Chủ Nhân Xin Ngài Đừng Có Chọc Tôi

Chương 3

Tư Thánh Nam đã ở một nơi bí mật nào gần đó vụng trộm quan sát Kỹ Văn Tĩnh thật lâu.

Từ khi bị anh kéo cổ lôi đến Thánh Lôi đi làm, hơn nữa đảm nhiệm vai trò thư kí tư nhân của anh, anh phát hiện thật ra cô gái này làm việc rất tốt, rất mau thích ứng với hoàn cảnh.

Chẳng qua, mỗi khi tới giờ ăn cơm trưa cô đều sống chết ở lại văn phòng không đi, nói là muốn giảm béo cho nên không ăn trưa. Nhưng kì lạ là mỗi khi anh ăn trưa trở về lại loáng thoáng ngửi được mùi thức ăn rất thơm.

Quái dị, thật sự là rất quái dị!

Bởi vậy hôm nay tới gần bữa trưa, anh cố ý đưa cho cô một số tiền lớn nói cô giúp anh đi mua một bữa trưa đại tiệc. Cô chân trước vừa bước đi, anh chân sau liền chạy tới bàn công tác của cô khám xét cao thấp một lần.

Một cái túi màu đỏ hấp dẫn sự chú ý của anh, anh tò mò mở ra phát hiện có một cái cà mèn.

Khi anh mở nắp cà mèn ra, một mùi thơm đồ ăn lập tức tràn ngập vào mũi anh, có nấm, chân gà, thịt ba chỉ, rau xanh….

Đáng giận! Cô gái này dám cả gan ăn món ăn ưa thích của anh, đáng giận hơn là ăn một mình mà không cho anh ăn.

Không khách khí ngồi vào cái bàn của Kỹ Văn Tĩnh, anh cầm lấy cái muỗng lên tinh tế nhấm nháp một ngụm.

Ngạp—-

Hương vị cũng không tệ lắm, không nghĩ tới tài nghệ nấu ăn của cô gái này cũng rất đáng giá khen ngợi.

Bị mỹ vị dụ dỗ, anh bắt đầu giống như con quỷ đói đầu thai nhanh chóng thanh toán cơm trưa của Văn Tĩnh.

Lúc Kỹ Văn Tĩnh trở về mang theo cơm trưa nóng hôi hổi, đập vào mắt cô chính là hình ảnh Đại Boss đang ôm tiện lợi của cô ăn như thần trư.Ai có thể tưởng tượng được vị tổng giám đốc của bọn họ lại làm ra chuyện dọa người ngu xuẩn như thế này…….. {Sun:tổng giám đốc ăn vụng đồ ăn của nhân viên, quả thật là tin hot nha!!!}

Cô không thể nhịn được nữa, từ khi vào Thánh Lôi làm việc, mỗi ngày chỉ cần anh hứng trí lên là sẽ giao công việc thật khó để chỉnh cô, đem sự thống khổ của cô làm niềm vui vẻ khoái lạt cho mình, làm cho cô tinh thần chịu đủ mọi sự chà đạp và tra tấn. Vậy mà giờ này khắc này anh—-không ngờ anh lại còn đoạt lấy cái hộp tiện lợi sinh tồn duy nhất của cô nữa. Không thể chịu nổi rồi, quả thật là không thể chịu nổi nữa!!!

“Tổng giám đốc, ngài cảm thấy cơm trưa hôm nay hương vị thế nào?”

Cô híp mắt  lên tiếng nhắc nhở Tư Thánh Nam, giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng!

“Chân gà hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà hình như thịt ba chỉ hơn nhạt, lần sau nhớ rõ thêm……”

Mới nói đến một nữa, Tư Thánh Nam đang gậm chân gà đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra cái nguồn âm thanh đang phát ——

“Khụ khụ……khụ khụ…….”

Anh bị dọa sặc. Món đồ chơi của anh trở về khi nào vậy?!

“Khụ khụ……”

Xong đời xong đời, bởi vì nhất thời kích động nên một miếng thịt gà bị mắc ở yết hầu, thật vất vả mới nuốt được miếng thịt xuống nhưng ở cổ họng lại phát ra một loạt âm thanh quái dị.

“Nấc…..nấc……”

Anh bị nấc cụt, bộ dáng thật sự là rất thảm thương. Hình tượng tổng giám đốc anh tuấn mọi ngày bay đâu chẳng thấy tâm hơi.

Kỹ Văn Tĩnh bắt đắc dĩ lắc đầu, buông cơm trưa trong tay vội vàng chạy đến bình nước rót cho anh một ly nước ấm.

“Uống vào đi, nấc cụt uống nước bảy lần sẽ hết!”

Tư Thánh Nam lập tức giống nhưng bé ngoan nghe lời của Kỹ Văn Tĩnh uống hết bảy lần, kết quả nấc cụt cuối cùng cũng đình chỉ.

“Đây là kết cục của ăn vụng!” Cô tuyệt không khách khí trừng mắt nhìn anh một cái, thế này mới phát hiện trên môi anh còn lưu lại một hột cơm trắng noãn. Chứng cớ ăn vụng rất rõ ràng.

