Chúa Tể Chi Vương

Chương 1247: Gặp được Triệu Vũ Phi

- Vũ Phi, nhanh lên một chút, hội giao lưu sắp bắt đầu rồi.

Khổng Điệp cuống cuồng gọi.

Cách đó không xa, một nữ tử áo tím phong hoa tuyệt đại, không dính chút bụi trần, làn da trắng nõn bừng sáng giống như băng tinh tiên tử cao quý.

Chỉ có điều vị nữ thần tuyệt sắc này lại có thần sắc ảm đạm bi thương, dường như chẳng có hứng thú với bất cứ điều gì.

- Hội giao lưu thì liên quan gì đến ta?

Triệu Vũ Phi đầy vẻ không bận tâm.

- Ài, đây là hội giao lưu mà cao tầng Linh tộc đặc biệt tổ chức cho ngươi và Lạc Vũ Chuẩn Thần đấy. Ở đó có rất nhiều đang đợi kia kìa.

Khổng Điệp bay tới kéo tay Triệu Vũ Phi bay đi.

- Ha ha, ta đã nói rồi, hội giao lưu ta sẽ đem tới cho ngươi một bất ngờ, sao ngươi có thể không tới chứ?

Khổng Điệp bổ sung một câu.

- Có phải là không quen đâu, có gì mà ngạc nhiên được chứ?

Triệu Vũ Phi có chút nghi ngờ.

- Đi thì biết…

Khổng Điệp cười thần bí.

Trên khoảng đất thủy tinh giữa hồ, các đệ tử hạch tâm Linh tộc và Triệu Phong đứng ở giữa.

Vệ Thanh Oánh hớn hở khởi động trận pháp kết giới để tránh trận đấu của hai người ảnh hưởng tới những nơi khác.

Xung quanh chiến đài tập trung tất cả những đệ tử tới đây.

- Khí tức huyết mạch của tiểu tử này không mạnh, đứng trước huyết mạch Linh tộc của Kim Uy, không có bất cứ khả năng phản kháng nào.

Một số đệ tử hạch tâm không mấy hứng thú với trận đấu này.

Trước tiên, thực lực hai bên không mạnh.

Thứ hai, kết quả trận đấu này cũng chẳng có gì bất ngờ.

Thực lực của Kim Uy trong số các đệ tử hạch tâm không mạnh, nhưng hắn có huyết mạch Linh tộc, đấu với hắn mà huyết mạch càng yếu sẽ càng bị áp chế.

Huống hồ công pháp và chiến kỹ Kim Uy tu luyện đều thuộc hàng đầu.

- Ài, vừa rồi nên rời khỏi đây luôn, đấu với Kim Uy thua rồi không phải vẫn phải đi sao.

Phan Hạo lẩm bẩm.

Bên kia, Lạc Vũ Chuẩn Thần nhìn Triệu Phong, khóe miệng cười nhạt.

Dung mạo và khí chất của Triệu Phong không tồi, dũng khí có thừa, nhưng đáng tiếc hắn là người theo đuổi Triệu Vũ Phi, nếu không Lạc Vũ Chuẩn Thần cũng có thể xem xét việc ngăn trận đấu này.

- Cho ngươi biết thế nào là huyết mạch Linh tộc chân chính.

Kim Uy vung tay áo, gương mặt đầy cao ngạo tự cho mình bất phàm.

- Khoan đã!

Triệu Phong đột nhiên lên tiếng.

- Sao? Hối hận rồi?

Kim Uy cười khảy.

Mọi người xung quanh cũng khựng lại, đã lên đến chiến đài lẽ nào Triệu Phong hối hận?

- Ta thua sẽ rời khỏi hội giao lưu. Vậy nếu ngươi thua cũng buộc phải rời khỏi đây?

Triệu Phong cười tùy ý.

Hắn vừa dứt lời lập tức khiến mọi người xung quanh đều khinh bỉ.

- Tiểu tử này quá tự cao tự đại rồi.

- Hắn nghĩ mình giỏi lắm sao.

Không ít nội tộc đệ tử vì lấy lòng Kim Uy, nói.

- Ha ha, ta đồng ý. Nhưng ta sẽ không thua.

Kim Uy cười lớn, lập tức khẳng định.

- Vậy thì bắt đầu đi.

Thấy Kim Uy đồng ý, nụ cười trên mặt Triệu Phong lập tức biến mất, một luồng sát ý lạnh thấu xương lập tức lan tỏa.

Lúc này nhìn vào mắt Triệu Phong, Kim Uy không khỏi rùng mình, trong nội tâm bỗng có chút sợ hãi.

- Sao có thể? Sao ta có thể sợ chứ?

Kim Uy kinh ngạc.

Rồi hắn lập tức kích phát huyết mạch Linh tộc.

Ngay lập tức thân thể Kim Uy trong suốt như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng chói lóa, uy năng huyết mạch ập về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Lông mày Triệu Phong khẽ động.

Kim Uy tuy thực lực không mạnh nhưng vận dụng huyết mạch rất tốt, không hổ là đệ tử hạch tâm Linh tộc.

