Triệu Phong vừa nói ra lời này, mọi người trên sân lập tức bừng tỉnh.
Nguyên nhân Triệu Vũ Phi khiêu chiến, không ngờ lại là vậy.
Khó có thể tưởng tượng được, những năm tháng trước kia, sự cường đại của Triệu Phong đã xâm nhập vào tâm linh của Triệu Vũ Phi như thế nào.
Những người khác, có lẽ còn chưa biết con đường phát triển của Triệu Phong
Thế nhưng Triệu Vũ Phi lại nhìn tận mắt, bắt đầu từ Triệu tộc, từ đó về sau, Triệu Phong bắt đầu từng bước đi trên con đường kỳ tích.
Nàng mắt Triệu Phong đã vượt qua mình, từ đó về sau, bất luận đuổi theo như thế nào cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn.
Trong cùng một thời đại.
Thiên tài và thiên tài va chạm, có thể tạo thành một đoạn truyền thuyết và giai thoại.
Nhưng lúc một thiên tài trở nên quá mức cường đại, như vậy cũng đồng thời trở thành nỗi bi ai cho những thiên tài khác.
Ít nhất, tại thành Vũ Dương, tại Quảng Lăng phủ, Triệu Phong chính là loại tồn tại như vậy, giống như yêu nghiệt, từng bước vượt qua những thiên tài khác, không chút lưu tình.
Triệu Lân Long, Triệu Vũ Phi, Phong Ngâm Nguyệt, Nam Cung Phàm, Dương Thanh Sơn, thậm chí Bắc Mặc... Bất kỳ ai trong bọn họ, ngày xưa cũng đều là thiên chi kiêu tử tại một khu vực nào đó.
Rất không may.
Triệu Vũ Phi lại tận mắt chứng kiến hết tất cả.
Trong ấn tượng của nàng, thiếu niên lãnh tĩnh tự tin, thong dong trấn định kia, giống như một dấu ấn trong lòng, trở thành thân ảnh cao ngạo to lớn, không thể chiến thắng.
Hiện nay, Triệu Vũ Phi đã lớn mạnh, bằng vào tư chất tiềm lực Địa Linh Thể, từng bước phát triển.
Lần này gặp lại, tu vi của nàng đã thành công vượt qua Triệu Phong!
Thế nhưng...
Trong khoảnh khắc chứng kiến Triệu Phong thượng tràng, Triệu Vũ Phi đột nhiên phát hiện bản thân và là chính mình năm xưa, còn Triệu Phong vẫn là thiếu niên không thể chiến thắng, không thể vượt qua.
Đây chính là kẽ hở trong tâm tình.
Thân là thiên tài tuyệt đỉnh, có được tư chất Địa Linh Thể trong truyền thuyết, nàng có lòng tự tôn và tín niệm của mình, không thể cho phép loại khúc mắc như vậy tồn tại.
- Triệu Phong ca, trận chiến này, Vũ Phi đã chờ đợi từ lâu.
Triệu Vũ Phi mỉm cười thản nhiên, đẹp đến kinh tâm động phách.
Ít nhất, lúc bắt đầu khởi xướng trận chiến, lòng tin và dũng khí của nàng đã ngưng tụ đến đỉnh điểm, tạm thời vượt qua kẽ hở trong tâm tình.
Triệu Vũ Phi nhoẻn miệng cười, vẻ đẹp khuynh thành khiến cho đệ tử ba Tông gần như mất hồn.
Trong lòng Ngạo Thiên Nguyệt mơ hồ có chút ghen ghét, tại sao người khiến Triệu Vũ Phi khúc mắc lại không phải là mình?
Chẳng lẽ, một trong “Tứ đại tân tú” của liên minh Thập Tam Tông như mình còn không đủ cường đại, thậm chí còn kém hơn tiểu tử Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh kia?
Trong lòng Ngạo Thiên Nguyệt vô cũng không phục.
Ít nhất, trong lòng Triệu Vũ Phi, Ngạo Thiên Nguyệt cũng không phải là loại người cường đại đến mức không thể vượt qua, phân lượng không bằng Triệu Phong.
Sự thật chính là như vậy.
Trong tình cảm mà Triệu Vũ Phi dành cho Triệu Phong, còn bao hàm cả sự khâm phục, sùng bái, thậm chí cả tính ỷ lại của thiếu nữ. Dù sao thì cũng không có thiếu nữ nào là không thích và sùng bái một nam nhân cường đại.
Nhưng Triệu Vũ Phi giờ phút này đã không còn là Triệu Vũ Phi năm xưa.
Dưới ánh mắt tập trung của toàn trường
Triệu Phong thoáng lâm vào trầm mặc và suy tư giây lát, mái tóc xanh trong gió đêm lại thêm vài phần quỷ mị tà dị.
