếm ý thì hắn đã cảm nhận được áp lực sâu sắc, huống chi bây giờ lại lĩnh ngộ được loại lực lượng cường đại trong truyền thuyết này.
Kiếm ý, là lực lượng hư vô trong truyền thuyết của đại lục này, độ hiếm của nó còn vượt qua cả Tôn Giả Đan Nguyên cảnh.
Trước kia, Triệu Phong cũng chỉ từng gặp qua cụm danh từ này trong thư tịch cỗ, loại lực lượng như vậy, bản thân rất khó dùng ngôn từ để miêu tả.
- Mấy trăm năm trước, Thập Đại Tông Phái chống chọi với Xích Nguyệt ma giáo. Lúc ấy, Xích Nguyệt giáo chủ ma uy bao trùm thiên hạ, trên cơ bản là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, thành tựu siêu việt cổ kim. Lúc đó, ngay cả Tôn Giả Đan Nguyên cảnh cũng đều vẫn lạc trong tay ông ta. Cũng may, trên đại lục lúc ấy lại xuất hiện một vị Tôn Giả kiếm đạo vô thượng, lĩnh ngộ được kiếm ý cường đại, chỉ cần một kiếm có thể chặt đứt sông lớn, một ý niệm có thể chém diệt tất cả hư vô. Mạnh như Xích Nguyệt giáo chủ cũng phải kiêng kỵ công kích cường đại của hắn. Cuối cùng, việc Xích Nguyệt giáo chủ bại vong cũng có quan hệ rất lớn đến người này.
Đại trưởng lão của Vân Kiếm Tông cảm khái nói.
Truyền thuyết này, không ít người đều biết.
- Người đó chính là “Kiếm Tôn” Diệp Vô Tà, công kích của hắn thậm chí còn có thể uy hiếp Xích Nguyệt giáo chủ.
- Nghe nói hắn đã từng đạt được “Thất Kiếm truyền thừa” xếp hàng thứ hai trong bốn đại truyền thừa của đại lục.
Lúc nói tới sự tích này, mọi người đều vô cùng hưng phấn và chờ mong.
“Xích Nguyệt truyền thừa” và “Thất Kiếm truyền thừa” đều là một trong bốn đại truyền thừa của đại lục.
Trong đó, “Thất Kiếm truyền thừa” có bảy loại truyền thừa liên quan tới Kiếm Đạo, Diệp Vô Tà đã đạt được một trong số đó, cho nên tạo nghệ kiếm đạo của hắn đã đứng đầu trong ngàn năm qua.
Đương nhiên.
Diệp Vô Tà nhất định là cường giả lĩnh ngộ được kiếm ý chí cường của đại lục.
Choang...
Dải kiếm như cầu vồng đâm thẳng lên trời, xuyên qua trận pháp của Phong Vân quyết chiến đài, kiếm thế bao phủ khắp toàn trường, phảng phất có một luồng uy năng ý niệm chém diệt hư vô, lực lượng cường hoành chưa từng có từ trước tới nay.
Phụt phụt...
Một ngón tay của Lâm Thông bị chém đứt đoạn, đám kiếm quang này lướt một vòng quanh cổ hắn.
- Ta nhận thua!
Lâm Thông đứng nguyên tại không hề di động.
Cho dù dưới tình huống bình thường hắn cũng không thể ngăn được một kiếm của Thương Vũ Nguyệt.
Giữa hắn và Thương Vũ Nguyệt, chỉ có miễu sát và bị miễu sát, không có loại kết quả thứ hai.
Thật không may, hắn lại thuộc loại kết cục thứ hai.
Trong Tứ đại tân tú của liên minh, Thương Vũ Nguyệt là người duy nhất không có huyết mạch truyền thừa, thế nhưng nàng lại có thiên tư nghịch thiên, tại thời khắc mấu chốt cuối cùng lại có thể ngưng tụ ra hạt giống kiếm ý.
- Lúc trước, ta chỉ có năm thành nắm chắc chiến thẳng Thương Vũ Nguyệt, không quá sáu thành. Bây giờ nàng đã lĩnh ngộ được hạt giống kiếm ý, chỉ e phần thắng cũng không quá hai thành...
Triệu Phong chau mày, áp lực đại tăng.
Hạt giống kiếm ý mà Thượng Vũ Nguyệt lĩnh ngộ, quả thật là một dị số, đây là kết quả mà bất kỳ ai cũng không ngờ đến.
Lực lượng kiếm ý có thể chém diệt hư vô, tự nhiên có thể chém diệt công kích bí thuật tinh thần.
Một khi lĩnh ngộ được loại lực lượng hư vô như kiếm ý, kiếm tu sẽ trở thành một loại khắc chế với bí thuật tinh thần.
Nếu dùng công kích bình thường, Triệu Phong đoán chừng, chính mình rất có thể sẽ bị một kiếm của Thương Vũ Nguyệt miêu sát.
Dị số duy nhất là Thần Linh nhãn.
Nếu chỉ sử dụng lực lượng huyết mạch, Triệu Phong 100% sẽ thua, sử dụng Thần Linh nhãn mới có cơ hội chiến thắng.
Phong Vân quyết chiến đài...
Một hồi đại chiến đỉnh phong chưa từng có từ trước tới nay đã kết thúc.
Giờ khắc này...
Trên người Thương Vũ Nguyệt tập trung vô số vinh quang, dường như đã chú định rằng, nàng sẽ tiếp tục dùng thân phận nữ lưu mà dẫm nát toàn bộ thiên tài của liên minh Thập Tam Tông dưới chân.
Thậm chí, trong mắt các thiên tài, bước chân của Thương Vũ Nguyệt đã càng tiến càng xa.
Lĩnh ngộ hạt giống kiếm ý, cho dù mạnh như Lâm Thông cũng bị mạnh mẽ miễu sát, những người khác, e rằng càng không có hy vọng.
Nhưng trên sân vẫn còn một vài ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên lạnh lùng độc nhãn tóc xanh.
Triệu Phong mặt không biểu tình, ánh mắt có chút lập lòe. Ít nhất, trong mắt của hắn vẫn không hề có chút thoái ý nào.
Trên Phong Vân quyết chiến đài...
Vòng chung kết Phong Vân vẫn đang tiếp tục.
Trong vòng quyết chiến thứ bảy.
Triệu Phong gặp phải một kình địch cường đại.
- Triệu Phong đấu với Lâm Thông.
Vừa nói xong, toàn trường lại lần nữa sôi sục.
Trận chiến tiếp theo có quan hệ tới ba hạng đầu của Liên minh thịnh hội.
Nếu như Triệu Phong thua, nhất định sẽ xếp hạng ba.
Nếu hắn chiến thắng, vậy thì thứ tự xếp hạng vẫn còn một tia cơ hội thay đổi.
- Ta cảm nhận được từ trên người ngươi một tia khí tức đồng loại.
“Thiên U Đồng” của Lâm Thông chậm rãi mở ra, nhưng lại thần kỳ không phát ra công kích.
- A? Mời chỉ giáo?
Triệu Phong ngạc nhiên nói.