Lá thư tới trước kỳ nghỉ xuân đúng một tuần. Chỉ có điều không phải là thư của bà nội và nó không nói về chuyến đi tới Florida. Đó là thư của ông bà ngoại Mary và Paul Hutchins của tôi. Chuyện này đúng là hết sức kỳ lạ vì từ khi ông bà từ mẹ tôi do mẹ kết hôn với người mà ông bà không ưng ý, ông bà không bao giờ viết thư cho mẹ. Bố tôi, vốn không nghĩ tốt về họ, liền nổi khùng.
“Sao họ lại có địa chỉ nhà mình? Trả lời câu hỏi dễ ợt này của anh đi! Sao họ lại có địa chỉ nhà mình?”
Mẹ chỉ khẽ khàng đáp. “Em đã gửi cho bố mẹ một tấm thiệp Giáng sinh. Vậy đó.”
Bố hét lên. “Anh không thể tin em, Barbara! Sau mười bốn năm, em lại gửi cho họ một tấm thiệp Giáng sinh sao?”
“Em đã mủi lòng. Thế nên em đã gửi một tấm thiệp. Em không viết gì cả. Chỉ có tên chúng mình thôi.”
Bố tôi dứ dứ lá thư trước mặt mẹ. “Vậy là bây giờ, sau mười bốn năm - mười bốn năm, Barbara! Giờ họ lại đổi ý à?”
“Bố mẹ muốn gặp gia đình mình. Thế thôi.”
“Họ muốn gặp em, không phải anh! Họ muốn gặp Margaret! Để chắc chắn là con bé không mọc sừng đó!”
“Herb! Thôi đi! Anh lố bịch rồi đấy...”
“Anh lố bịch! Buồn cười thật đấy, Barbara. Thật là buồn cười đấy.”
“Bố mẹ biết con nghĩ gì không?” tôi hỏi bố mẹ mình. “Con nghĩ cả hai người đang tỏ ra lố bịch thì có!” Tôi chạy ra khỏi bếp, lao lên gác về phòng mình. Tôi đóng sầm cửa lại. Tôi ghét phải thấy bố mẹ cãi nhau trước mặt tôi. Tại sao họ không biết là tôi ghét chuyện này đến nhường nào! Sao họ không hiểu là những lời họ thốt ra nghe khủng khiếp ra sao? Tôi vẫn nghe thấy tiếng họ đang quát tháo không dứt. Tôi vừa lấy tay bịt tai vừa đi về phía bên kia phòng đến chỗ máy nghe nhạc. Rồi tôi dùng một tay để bật đĩa Mice Men to hết cỡ. Như thế - như thế khá hơn nhiều.
Vài phút sau, cánh cửa phòng tôi bật mở. Bố tôi đi thẳng tới chỗ máy nghe nhạc rồi gạt nút tắt. Mẹ cầm lá thư trong tay. Mắt mẹ đỏ hoe. Tôi không nói gì cả.
Bố đi đi lại lại. “Margaret,” cuối cùng bố nói. “Việc này liên quan đến con. Bố nghĩ trước khi chúng ta làm gì hay nói gì đó thì con nên đọc lá thư của ông bà ngoại đã. Barbara...” Bố chìa tay ra.
Mẹ đưa lá thư cho bố rồi bố đưa lại cho tôi. Chữ viết trong thư nghiêng nghiêng và đẹp như chữ in, giống như chữ bạn mới tập viết hồi lớp Ba vậy. Tôi ngồi thụp xuống giường.
Gửi Barbara,
Bố mẹ đã nghĩ nhiều về con. Bố mẹ già thật rồi.
Mẹ nghĩ chắc con khó lòng tin được. Nhưng đúng là như vậy.
Bỗng nhiên, bố mẹ muốn gặp đứa con gái duy nhất của mình hơn hết thảy. Bố mẹ cứ băn khoăn rằng có phải mười bốn năm trước mình đã phạm phải sai lầm không.
Bố mẹ đã bàn bạc chuyên này với vị mục sư và cũng là bạn thân của con, Reverend Baylor.
Con còn nhớ ông ấy phải không. Chúa ơi, khi con bé tí, ông ấy đã làm lễ rửa tội cho con đấy.
Ông ấy nói làm lại không bao giờ là quá muộn. Vì vậy bố mẹ sẽ bay về phía Đông một tuần và hy vọng con sẽ để bố mẹ ghé thăm làm quen với cháu gái của chúng ta, Margaret Ann. Bố mẹ gửi kèm cả chi tiết về chuyến bay trong thư nhé.
Mẹ của con,
Mary Hutchins
Thật là một bức thư buồn nôn! Chả trách bố tôi phát điên lên. Trong thư thậm chí không hề nhắc đến bố.
Tôi đưa thư lại cho bố, nhưng không nói gì bởi tôi không biết phải nói gì nữa.
“Họ sẽ tới vào ngày mùng 5 tháng Tư,” bố nói.
“Ôi, vậy đằng nào thì con cũng không gặp ông ấy,” tôi nói, mắt sáng lên. “Con sẽ đi Florida vào ngày mùng 4.”
Mẹ nhìn bố.