Cô vươn tay ở môi của anh nhẹ nhàng lau một chút, khi bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đụng tớ bờ môi của anh, anh đột nhiên cảm thấy có một dòng điện kỳ quái chạy qua cơ thể mình. {Rùi rùi, chạm điện rồi kìa >0<!!!!}

Cô gái có khuôn mặt thanh tú trước mắt nhìn lúc nào cũng thấy là rất nhỏ, so khi anh ở nước ngoài quen biết với những cô gái lúc nào cũng trang điểm, Văn Tĩnh của anh rất thanh thuần cùng tinh khiết. {Sun: Văn Tĩnh của anh hồi nào O_O???}

Không biết vì sao lúc ở trước mặt cô, anh cũng thể hiện bản chất ác liệt nhất, Văn Tĩnh làm cho anh cảm thấy an tâm cùng tự tại.

“Tổng giám đốc, anh ăn cơm trưa của tôi…..”

Kỹ Văn Tĩnh cực kỳ đau lòng nhìn cái cà mèn rỗng tuếch. Anh là cái tên ác độc, đây là đều cô cũng biết nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới anh còn dám ăn vụng tiện lợi của cô. Thật là……

“Cô có thể ăn lại tôi…..” Nụ cười ác ma lại hiện ra, “Nhớ rõ ngày mai tiện lợi phải có nhiều thịt nướng hơn một chút, rau xanh đổi thành cá đi……”

“Tôi không cần phải tới cơm trưa của anh cũng chuẩn bị chứ?!” Thật là được một tấc lại muốn tiến một thước mà, lại còn mặt dày đòi cô chuẩn bị đồ ăn nữa.

“Văn Tĩnh, cô muốn tôi tuyên bố cho toàn công ty biết cô mang tiện lợi đi làm sao?”

“Tôi mang tiện lợi đi làm thì có gì dọa người sao?” Thấy anh cười ma mị, toàn thân cô đều cảnh giác.

“Ha?” Ý cười ở bên môi anh ngày càng sâu, “Vậy được rồi, xem ra tôi hẳn là phải cho mọi người trong công ty biết chúng ta có một nữ nhân viên rất biết cần kiệm, còn muốn làm cho bọn họ học tập một chút tinh thần tiết kiệm của cô…..” Nói đến đây anh còn bướng bỉnh liếm liếm ngón trỏ của mình.

“Tư Thánh Nam…….” Cô vô lực hô tên anh, “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”

“Tới lấy lòng tôi đi, nếu cơm trưa ngày mai mang cho tôi thêm một phần tiện lợi……”

Anh chuyên chú nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ nhỏ nhắn của cô, Văn Tĩnh từ sau đến công ty đi làm hình như luôn đem tóc dài của mình quấn lên. Trên thực tế anh rất hoài niệm ngày đó ở khách sạn gặp lại cô, con gái tóc dài là có sức quyến rũ nhất.

“Làm người ác độc sẽ gặp báo ứng………A—”

Nói còn chưa xong cô tự nhiên cảm giác được thân mình trầm xuống, sau đó, cô ngồi trên đùi anh, bàn tay to của anh còn sờ loạn trên đầu cô.

“Vì sao không đem tóc buông xuống? Bộ dáng cô quấn tóc làm người ta liên tưởng đến bà cô dạy lịch sử, bà già đó đến bốn mươi tám tuổi còn chưa xuất giá, lão xử nữ……..” {Sun: người ta có thù với anh à….}

“Không cho sờ loạn trên tóc của tôi, đây chính là tôi vất vả một buổi sáng mới làm được……”

Đáng tiếc phản kháng của cô đổi lại là hành động của anh, anh đem một đầu tóc dài của cô thả xuống dưới, ngón tay dài nhẹ nhàng luồn vào tóc cô, kéo từ từ xuống dưới, một mùi hương dễ chịu tỏa ra.Cảm giác rất tuyệt.

Kỹ Văn Tĩnh ngồi trên đùi anh, tuy rằng cũng đã quen với anh lâu lâu không có việc gì cũng ôm cô một cái nhưng dù sao đó cũng là trước đây, huống hồ gì bây giờ anh đã là Boss của cô, hành động này quả thật là hơi—-quá trớn rồi.

“Im lặng chút, không nên cử động!”

Đôi môi khêu gợi của anh nhẹ nhàng đùa giỡn ở quanh tai cô, làm cô toàn thân cao thấp nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà, hương vị trên người anh giờ đây đối với cô giống như quỷ mị quanh quẩn ở xoang mũi của mình.

“Từ nay về sau, bất luận trong trường hợp gì cô cũng phải đem tóc xả xuống, không cho buộc lên.”

Bàn tay to nhẹ nhàng hưởng thụ cảm giác mềm mại trên từng sợi tóc của cô, có thượng đế mới biết loại cảm giác này thật sự rất tuyệt.

“Vì sao?”