Triệu Vũ Phi đang chờ đợi, nếu như Triệu Phong cố tình không ứng chiến thì nàng cũng không có biện pháp.
Hơn nữa, nếu như lúc Triệu Phong quyết chiến, không dốc hết toàn lực, hoặc là không ở trạng thái đỉnh phong cho dù nàng có chiến thắng thì cũng không thể nào bù đắp được kẽ hở trong nội tâm.
Điểm này, Triệu Phong cũng biết rõ.
Đệ tử của ba Tông ở trên sân lại bắt đầu nhao nhao nghị luận:
- Tên Triệu Phong này rốt cuộc có lai lịch gì? Không ngờ lại thể siêu việt, lực ép Tử Yên Tiên Tử có tư chất Địa Linh Thể.
- Tư chất Linh thể dị loại khá là đặc thù, có lẽ lúc đó tiềm lực tư chất của Vũ Phi sư muội còn chưa hiển lộ. Huống chi, trong khu vực linh khí thiếu thốn, tư chất Linh Thể sẽ gặp phải hạn chế rất lớn.
Một lát sau...
- Vũ Phi, ta không thể tiếp nhận khiêu chiến của muội.
Triệu Phong đột nhiên mở miệng.
Không ứng chiến?
Mọi người trên sân đều cảm thấy ngoài dự liệu, có thể đấu một trận với Tử Yên Tiên Tử, cho dù đổi lại là bất kỳ đệ tử nào cũng sẽ cảm thấy được yêu mà sợ, ngay cả Ngạo Thiên Nguyệt cũng cam tâm tình nguyện phụng bồi.
- Tại sao? Chẳng lẽ Triệu Phong ca lo lắng Vũ Phi bị thua, tâm linh sẽ sụp đổ? Điểm này, huynh có thể yên tâm, Vũ Phi cũng không phải loại người yếu đuối như vậy. Hơn nữa, trước khi luận bàn, ta vẫn lưu lại vài phần dư lực.
Triệu Vũ Phi lộ vẻ tự tin.
Lời này vừa nói ra, đệ tử đại biểu của ba Tông đều có chút khiếp sợ.
Lúc trước, trong trận luận bàn, không ngờ Triệu Vũ Phi vẫn còn giữ lại thực lực, như vậy chẳng phải nói lên, thực lực chân chính của nàng còn mạnh hơn Bắc Mặc và Mao Phi, thậm chí sánh ngang với Dương Càn hay sao?
- Bởi vì, Vũ Phi không hề có phần thắng, mà bây giờ cũng không phải thời cơ.
Triệu Phong mỉm cười.
Cái gì!
Thành viên của ba Tông đều đồng loạt thất sắc, biểu thị khiếp sợ và nghi vấn.
- Hay cho tên Triệu Phong ngươi, quả thật là khẩu xuất cuồng ngôn!
- Hắc hắc, ta hắn đúng là loại nhát như chuột, không dám ứng chiến thì có.
Đệ tử của Lăng Nguyệt Tông đều lộ vẻ khinh thường, thậm chí tức giận mắng chửi.
Triệu Vũ Phi nghe vậy, tâm hồn thiếu nữ khẽ run lên, sắc mặt hơi tái đi.
Nàng biết Triệu Phong sẽ không nói những lời mà hắn không nắm chắc.
- Ta và muội, vốn thắng bại 5:5. Chỉ tiếc, tâm cảnh của Vũ Phi có kẽ hở... Một khi ta thi triển bí thuật tinh thần, muội khó có thể chống lại. Sức chống cự của muội, thậm chí còn kém hơn những người cùng cấp.
Triệu Phong lãnh tĩnh nói.
- Nói xằng nói bậy!
- Tiểu tử vô tri, chỉ bằng vào ngươi cũng dám nói xằng có thể bất phân thắng bại với Vũ
Đệ tử của Lăng Nguyệt Tông chửi ầm lên.
Nhưng Triệu Vũ Phi nghe vậy, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên trịnh trọng, không hề hoài nghi chút nào.
Trước kia, nàng đã nhiều lần thua Triệu Phong.
Thắng bại 5:5, đối với Triệu Vũ Phi mà nói đã là kết quá hiếm có rồi.
Chỉ tiếc...
Bí thuật tinh thần quỷ dị khó lường của Triệu Phong sinh ra lực sát thương gấp mấy lần cho Triệu Vũ Phi.
Bởi vì Triệu Phong chính là kẻ hở trong lòng Triệu Vũ Phi, cho nên nàng ta làm sao có thể ngăn cản bí thuật tinh thần của hắn được.
- Cho nên, bây giờ còn chưa phải là thời khắc ta và muội giao phong. Không bằng... Đợi đến lúc “Liên minh thịnh hội” vào nửa năm sau đi.