Thái Cổ Huyết Ma Dương của Triệu Phong dung luyện liên tục mới khó khăn lọt vào hạng một nghìn Thái Cổ. Nếu lúc này hắn dùng Thái Cổ Huyết Ma Dương thì gần như không có ích gì, sẽ bị huyết mạch Linh tộc của Kim Uy áp chế hoàn toàn.

Nhưng Triệu Phong căn bản không cần tới huyết mạch.

- Ha ha, tiểu tử đó lần đầu thấy huyết mạch Linh tộc chân chính nhỉ.

- Huyết mạch của hắn trước Kim Uy căn bản không thể dùng được.

Xung quanh, nhiều người thấy Triệu Phong đứng yên mà không dùng huyết mạch thì đều chế nhạo.

- Tụ Linh Quyền!

Kim Uy kích phát huyết mạch Linh tộc, điều động tất cả thiên địa nguyên khí trong kết giới để dùng.

Vút vút!

Xung quanh người hắn bay lượn vô số mảnh thủy tinh trắng, chúng tụ lại thành một cái cự chưởnng tinh thể công kích Triệu Phong.

Cự chưởng tinh thể sắp đánh trúng Triệu Phong nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy.

- Hề hề, ngay huyết mạch cũng không vận dụng được, ngươi đỡ được một chiêu này của ta cũng là không tồi rồi.

Kim Uy cười tự đắc.

- Vậy sao?

Triệu Phong đột nhiên thốt ra hai chữ?

Uỳnh!

Cơ thể hắn đột nhiên bùng phát một tầng ngũ sắc lôi điện, nhanh chóng tụ thành vô số đạo lôi điện lạc ấn phủ trên người hắn.

Cùng lúc đó một luồng năng lượng lôi điện lực phách áp chế mọi thứ cuồn cuộn nổi lên.

Không khí lập tức chìm xuống, tinh thể cự chưởng cũng dừng lại.

Uỳnh!

Trọng lực lôi đình lại tăng mạnh, cự chưởng tinh thể vỡ tan, cả chiến đài rung chuyển dữ dội.

Kim Uy cách đó không xa không kịp phòng ngự bị lực phách cường đại trấn áp.

Đồng thời sức mạnh lôi điện cũng khiến toàn thân hắn tê dại.

- Sao có thể như vậy? Công kích của Kim Uy vỡ tan rồi?

- Hắn làm thế nào vậy?

Xung quanh ai cũng kinh ngạc kêu lên.

Họ nghĩ Triệu Phong sẽ thảm bại ngay trong một chiêu hoặc có thể giãy giụa một lúc, chứ tuyệt đối không phải cảnh tượng này.

Cộp!

Triệu Phong giậm chân, một luồng lực phách lôi điện lấy hắn là trung tâm cuồn cuộn ra bốn phía.

Kim Uy trước mặt hắn bỗng thót tim, lại hứng chịu một luồng xung kích hung mãnh khác.

Cộp!

Triệu Phong giậm chân lần thứ hai, sắc mặt Kim Uy tái nhợt.

Bước thứ ba.

Kim Uy thổ huyết.

Bước thứ tư.

Kim Uy ngồi trên đất toàn thân run rẩy.

Xung quanh chiến đài tĩnh lặng như tờ.

Khi trận đấu bắt đầu Triệu Phong không ra tay mà chỉ bước vài bước chân là khiến Kim Uy trọng thương.

Sao có thể như vậy?

Các đệ tử hạch tâm ở đây đều không thể tin Triệu Phong có sức mạnh như vậy.

- Đó mới là thực lực thật sự của hắn?

Phan Hạo bên cạnh há hốc mồm.

Nhưng vì có trận pháp kết giới mà những người bên ngoài không cảm nhận được rốt cuộc Triệu Phong đã phát huy sức mạnh lớn đến mức nào.

Nhưng có thể không chiến mà thắng thì thực lực tuyệt đối bất phàm.

- Tiểu tử này…

Trương Vũ Đồng nheo mắt, cuồi cùng cũng nhìn Triệu Phong một cách nghiêm túc.

Lạc Vũ tiên tử sững người nhìn Triệu Phong trên chiến đài khí vũ phi phàm, anh tuấn tiêu sái, giống như một tuyệt thế Lôi Tôn, bá đạo tuyệt luân.

- Triệu Vũ Phi!

Đúng lúc đó có người kêu lên.

- Triệu Vũ Phi tới rồi.

Ngay lập tức mọi người quay sang nhìn về phía xa.

Chỉ thấy một nữ tử áo tím thanh lệ thoát tục đứng phía xa, giống như cảnh tượng mỹ lệ nhất trời đất.

Ngay cả Lạc Vũ Chuẩn Thần cũng khựng người, rồi lộ vẻ đố kỵ.

- Vũ Phi!

Kim Uy sững người, rồi hét lên:

- Không, ta không thể thua!

Sao hắn có thể đệ lộ bộ dạng thảm hại trước mặt nữ thần của mình, hắn bắt buộc phải đánh bại Triệu Phong.

Xoẹt!