“Vì tôi thích nhìn cô như vậy!” {Quá tuyệt ~_~}

Anh lộ ra một chút tươi cười tự phụ, hơn nữa lại tiếp tục đùa giỡn với mái tóc của cô, tùy hứng đem tóc của cô làm ra đủ thứ kiểu kỳ kỳ quái quái, thậm chí còn đem cô làm thành bộ dáng của ma cà tưng.

Bị anh làm thành món đồ chơi, Kỹ Văn Tĩnh liều mạng muốn phản kháng nhưng bàn tay to của anh lại gắt gao đem cô ấn ngồi trên đầu gối anh.

“Tư Thánh Nam, anh chơi đã chưa……..”

“Cô lại phản kháng nữa rồi, tôi thật lo lắng cái khế bán mình kia phải đem cho mọi người coi mất thôi.” Âm thanh tà ác ở sau tai của cô truyền đến.

Hu hu hu, Kỹ Văn Tĩnh đang bi ai cho vận mệnh đáng thương của mình. Ai da, thượng đế à, tôi rốt cuộc còn phải chịu đựng sự tra tấn này bao lâu nữa đây?

Cô bắt đầu không hề phản kháng nữa, im lặng ngồi ở trên đùi anh, sau lưng nhẹ nhàng tựa vào trong ngực ấm áp của anh. Anh đã không còn là tiểu quỷ ngây thơ trước đây rồi, anh đã lột xác thành một chàng trai sức quyến rũ không thể ngăn cản. Có biết bao cô gái muốn quỳ rạp dưới chân của anh.

Nếu không phải từ nhỏ cô đã biết ma đầu này, cô đoán chắc mình cũng không có cách nào ngăn cản được lực hấp dẫn trí mạng phát ra từ anh đâu.

May mắn là hình tượng ở trong lòng cô từ lâu đã định hình, anh là một con ác quỷ.

Khi đầu ngón tay anh đụng tới da đầu cô, rất nhẹ rất nhu, thật thoải mái, cô dần dần cảm thụ sự vuốt ve này, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lo lắng ác ma ác quỷ gì đó bị thổi bay mất tiêu.

Đầu của cô nhẹ nhàng tựa vào bờ vai của anh, mùi nước hoa của anh không biết tại sao làm cho cô cảm giác rất an tâm.

Tư Thánh Nam cứ như vậy nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô rất gầy, ôm vào trong ngực cảm giác như ôm một con búp bê, một cảm giác xao động làm anh kiềm lòng không được vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Cô khép hờ hai mắt phát ra tiếng hít thở đều đều, đô môi đỏ mọng khẽ nhếch, ý thức dường như đã muốn tung cánh mà bay.

“Đinh—–”

Thang máy đột nhiên vang lên, Tư Thánh Nam theo bản năng ngẩn ra  còn Kỹ Văn Tĩnh ở trên đùi anh thì bị dọa cả kinh, cả người run lên.

“Tổng giám đốc……”

Tiếng nói của một người đàn ông khác phá vỡ không gian yên tĩnh, Kỹ Văn Tĩnh vội vàng mở ra hai mắt, sau đó, cô thấy một người đàn ông trung niên đang mở lớn miệng quái dị nhìn cô.

Cô thế này mới cảm thấy tư thế của mình và Tư Thánh Nam có bao nhiêu ái muội.

Co muốn từ trong lòng anh ngồi dậy nhưng Tư Thánh Nam bá đạo đem cô ấn xuống, không cho đi.

“Có việc sao Trịnh quản lý?” Nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Tư Thánh Nam mười phần trấn định nhìn cấp dưới.

“Ách…..là vì……lão tổng của tập đoàn Uy Xa đột nhiên thay đổi quyết định, muốn chúng ta dời đến tháng sáu……..”Trịnh quản lý xấu hổ đứng tại chỗ không dám nhúc nhích nữa bước.

“Cũng tốt, như vậy chúng ta càng có thời gian chuẩn bị. Trịnh quản lý, tập đoàn Uy Xa là một con mồi béo bở, hy vọng ông không làm tôi thất vọng.”

“Vâng, tôi đã biết, tổng giám đốc.” Trịnh quản lý hơi hơi vuốt cằm, xoay người định rời đi, sau lưng Tư Thánh Nam lại bảo ông ta.

“Trịnh quản lý, ông là người thông minh, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tôi nghĩ chắc ông đã biết, không cần tôi nhiều lời dặn dò, đúng không?”

“Vâng, vâng! Tôi biết, tôi nhất định sẽ không nói lung tung.”

Trịnh quản lý sợ tới mức vội vàng gật đầu hơn nữa lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi ‘hiện trường.’

Kỹ Văn Tĩnh quay đầu nhìn lại, thấy Tư Thánh Nam ánh mắt tà khí đang nhìn mình, hơn nữa còn nhếch môi lộ ra một cái mỉm cười mê người.

“Văn Tĩnh, có một số việc cô không cần phải lo lắng, tôi xử lý nó rất khá.”