Triệu Phong rốt cuộc cũng nói ra đáp án của mình.
- Liên minh thịnh hội. Vũ Phi sẽ chờ ngày đó...
Triệu Vũ Phi gật đầu, trong mắt phạt ra tinh quang chờ mong và hưng phấn.
Nửa năm, đủ thời gian cho Triệu Vũ Phi tìm ra phương pháp đối kháng với bí thuật tinh thần.
Còn nữa...
Thịnh hội của liên minh Thập Tam Tông mới là sân khấu lớn thực sự cho thiên tài tranh phong, mà Tứ đại tân tú lại càng là đỉnh cao không thể chạm tới.
Nếu như có thể triển khai một hồi thi thổ với Triệu Phong và những thiên tài tuyệt đỉnh khác, như vậy thì đó quả là thời khắc khiến người khác kích động.
Đây cũng là nguyện vọng của vô số thiên tài thế hệ mới.
- Một lời đã định!
Trong lòng Triệu Phong thầm thở phào một hơi: Cuối cùng cũng xong.
Giai đoạn này, hắn không muốn đấu với Triệu Vũ Phi chút nào.
Nếu như Triệu Vũ Phi không có kẽ hở trong tâm tình, với thực lực và lực lượng huyết mạch kỳ lạ trong thể nội của nàng, có lẽ có thể tranh đua với Triệu Phong, thậm chí bức bách Triệu Phong sự dụng át chủ bài của mình, đây cũng chính là điều mà Triệu Phong không muốn chứng kiến nhất.
Còn nữa, một khi Triệu Phong thi triển bí thuật tinh thần, trong lòng Triệu Vũ Phi có kẽ hở, quả thật khó mà ngăn cản nói.
Đây chính là sự thật, không hề nói ngoa.
Triệu Phong tại phương diện bí thuật tinh thần, mặc dù nhập môn tương đối trễ, nhưng cũng biết đôi chút thường thức. Nếu như hắn biết rõ kẽ hở của một người, lại thi triển bí thuật tinh thần nằm vào đó, như vậy có thể sinh ra uy hiếp chí mạng.
Sau khi Triệu Phong và Triệu Vũ Phi kết thúc, Tiểu Hội luận bàn cuối cùng cũng bế mạc.
Thiếu niên độc nhãn tóc xanh kia lại lần nữa mang đến cho người khác sắc thái quỷ dị, thần bí.
Sau khi Tiểu Hội luận bàn hoàn tất, Tiểu Hội Tam Tông vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn.
Tiếp theo...
Thiên tài của ba Tông bắt đầu cùng nhau trao đổi, trên cơ sở luận bàn vừa rồi, bắt đầu bình phẩm lẫn nhau, như vậy có thể xúc tiến thực lực của Tân Tú ba Tông.
Mồi lần sau khi kết thúc Tiểu Hội luận bàn, lại bình phẩm và chia sẻ kinh nghiệm lẫn nhau, đệ tử Tân Tú đều thu được rất nhiều lợi ích.
Ngay cả đám người Triệu Phong và Bắc Mặc cũng không ngoại lệ.
Dù sao thì ngoại trừ Ngạo Thiên Nguyệt ra, những đệ tử khác trong Tiểu Hội cũng đều rất khó đạt đến tình trạng lực áp quần hùng.
Trong lúc bình luận, mọi người đều lấy Ngạo Thiên Nguyệt làm đầu, bởi vì dù sao đi nữa, bất kể là tu vi thực lực hay kiến thức kinh nghiệm của hắn cũng đều vượt qua đệ tử cùng lứa.
Thế nhưng Ngạo Thiên Nguyệt cũng không hề khiêm tốn chút nào, lúc bình phẩm đều dùng ngôn từ sắc bén cay độc, không hề lưu tình chút nào.
Ba người Mao Phi của Ngân Nguyệt Tông đều bị Ngạo Thiên Nguyệt chê bai thậm tệ.
- Lời bình của Ngạo huynh, chúng ta đã thụ giáo rồi.
Mao Phi thì ngược lại rất khiêm tốn, bởi vì Ngạo Thiên Nguyệt quả thật có thực lực, chỉ trong một hai chiêu đã đánh bại mình, hoàn toàn có tư cách để nói những lời đó.
Sau đó...
Ngạo Thiên Nguyệt lại bình luận ba người Hiểu Nguyệt Tông.
Đối với Dương Càn, Ngạo Thiên Nguyệt hiếm khi nhận xét một câu “cũng tạm được”.
- Với thực lực của Dương huynh, đại khái cũng có thể tiến vào trước hạng hai mươi trong Liên minh thịnh hội.
Ngạo Thiên Nguyệt bổ sung một câu.
Đệ tử của hai Tông không khỏi có chút ngạc nhiên. Bởi dù sao thì biểu hiện thực lực của Dương Kiên trong Tiểu Hội cũng vô cùng kinh người, lực áp Mao Phi một bậc.