“Phải không ạ? Con đi Florida vào ngày mùng 4 còn gì!” tôi nói.
Hai người vẫn chẳng nói gì và một phút sau thì tôi đã biết mọi chuyện - tôi đã biết mình sẽ không đi Florida nữa! Và lúc đó tôi có nhiều điều để nói. Nhiều điều!
“Con không muốn gặp ông bà ngoại,” tôi gào lên. “Như thế là không công bằng! Con muốn đi Florida ở với bà nội. Bố - đi mà!”
“Con đừng nhìn bố,” bố lặng lẽ nói. “Đó không phải lỗi của bố. Bố không gửi thiệp Giáng sinh cho họ.”
“Mẹ!” tôi khóc lóc. “Mẹ không thể làm vậy với con. Không thể! Thế là không công bằng - không công bằng!” Tôi ghét mẹ. Tôi thực lòng ghét mẹ. Mẹ thật là ngốc. Mẹ phải gửi cho họ một tấm thiệp ngớ ngẩn để làm gì cơ chứ!
“Thôi nào, Margaret. Đây đâu phải ngày tận thế đâu con,” mẹ vừa nói vừa vòng tay ôm lấy tôi. “Con sẽ đi Florida vào dịp khác.”
Tôi lách người ra khỏi vòng tay mẹ khi bố nói, “Ai đó phải gọi điện cho bà để báo về thay đổi trong kế hoạch đi.”
“Em sẽ nối máy để Margaret nói với bà luôn bây giờ,” mẹ nói.
“Ôi không!” tôi kêu lên. “Mẹ đi mà nói với bà ấy. Đây không phải ý của con!”
“Được rồi,” mẹ lặng lẽ đáp. “Được rồi, mẹ sẽ nói vậy.”
Tôi theo bố mẹ lên phòng họ.
Mẹ tôi nhấc ống nghe yêu cầu được nối máy trực tiếp với bà nội tại khách sạn bà đang ở. Sau vài phút mẹ nói, “Chào mẹ, con Barbara đây ạ... Không có chuyện gì ạ... Mọi thứ đều ổn... Vâng, đúng thế ma... Tất nhiên là con chắc... Chỉ là Margaret sẽ không thể tới thăm được nữa... Tất nhiên cháu đang ở đây... cháu đang ở ngay cạnh con... Vâng, mẹ nói chuyện với cháu nhé...”
Mẹ đưa ống nghe về phía tôi, nhưng tôi lắc đầu không chịu cầm máy. Thế là mẹ bịt ống nghe lại thì thầm, “Bà nội nghĩ là con bị ốm. Con phải nói với bà là con không sao hết.”
Tôi cầm ống nghe. “Bà ơi,” tôi nói, “Cháu Margaret đây ạ...”
Tôi nghe tiếng bà thở phào ở đầu dây bên kia.
“Không có chuyện gì đâu, bà... Không, cháu không bị ốm... Không ai bị ốm cả. Tất nhiên cháu chắc chứ... Nhưng cháu muốn đến ở với bà lắm. Chỉ có điều cháu không được đi nữa.” Tôi thấy nước mắt mình trào ra. Cổ họng tôi nghẹn lại. Mẹ tôi ra hiệu bảo tôi nói nốt cho bà nghe. “Cháu không tới Florida được vì vào đúng tuần đó nhà cháu có khách.” Giờ đây tôi bắt đầu cao giọng bức xúc.
Bà hỏi tôi, khách nào?
“Là ông bà ngoại cháu,” tôi đáp. “Tức là bố mẹ của mẹ cháu ấy ạ… Đúng ra là có ai mời ông bà đâu... nhưng mẹ cháu đã gửi cho ông bà một tấm thiệp Giáng sinh cùng địa chỉ mới của nhà cháu và thế là bây giờ có một bức thư gửi tới nói là họ sẽ tới và họ muốn gặp cháu... Cháu biết bà cũng muốn gặp cháu lắm. Và cháu cũng muốn gặp bà nhưng mẹ cháu không cho...”
Rồi tôi bắt đầu khóc òa lên, thế là mẹ tôi cầm lấy ống nghe.
“Chúng con rất tiếc. Chuyện là như vậy. Margaret đã hiểu rồi. Con hy vọng mẹ cũng hiểu cho con. Cảm ơn mẹ. Con biết là mẹ sẽ hiểu mà... Vâng, anh Herb vẫn ổn. Con sẽ chuyển máy cho anh ấy. Mẹ chờ con một lát.” Tôi chạy lên gác trong khi bố nói, “Con chào mẹ.”
Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con đau khổ quá! Mọi thứ đều lộn tùng phèo cả lên. Tất cả mọi thứ! Con nghĩ chắc đây là sự trừng phạt vì con đã cư xử không tốt. Con nghĩ chắc Người cho rằng như thế là công bằng khi bắt con phải chịu đựng chuyện này vì những gì con đã làm với Laura. Có đúng không ạ? Nhưng con đã luôn luôn cố gắng làm điều Người muốn con làm. Thực sự đấy ạ. Xin Người đừng để họ tới. Xin Người hãy làm gì đó để con lại được đi Florida bằng bất cứ giá nào. Xin Người…