Bàn tay to của anh đột nhiên nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, ánh mắt nhìn chỗ thức ăn đầy ấp trên bàn, “Tôi đoán cô rất đói bụng, nhớ đem chỗ thức ăn kia ăn sạch nha, vì mông cô gầy làm đau chân của tôi.” {Sun: trớt quớt, thế thì vuốt môi người ta làm gì????, làm Sun lầm tưởng ko hà =.=’}

Nói xong anh lấy hai tay đẩy cô ra, còn ở trên mông của cô đánh nhẹ một cái. Hành động này của anh làm Kỹ Văn Tĩnh sợ hoảng hồn chạy ra xa.

Đáng giận! Nam  nhân này còn dám tùy tiện chạm vào địa phương mấu chốt của cô. Quả thật là rất đáng giận!

Nháy mắt hai gò má cô đỏ bừng, quay đầu nhìn lại thấy nam nhân ác liệt kia đang nhìn mình, khóe môi lộ ra một nụ cười tà nịnh.

Cô sẽ lấy thời gian cả đời mình chán ghét anh. Chắc chắn là như thế! {Uy, nói trước bước ko qua nha!!!!}

Thân hình cao lớn đứng lên, Tư Thánh Nam ngáp một cái, hai tay chống chống thắt lưng xoay xoay, “Tôi muốn đi ngủ một chút, nhớ trước 12h đánh thức tôi.”

Anh tao nhã xoay người đi về văn phòng xa hoa của mình!

Kỹ Văn Tĩnh cảm thấy mình mỗi khi ở cùng một chỗ với Tư Thánh Nam đều bị anh khiến cho hỏng bét. Cô thở dài, đặt mông ngồi xuống cái ghế dựa của mình, sau đó nhìn lên màn hình máy tính gặp phải một cảnh tượng vô cùng kỳ quái—-một cô gái với mái tóc hỗn độn trên đầu bị buộc thành n cái bím tóc, cô theo bản năng sờ sờ đầu mình.

Hả, gặp quỷ ——Không phải!

“Tư—-Thánh—–Nam!”

Cô dùng hết sức lực rống lên, “Anh lăn ra đây cho tôi!”

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

“Đúng vậy, ba tháng trước tôi có điền một ít tư liệu cá nhân ở trung tâm hôn nhân của chị, à, lúc đó tôi đi cùng bằng hữu đến cho nên mới thuận tay điền vậy thôi….. ”

“Khấu khấu khấu—”

Lúc này truyền đến một trận đập cửa kịch liệt, Kỹ Văn Tĩnh ôm điện thoại vừa đi mở cửa vừa nói.

“Đúng vậy, qua Noel này tôi hết hai mươi tám tuổi…..”

“Khấu khấu khấu—” Tiếng đập cửa mãnh liệt không dứt bên tai.

Cô cau mày bực bội mở cửa ra.

Ai có thể đập cửa thô bạo như thế? Còn phải hỏi sao, đương nhiên chính là Đại Boss kiêm ác quỷ Tư Thánh Nam rồi. Nam nhân này hôm nay mặc một cái áo sơ mi màu đen phối hợp với một cái quần cũng màu đen, đầu tóc hỗn độn giống như với bị đại phong cuồng quét, nhìn anh như vậy mang theo một hương vị hoang dã kiêu ngạo bất thuần. {Sun: haizz, mỹ nam dù có mặc đồ ăn mày vẫn có hương vị *chẹp chẹp*}

Có điều giờ phút này khuôn mặt tuấn tú đó đang đen thui giống như ai thiếu anh mấy trăm vạn không trả.

“Cô làm gì mà giờ này mới đi mở cửa?” Anh khẩu khí có chút hung ác, biểu tình cũng có chút không kiên nhẫn.

“Suỵt……” Cô làm một cái động tác ra hiệu anh chớ có lên tiếng, cầm điện thoại nói tiếp, “Vâng, vâng! Tôi đang nghe, thật có lỗi, vừa rồi nhà tôi có người tới gõ cửa, chị tiếp tục……..Cái gì?! Thân cận? Chị nói chị muốn an bài cho tôi đi xem mắt? Alo…….”

Cô đột nhiên thấy cái tay mình bị chộp lấy sau đó di động bị thô bạo cướp đi.

“Cạch!” Di động bị người nào đó dùng sức tắt đi rồi ném vào sô pha.

“Tư Thánh Nam, anh rốt cuộc là làm sao vậy?” Cô muốn đi lại lấy di động bị anh ném qua một bên, nhưng vừa đi được hai bước cổ tay lại bị anh nắm lại chặt chẽ.

“Tôi vừa vặn nghe cô muốn đi xem mắt?” Ai ai, xem biểu tình này giống như là gió lặng trước khi bão tới vậy nha.

Cô nhún nhún vai nói, “Tôi đi xem mắt có gì ngạc nhiên đến vậy sao?” Mặc dù chuyện này lúc trước cô cũng không có hứng thú gì cả nhưng cô cũng sắp hai mươi tám tuổi rồi, nam nhân này không thể ngay cả hôn cũng không cho cô kết chứ?!

Câu trả lời này làm đáy lòng Tư Thánh Nam không biết từ đâu sinh ra một sự ghen tuông rất mạnh.

Đáng chết! Cô đã quên cô là của anh sao? To gan muốn rời anh đi tìm chủ nhân mới sao? Không có cửa đâu, cả cửa sổ cũng không có đâu! Mơ đi!