- Hừ, trong Liên minh thịnh hội trước kia. Những người xếp hạng trước hai mươi, trên cơ bản đều có bảy tám phần thuộc về những Tông phái xếp hạng trước ba.
Khóe miệng Ngạo Thiên Nguyệt khẽ nhếch lên một tia trào phúng.
Dương Càn cười nói:
- Ta cũng từng nghe qua chuyện này. Ba Tông môn xếp hạng trước ba trong Tông môn là Vân Kiếm Tông, Cổ U Điện, Huyền Chân Môn, truyền thừa đã lâu, thực lực nội tình sâu không lường được. Trước kia chỉ có tân tú trong liên minh mới được bình phẩm, những Tông môn khác, cơ bản không có tư cách này. Ngược lại Ngạo huynh lại khiến ba Tông của chúng ta vẻ vang, được xếp vào một trong “Tứ đại tân tú” của liên minh Thập Tam Tông.
Đệ tử ba Tông nghe vậy, không nhịn được mà động dung.
Những đại Tông phái xếp hạng trước ba, thực lực nội tình quá mạnh mẽ, bồi dưỡng được đệ tử đạt tới trình độ cao nhất.
Ngạo Thiên Nguyệt có thể lọt vào trong Tứ đại tân tú, quả thực không đơn giản.
Tứ đại tân tú của liên minh gồm có: Thương Vũ Nguyệt, Lâm Thông, Từ Tử Huyền. Ngạo Thiên Nguyệt.
Tứ đại tân tú đứng trên đỉnh đầu vô số thiên tài của liên minh Thập Tam Tông, có thể nói là phong vân một cõi, đó là loại phong quang gì?
Triệu Phong không thể không thừa nhận, Ngạo Thiên Nguyệt quả thực có thực lực để ngạo thị đám trẻ tuổi trong ba Tông.
Cho dù hắn thi triển át chủ bài của mình thì cũng không nhất định có thể chiến thắng Ngạo Thiên Nguyệt, huống chi đối phương thân là Tứ đại tân tú, Ngạo Thiên Nguyệt không có khả năng không có đòn sát thủ của mình.
Trong Tiểu Hội Tam Tông, thực lực mà Ngạo Thiên Nguyệt biểu hiện ra cũng chỉ là một góc của tòa băng sơn mà thôi.
Cũng may, Triệu Phong ở giai đoạn này cũng không muốn xuất đầu lộ diện, cho nên Ngạo Thiên Nguyệt cũng khinh thường luận bàn với Triệu Phong.
Trong mắt Ngạo Thiên Nguyệt, Tiểu Hội Tam Tông chẳng qua chỉ là trò đùa, phóng mắt khắp toàn bộ liên minh Thập Tam Tông, cũng chỉ có đám “Tứ đại tân tú” như Thương Vũ Nguyệt mới có tư cách làm địch thủ của hắn.
Ngay sau đó...
Ngạo Thiên Nguyệt lại lần lượt bình phẩm về hai người Bắc Mặc và Triệu Phong.
- Lý giải của ngươi đối với Thủy Chi Áo Nghĩa còn chưa chạm tới tinh túy.
Ngạo Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn Bắc Mặc.
Ngay cả thiên tài như Bắc Mặc cũng bị hắn đả kích không chút lưu tình.
Bắc Mặc đạt được “Minh Thủy truyền thừa”, có liên quan tới ý cảnh của Thủy Chi Áo Nghĩa.
Đây vốn là lĩnh vực mà Bắc Mặc am hiểu, vậy mà Ngạo Thiên Nguyệt lại chẳng hề ngó ngàng tới, có thể được thực lực nội tình của bản thân hắn.
Triệu Phong không khỏi nhớ tới trong công pháp “Nguyệt Thần Thương” của Ngạo Thiên Nguyệt, ngoại trừ lý giải thâm sâu với ánh trăng ra, đồng thời cũng vận dụng Thủy Chi Áo Nghĩa trong đó.
Cuối cùng, đến lượt bình luận Triệu Phong.
- Về phần ngươi!
Khóe miệng Ngạo Thiên Nguyệt nhếch lên một nụ cười lạnh, nói:
- Lôi điện chính là lực lượng áo nghĩa cực cao. Ngươi vận dụng thô sơ như vậy, chẳng khác gì chơi với lửa có ngày chết cháy. Về phần bí thuật tinh thần mà ngươi cho rằng đáng kiêu ngạo kia, nếu gặp phải truyền nhân của Cổ U Điện, vậy thì chẳng khác gì phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn. Nếu như bất hạnh gặp phải “Lâm Thông”, hắn chỉ cần liếc nhìn ngươi một cái là ngươi đã thua rồi.