Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret

Chương 22

Sáng hôm sau, tôi ở lì trong phòng mình. Tôi không xuống nhà ăn sáng. Tôi thấy mình bắt đầu buột miệng nóiChúa có đó không?, nhưng rồi lại nhớ rằng tôi không định nói chuyện với Người nữa. Không biết Người có khiến tôi gục ngã không. Nhưng nếu Người muốn vậy thì đó là việc của Người!

Đến chiều không thể ru rú trong nhà nữa, tôi bèn nhờ mẹ chở ra phố gặp Janie để cùng đi xem phim. Mẹ đồng ý là tôi cần phải ra khỏi nhà trong vài giờ. Janie và tôi gặp nhau ở hiệu thuốc góc phố, phía đối diện với rạp chiếu phim. Tới sớm hai mươi phút nên chúng tôi vào hiệu thuốc xem sao. Chủ yếu là chúng tôi muốn xem các loại băng vệ sinh.

Ngắm nghía vài phút, tôi thì thầm với Janie, “Hay là mua một gói đi.” Đó là điều lâu nay tôi vẫn mong mỏi, nhưng chưa đủ can đảm để làm. Hôm nay tôi cảm thấy mình thật dũng cảm. Tôi lại nghĩ, thế nếu Chúa nổi giận thì sao. Ai thèm quan tâm? Tôi thậm chí còn thách thức Người bằng cách băng qua đường lúc đèn đỏ. Nhưng có gì xảy ra đâu.

“Mua để làm gì?” Janie hỏi.

“Để đề phòng thôi,” tôi trả lời.

“Ý cậu là để ở nhà á?”

“Tất nhiên rồi. Sao lại không?”

“Tớ không biết. Có lẽ mẹ tớ sẽ không thích thế đâu.” Janie nói.

“Thế thì cậu đừng bảo mẹ.”

“Nhưng nếu mẹ thấy thì sao?”

“Nó ở trong gói mà. Cậu cứ nói đấy là đồ dùng học tập,” tôi bày cho Janie. “Cậu có đủ tiền không?”

“Có.”

“Được rồi. Giờ thì mình nên mua loại nào nhỉ?” tôi hỏi.

“Loại Điệu Đà Tuổi Mới Lớn nhé?” Janie nói. “Đó là loại mà Gretchen hay dùng đấy.”

“Được.” Tôi lấy một gói Điệu Đà Tuổi Mới Lớn từ trên giá. “Nào,” tôi bảo Janie. “Cậu lấy một gói đi.”

“Được rồi, được rồi.” Janie cũng lấy một gói.

Tôi vớ lấy một cái giỏ màu tím để trông cho giống người đang đi sắm đồ.

Chúng tôi cầm hai gói băng vệ sinh, bước tới quầy thu ngân nhưng quay ngoắt ngay đi khi thấy một anh đứng đằng sau quầy.

“Tớ không làm được đâu,” Janie thì thầm. Nhỏ cất một gói trở lại kệ hàng. “Tớ sợ lắm.”

“Cậu đừng ngớ ngẩn thế. Có gì mà phải...” Tôi bị cô bán hàng mặc áo bác sĩ màu xanh dương ngắt lời.

“Cô giúp gì được cho các cháu?” cô hỏi.

Janie lắc đầu nhưng tôi nói, “Chúng cháu muốn mua những thứ này ạ.” Tôi lấy lại gói của Janie từ trên kệ rồi cho cô bán hàng xem những thứ chúng tôi đã chọn.

“Được rồi, các cháu.

Các cháu hãy mang tới quầy thu ngân để Max đóng gói cho các cháu.”

Janie không nhúc nhích. Trông nhỏ như bị chôn chân dưới đất rồi. Mặt thuỗn ra nửa khóc nửa cười. Thế là tôi chộp lấy gói của nhỏ mà tiến thẳng tới chỗ Max ở quầy thu ngân. Tôi đặt mọi thứ xuống trước mặt anh ta và cứ đứng đó không nhìn mặt cũng không nói gì. Anh ta cộng tiền, tôi ra hiệu cho Janie đưa tiền. Rồi tôi nói, “Cho vào hai túi giúp em với.” Max cầm tiền, trả lại tiền thừa nhưng tôi không thèm đếm, và anh ta đưa tôi hai cái túi nâu. Tất cả chỉ có thế! Thể nào bạn cũng cho rằng anh ta bán thứ đó hầu như cả bảy ngày trong tuần.

Khi tôi từ rạp chiếu phim về tới nhà mẹ tôi hỏi, “Gói gì đó con?”

Tôi trả lời, “Đồ dùng học tập ạ.”

Tôi đi lên phòng mình với gói hàng mới mua. Ngồi xuống giường, tôi nhìn chăm chú vào gói Điệu Đà Tuổi Mới Lớn. Mong là Chúa đang dõi theo tôi. Cứ để cho Người thấy tôi có thể xoay xở tốt như thế nào mà không cần Người! Tôi mở hộp lấy một miếng ra. Tôi cầm nó hồi lâu.

Cuối cùng tôi đứng dậy, đi vào phòng thay đồ. Trong đó tối lắm. Nhất là sau khi đóng cửa lại. Tôi ước gì mình có một phòng thay đồ rộng thênh thang có cả đèn lẫn khóa. Nhưng dù sao thì tôi cũng xoay xở được. Tôi kẹp miếng băng vệ sinh vào giữa hai chân, sau đó kéo quần lót lên. Tôi muốn thử xem cảm giác thế nào. Giờ thì tôi đã biết. Tôi thích cảm giác này. Tôi nghĩ tới việc đi ngủ cùng với miếng băng vệ sinh ngay tối hôm đó, nhưng lại quyết định thôi. Nếu có một vụ hỏa hoạn, bí mật của tôi thể nào cũng sẽ bị lộ. Thế là tôi bỏ miếng băng ra, cất lại trong hộp giấu dưới tận ngăn kéo cuối cùng. Mẹ tôi không bao giờ kiểm tra chỗ ấy bởi vì đống lộn xộn chắc chắn khiến mẹ phát ốm!

Sáng hôm sau, ông bà ngoại thông báo là sẽ đi New York.

“Bố mẹ đã nói với con là một tuần cơ mà!” mẹ nói. “Bố mẹ nói là sẽ ở đây một tuần còn gì!”

“Chúng ta có nói như vậy,” ông nói. “Nhưng giờ chúng ta đã quyết định dành thời gian còn lại trong một khách sạn ở New York.”

“Con hiểu rồi,” mẹ nói.

Bố che mặt phía sau tờ báo đang đọc nhưng tôi vẫn trông thấy nụ cười mừng rỡ của bố. Tất cả những gì tôi nghĩ được là ông bà đã làm hỏng chuyến đi tới Florida của tôi và giờ thì họ thậm chí còn không thèm ở lại. Chuyện này không công bằng! Chuyện này đúng là một trò lừa đảo!

Lúc mẹ tôi trở lại sau khi đưa ông bà ra bến xe buýt bố bảo, “Em muốn cá bao nhiêu là ngay từ đầu họ đã định đi New York. Họ chỉ ghé thăm bởi vì tiện đường thôi.”

“Em không tin điều đó!” mẹ đáp.

“Còn anh thì tin,” bố nói tiếp.

“Ông bà đã làm hỏng chuyến đi của con đấy,” tôi nói.

Không ai thèm trả lời tôi.