“Cho nên cô quyết định đi xem mắt?” Anh nghiến răng nghiến lợi xác nhận.

“Nếu đối phương điều kiện không tồi thì ok, có thể đi.” Giống như cố ý chọc giận anh, Kỹ Văn Tĩnh làm bộ tỉnh bơ nói.

“Tôi không cho phép!” Anh đột nhiên gầm nhẹ.

“Vì sao?” Khuôn mặt hung dữ của anh có chút dọa hư cô.

“Bời vì….bởi vì tôi sẽ đói bụng.” {Sun: anh đáng yêu quá, giống Bi Rain trong Full House ^__^} Anh không đầu không đuôi trả lời, lúc đó không chỉ cô há hốc mồm mà ngay cả chính anh cũng ngây người. Anh đột nhiên thấy mình rõ thật là ngốc, rõ rằng anh muốn nói là anh không muốn cho cô lập gia đình, không muốn cô rời đi khỏi anh. Vậy mà lúc ra khỏi miệng lại là—đói bụng, đói bụng cái quỷ gì chứ?!

“Cô lập gia đình rồi, như vậy mỗi khi tôi đói muốn ăn đồ ăn cô nấu thì làm sao bây giờ?” Anh ảo nảo bổ sung.

“Tôi cũng không phải là cái nồi cơm điện của anh! ” Kỹ Văn Tĩnh bực mình kháng nghị.

“Đừng quên cái khế bán mình của cô còn trong  tay của tôi nha, cho nên nói theo một cách nào đó, thân là chủ nhân của cô tôi không đồng ý cho cô lập gia đình thì cô tốt nhất cũng nên an phận một chút cho tôi.”

Tình huống ép buộc anh lại phải lôi ra cái nợ cũ để uy hiếp cô, tuy rằng cái tờ giấy gọi là cái khế ước bán mình kia hiện tại ở chỗ nào anh cũng không biết nhưng bất quá chỉ cần bám chặt cô không cho lấy chồng, làm tiểu nhân một chút anh cũng không ngại.

Cô tức giận lườm anh một cái, “Năm đó tôi chỉ không cẩn thận làm bể khối ngọc của anh, nhiều năm như vậy bị anh khi dễ, đến bây giờ nợ cũng trả xong rồi chứ?”

“Cái đó hình như là chưa đủ…….” Anh lại cười hóa thân thành ác ma, “Năm đó cô làm bể khối ngọc đó là bảo vật gia truyền của nhà chúng tôi, cho nên tôi khuyên cô nên chuẩn bị thời gian cả đời mình để trả nợ là vừa.”

“Ác ma!” Cô bất mãn lẩm bẩm.

“Đúng vậy, hiện tại ác ma đói bụng, nô tì có muốn hầu hạ chủ nhân một chút không?”

Tâm tình buồn bực trước đó hiện  tại bay mất không còn một mống, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nhìn thấy Kỹ Văn Tĩnh khuất phục mình, trong lòng anh đều sinh ra cảm giác thỏa mãn rất lớn.

Hôm nay vốn dĩ là anh hẹn mấy người bằng hữu đến club tụ hội.

Không ngờ giữa đường chạy xe Sở Hi Nghiêu gọi điện thoại báo vừa mới tiếp một cái case quảng cáo, Doãn Chính Luân gọi điện nói bệnh viện vừa mới tiếp một bệnh nhân hoàn cảnh ngặt nghèo, Triển Ngạo Trạch tên hỗn đản đó gọi điện nói đệ đệ của cậu ta cùng gia đình phát sinh một chút chuyện không thoải mái, anh đi không ra.

Kết quả, tụ hội bị hủy bỏ, lúc gần tới club anh không vui xuống xe đi bộ một chút, lát sau quay lại phát hiện xe đậu sai chỗ đã bị cảnh sát kéo đi mất rồi, nhìn qua nhìn lại, anh phát hiện chỗ này cách nhà của Kỹ Văn Tĩnh cũng không xa. Cho nên lúc tìm đến cô là để phát tán tâm trạng mình đầy khí không chỗ bạo phát này, nhưng mà lúc vừa nhìn thấy Kỹ Văn Tĩnh, tâm tình bực bội kỳ dị được trấn an, cảm giác này cũng không  tệ lắm, giống như trở về nhà của mình vậy.

Biết anh mười mấy năm rồi, Kỹ Văn Tĩnh cũng không còn lạ gì cái tính trẻ con của anh.

Thôi quên đi, cô đã muốn bị anh khi dễ mười mấy năm rồi, giờ thêm một chút nữa cũng không sao, xem anh là Đại Boss của cô lại nhỏ hơn cô ba tuổi, cô quyết định—–nhẫn!!!

Chờ cô hầu hạ đại thiếu gia cơm no rượu say đã gần mười một giờ đêm.

Tư Thánh Nam không khách khí chút nào chiếm cứ phòng tắm nhà cô, an an ổn ổn tắm nước ấm, còn Kỹ Văn Tĩnh nhận mệnh của đại chủ nhân ở lại phòng bếp rửa chén.