Tay hắn xuất hiện một thanh thủy tinh trường kiếm phủ đầy hoa văn màu lam huyền ảo.

Kiếm vừa xuất hiện thì những người bên ngoài trận pháp cũng cảm nhận được kiếm ý sắc bén, thần lực trong cơ thể cũng mất đi một phần.

Hành động này của Kim Uy lập tức khiến mọi người rời mắt khỏi Triệu Vũ Phi.

- Thượng phẩm thần khí, Thiên Tinh Kiếm!

Một đệ tử hạch tâm lập tức thốt lên.

Thượng phẩm thần khí là thần khí của Cổ Thần.

- Không ngờ tổ bối của Kim Uy lại giao Thiên Tinh Kiếm cho hắn phòng thân.

Trương Vũ Đồng kinh ngạc.

Với độ sắc bén của thượng phẩm thần khí, trừ phi Triệu Phong cũng có thượng phẩm thần khí, nếu không sẽ không thể chặn nổi.

- Trong hội giao lưu không được dùng thần khí.

Phan Hạo lập tức kinh hô.

Hội giao lưu này chủ yếu là để các thiên tài Linh tộc trao đổi học hỏi lẫn nhau, không phải trận chiến sinh tử, không cho phép dùng thần khí.

Nhưng không ai ngăn cản, vì dù sao họ đều muốn Triệu Phong biến mất khỏi đây.

Nhưng, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

- Kim Uy, dừng tay!

Nữ tử áo tím ở phía xa đột nhiên quát lên, bay về phía chiến đài.

Khổng Điệp cũng tới bên cạnh chiến đài, giải trừ trận pháp.

- Vũ Phi, sao..

Kim Uy sựng người, Triệu Vũ Phi chưa từng quát hắn như vậy? Rốt cuộc là thế nào?

Triệu Vũ Phi tới chiến đài, ánh mắt mông lung nhìn chăm chăm Triệu Phong.

- Vũ Phi!

Trương Vũ Đồng thần sắc khẽ động.

Từ trước tới nay Triệu Vũ Phi đều không có hứng thú với bất cứ điều gì.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy nữ tử mình yêu thích lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

- Phong ca… cuối cùng huynh cũng tới.

Triệu Vũ Phi hai mắt long lanh nước, trong tim không còn bất cứ điều gì khác nữa.

Hơn ba mươi năm rồi, cuối cùng Triệu Phong cũng tới tìm nàng. Nàng cũng đã đợi hơn ba mươi năm rồi.

Tuy ba mươi năm đối với một Chuẩn Thần mà nói rất ngắn nhưng nàng lại cảm giác như ba nghìn, ba vạn năm vậy…

Cuối cùng hắn cũng đã tới, không cần phải đợi nữa…

- Ta tới muộn rồi…

Giọng của Triệu Phong cũng có chút không tự nhiên.

Lúc này tim hắn cũng đập mãnh liệt, khóe mắt hơi ươn ướt.

Thấy Triệu Vũ Phi như vậy, hắn cũng thấy đau khó tả. Bỗng nhiên hắn muốn ôm lấy nữ tử này, không để nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.

- Vũ Phi!

Những người xung quanh bất giác kinh hô.

Dựa vào cảm giác họ phát hiện dường như giữa Triệu Phong và Triệu Vũ Phi có quan hệ rất thân thiết.

Nhưng đúng lúc này Triệu Vũ Phi đã nắm tay Triệu Phong đi sang một bên.

- Chúng ta ra đây nói chuyện.

Triệu Vũ Phi cười tươi.

- Sao có thể…

Bốn bề sững sờ, họ dường như bị một chùy dội thẳng vào tim, đả kích cực lớn.

- Vũ Phi…

Kim Uy đầu óc trống rỗng, thượng phẩm thần khí rơi xuống đất.

Không ai có thể ngờ nữ thần trong lòng họ lại nắm tay một kẻ vô danh.

Hơn nữa tiểu bối vô danh này lại từng làm tạp dịch đệ tử, bị họ chế nhạo vô số lần.

Thôi Lâm cũng sững sờ, lấy ra một tấm lệnh bài nhận tin truyền đi.

Hắn khựng người, lập tức tới bên cạnh Trương Vũ Đồng nói nhỏ vài câu.

Trương Vũ Đồng cũng sựng lại, ánh mắt lóe tia sắc bén.

- Đợi đã, Triệu Phong, ngươi chỉ là ngoại tộc đệ tử, lại dám tùy tiện vào hội giao lưu của nội tộc đệ tử và đệ tử hạch tâm.

Trương Vũ Đồng bỗng quát lớn.

- Hắn chỉ là nội tộc đệ tử?

Một số đệ tử hạch tâm kinh dị nói.

Mọi người ai cũng nghĩ những người tới đây ít nhất là nội tộc đệ tử, càng không thể có ngoại tộc đệ tử chà trộn vào.

Nhưng Triệu Phong là ngoại tộc đệ tử lại tới.

- Ngoại tộc đệ tử cũng dám trà trộn vào hội giao lưu.

Kim Uy cũng đứng dậy, vẻ mặt hung hăng quát lớn.