Cô một bên rửa chén một bên thề ở trong lòng, tương lai tuyệt đối sẽ không gả cho một nam nhân ác bá giống như Tư Thánh Nam làm vợ. {Uy, Văn Tĩnh tỷ là ko ai nói đc chuyện tương lai đâu nha.}

Vất vả thu thập dọn dẹp sạch sẽ trong nhà xong, cô kéo thân hình mệt mỏi trở lại phòng ngủ lại phát hiện Tư Thánh Nam đang mặc một bộ đồ ngủ so với dáng người của mình nhỏ hơn rất không khách khí mà nằm hình chữ đại trên giường của cô.

“Văn Tĩnh, cô đoán xem tôi vừa phát hiện cái gì ở nhà cô?”

Đặt mông ngồi xuống, anh cười hì hì chỉ chỉ vào cái tủ quần áo của cô, “Tôi mới ở bên trong tìm được bộ quần áo của mình trước đây nha, còn có khối ngọc này nữa nè.”

Anh đem một khối bảo ngọc lục sắc giơ lên, ở giữa có một vết nứt rõ ràng thấy hồi xưa đã từng hy sinh lừng lẫy lắm đây, sau đó bị người ta dùng nhựa cao su gắn lại.

Kỹ Văn Tĩnh làm sao có thể quên, chính tại cái khối ngọc chết tiệt này hại cô trở thành nô lệ của anh.

Cô cẩn thận cất giữ nó là vì có một ngày lấy đến tòa ắn làm bằng chứng tố cáo nam nhân này, nói anh dám lấy thứ đồ hư này ngược đãi cô mấy năm.

Cô lại liếc về cái tủ quần áo của mình, giờ này phút này nó đã bị anh nhào lên lộn xuống loạn tùng phèo. Thật là tức chết, sao anh  có thể mặt dày thế cơ chứ, “Tư thiếu gia, hiện giờ đã muốn mười một giờ đêm rồi, tôi thấy nơi anh nên xuất hiện lúc này là cái giường lớn nhà anh chứ không phải là cái phòng ngủ của tôi.”

Anh tà tà nhìn cô nói lại, “Văn Tĩnh, hiện giờ đã sắp mười một giờ rồi.”

“Tôi còn nghĩ anh không có khái niệm thời gian.” Cô không khách khí đoạt lại miếng ngọc bội nhét vào ngăn kéo đầu giường.

“Mặt khác khi đến nhà người ta, xin anh đừng tự tiện đụng vào đồ của người khác.”

“Tôi là chủ nhân của cô cho nên nhà của cô cũng là nhà của tôi.” Anh quay lại nằm trên giường, còn làm bộ dáng bất cần đời hai chân bắt chéo ngạo nghễ nhìn Kỹ Văn Tĩnh.

Cô bực mình trừng mắt, “Cho dù là chủ nhân đi nữa, đã trễ thế này rồi thì chủ nhân cũng nên chạy về nhà mình ngủ đi chứ?”

“Xe của tôi lúc nãy đậu ngoài đường bị cảnh sát kéo rồi.” Anh bướng bỉnh nhìn cô cười cười.

“Hiện giờ ngoài đường đều có tắc xi…..”

“Cô thấy cho chủ nhân của mình ngồi tắc xi về nhà mà không thấy có lỗi hả?” Hơn nữa còn kiêu ngạo tự khen mình, “Nói sau nữa, dung mạo tôi tuấn tú phi phàm bất khuất thế này, lỡ như lái xe là sắc nữ…lúc đó….liền xong đời chủ nhân của cô rồi.”

“Anh có  thể đi xe tài xế nam mà.” Kỹ Văn Tĩnh cảm thấy mình mà nói chuyện với anh một chút nữa thì sẽ hỏng mất.

“Nhưng nếu gặp gay thì sao…….”

“Tư Thánh Nam—–”

Vừa nghe tiếng rống của cô, anh lập tức từ trên giường quỳ lên, rất bá đạo đem cô kéo ngã xuống giường, một đôi bàn tay to còn không khách khí che lại cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải.

“Văn Tĩnh, giờ đã muốn khuya rồi, cô nói chuyện làm ơn giảm đề-xi-ben xuống thấp một chút, nếu không hàng xóm bị đánh thức sẽ đến phá cửa nhà mất!” Anh nghiêm trang nhắc nhở cô.

Kỹ Văn Tĩnh bị anh áp đảo ở trên giường chỉ cảm thấy cái mũi đều là hương vị thơm ngát của anh sau khi tắm rửa. Áo ngủ tơ lụa hiển lộ rõ ràng dáng người rắn chắc của anh, tóc đen còn ẩm ướt còn cần cổ thì thật khiêu gợi. Ai da, không thể không khen ngợi, nam nhân này làn da thật là đẹp, có khi còn đẹp hơn con gái  nữa, nhưng dù như vậy nhưng cũng không tìm thấy nữa chút hương vị ẻo lả nào hết.

Rất ít nam nhân nào soái tới cỡ này mà còn tràn ngập hương vị nam tính như thế. Kỹ Văn Tĩnh cho tới bây giờ cũng không phủ nhận anh quả thật là một nam nhân vĩ đại, nhưng phần lớn thời điểm sự tồn tại của anh làm cho cô có cảm giác tự ti. Anh tựa như hưởng trọn sự sủng ái của thượng đế, vừa sinh ra đã có được toàn thế giới.

Duy chỉ có điều không biết tại sao vị nam nhân vĩ đại đứng ở đỉnh của thế giới này lại thích khi dễ cô đến thế, toàn đưa cái bộ dáng ác liệt nhất đến khi dễ cô không, cô thật là đáng thương mà.

Trong lúc cô còn đang cảm thương cho bản thân thì ‘ai đó’ đã nắm lấy tay cô, muốn cô đi lấy máy sấy đến giúp anh sấy tóc, cô phản kháng không đi, anh lại lấy cái khế bán mình ra uy hiếp cô!

Thật sự là đủ chưa vậy?! Rốt cuộc là đời trước cô thiếu nợ anh bao nhiêu mà kiếp này bị anh hành hạ đủ điều vậy nè?!

Bị anh tra tấn gần nữa tiếng đồng hồ, haizz, anh giống như một đứa nhỏ chơi đồ chơi, khuôn mặt tuấn tú dán lên bụng cô, cái chân dài còn không biết xấu hổ khoát lên đùi của cô.

Loại động tác ái muội này bất luận là người nào thấy đều sinh ra mơ màng, nếu giờ phút này người nằm trên bụng của cô không phải là Tư Thánh Nam mà là một người nào đó, Kỹ Văn Tĩnh biết mình nhất định sẽ vì thế mà tim đập mặt đỏ cho coi.

Anh hơi nhắm hai mắt lại, mỗi khi cùng cô ở cùng một chỗ, anh điều có một loại cảm ác an tâm kỳ quái. {Sun: đã an tâm thì an tâm, còn kỳ quái là sao vậy?}

“Văn Tĩnh, tôi dám khẳng định cô đã từng vụng trộm mến tôi!”

Kỹ Văn Tĩnh nhìn trần nhà biểu tình xem thường lời anh nói, “Biểu hiện nào của tôi làm cho anh sinh ra cái ý tưởng kỳ quái này vậy?”

Thầm mến anh? Ông trời! Cô là đầu đất sao? Giết cô đi cô cũng không có bị bệnh thích ngược ái đâu.

“Nếu không sao cô còn giữ lại quần áo trước đây của tôi? Trong tủ quần áo của cô còn rất nhiều quần áo của tôi đó, nhiều năm như vậy rồi cô còn giữ nó, Văn Tĩnh à, nhìn vật nhớ người, ha ha ha, thành ngữ Trung Quốc chúng ta quả thật là quá tinh thâm a.”

“Vì những bộ đồ này kiểu dáng cùng chất lượng rất tốt, hơn nữa đa số đều là hàng hiệu, ném bỏ chúng thật đáng tiếc, sở dĩ giữ chúng lại là tính cho con tôi tương lai mặc, anh không biết là nuôi em bé tốn tiền lắm đâu.”

Kỹ Văn Tĩnh không biết tại sao mình phải giải thích với anh nữa, nhớ năm xưa tiểu tử này chỉ cần có thời gian là sẽ chạy đến nhà cô khi dễ cô. Nhiều khi anh hứng lên ở lại không về, đến buổi tối còn không biết xấu hổ giành giường với cô, làm cô phải chia đôi giường với anh, sau đó lại vì tiện lợi cho nên anh liền vác theo quần áo chuyển đến nhà cô.

Nhớ lại hai người cùng ăn cùng ngủ cùng chơi, mà nói chơi cũng không đúng, chủ yếu là anh khi dễ cô thôi. Từ khi anh mười hai tuổi đến lúc mười tám tuổi, cô hình như đều tham dự vào quá trình trưởng thành của anh.

Thời gian đáng sợ thật, trong nháy mắt đã biến thằng bé điêu ngoa bốc đồng khi xưa hôm nay biến thành tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia rồi.

Mà Tư Thánh Nam trời sinh, dung mạo tuấn mỹ, tiền tài gia thế, đầu óc thông minh, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng khiến cho người ta tâm động. Hiện tại hai người bọn họ đều đã trưởng thành rồi nhưng tình cảm cũng không có biến đổi chút nào, giống như thời gian cũng chưa từng lưu lại dấu vết gì trên bọn họ cả, thay đổi duy nhất là dung mạo lẫn nhau thôi.

Cô đã hai mươi tám tuổi rồi! Con gái tuổi này mà còn thiếu người hỏi thăm thật sự là có chút khó hiểu. Cô cũng không muốn cả đời không gả nổi ra ngoài ở nhà làm lão xử nữ đâu.

Chẳng qua là lúc cô cố gắng tưởng tượng một nữa còn lại của mình, gương mặt ác ma Tư Thánh Nam lại hiện ra.

Ha! Cô rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy nè?!

“Suy nghĩ cái gì?” Tiếng nói dễ nghe nặng nề vang lên.

Kỹ Văn Tĩnh giật mình rồi sau đó cười khẽ, “Đang suy nghĩ anh mà, nhớ lúc trước đây anh luôn thích khi dễ tôi, ngay cả đi hẹn hò với nữ sinh cũng mang tôi theo, hại tôi thiếu chút nữa bị nữ sinh cả trường công kích, nhớ lại khi đó tôi bị anh làm hại đúng là thảm thương.”

“Muốn trách thì trách những nữ sinh đó quá cuồng, rõ ràng đã biết tôi có bạn gái mà còn cố tình không tin, tình thế bắt buộc mới chộp cô tới làm tấm bia đỡ đạn chứ.”

Lúc học trung học anh rất được nữ sinh hoan nghênh, chẳng qua khi đó anh trầm mê game online mà không mê nữ sinh, lúc đó bị nữ sinh bám lấy dữ quá anh bắt cô làm tấm bia đỡ đạn, thậm chí còn tuyên bố với toàn bộ nữ sinh anh thích tình yêu kiểu chị em.

Nhớ lại năm đó hai người sớm tối đều ở chung, Tư Thánh Nam nhịn không được nở nụ cười, “Văn Tĩnh, nhớ lại khi đó quả thật là phải cảm tạ cô, nhờ có cô mà tấm thân xử nam của tôi còn trong sạch!”

Thấy bộ dáng của anh cô càng thêm chán nản, “Vậy tôi có cần cảm ơn anh không? Nhờ có anh mà tới hai mươi tuổi tôi còn chưa có cơ hội nếm thử mối tình đầu nữa?”

“Thật ra thì luyến ái cũng đâu có gì vui đâu, đơn giản là hai người cùng một chỗ xem phim, cùng một chỗ đi chơi, cùng một chỗ nghe nhạc, lúc hứng lên thì đòi chia tay. Lúc ở Mỹ du học, mấy đứa bạn tôi đứa nào cũng chơi cái trò luyến ái nhàm chán này, chả có gì thú vị hết!”

“Lúc ở Mỹ anh không có bạn gái sao?” Cô đột nhiên đối với thế giới của anh có chút tò mò, từ khi anh đi rồi luôn cảm thấy bên người có cái gì đó mất mát, nhưng không quan trọng, chỉ cần nghĩ đến từ nay không cần bị anh nô dịch bóc lột, cô đã hai tay chống hông ngẩng mặt lên trời cười ha ha ha rồi.

Chẳng qua có những khi đêm dài lại nhớ tới anh, nhớ tới khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời của anh soái đến mức làm cho người ta tâm động. Lấy điều kiện của anh, đi ngoài đường tùy tiện nháy mắt mấy cái đã có hàng trăm cô gái xinh đẹp chạy lại xin quỳ dưới chân rồi.

Nam nhân đẹp trai tốt ở chỗ này này, không cần tốn sức mà vẫn đi tán gái được, huống hồ nước Mỹ là quốc gia cởi mở thoải mái, nếu nói anh không bị những mỹ nữ tóc vàng ấy dụ dỗ quả thật là không ai dám tin.

“Tôi đối với bạn gái yêu cầu rất cao.” Anh ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên nhìn cằm của cô, “Đối với những cô gái chủ động yêu thương nhung nhớ mình, tôi một chút hứng thú cũng không có, huống hồ khi đó tôi còn đắm chìm  trong trạng thái buồn bực cực độ vì không tìm thấy cô mà……”

“Hừ! Tự đại cuồng……..” Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng lại dâng lên một trận mừng thầm…..

“Nếu không phải lúc đó vì bài vở nặng nề, tôi khẳng định bay về Hong Kong tự mình truy nã cô rồi.”

“Tôi có cần phải cảm tạ giáo trình của anh không, nhờ nó nặng nề gây áp lực cho anh mới làm cho tôi may mắn bình an sống yên ổn tới giờ này?”

“Văn Tĩnh, cô là cố ý trốn tôi, đúng không?” Anh đột nhiên hỏi toạc móng heo ra.

“Tôi nào dám!” Cô vội vàng phủ nhận. Cho dù có cũng không nói cho anh. Cô dưới đáy lòng trộm vẽ một cái dấu chữ thập.

Anh xoay qua xoay lại tìm một tư thế thoải mái, cánh tay thon dài nhẹ nhàng vắt qua thắt lưng mảnh khảnh của cô, “Đêm nay tôi không đi, ngủ ở nơi này không đi, sáng ngày mai nhớ làm bữa sáng cho tôi nha, tôi thích ăn sủi cảo……..”

Tiếng của anh vì buồn ngủ mà nhỏ dần, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.

Kỉ Văn Tĩnh nhịn không được lắc lắc đầu. Nam nhân này vẫn chẳng thay đổi gì hết, đã là đại nam nhân hai mươi lăm tuổi rồi mà tính tình còn trẻ con như vậy.

Chẳng lẽ anh không biết nam nữ trưởng thành ôm nhau thân thiết như vầy là có ý nghĩ gì sao?

Có lẽ là cô đa tâm rồi, anh đơn giản đối với cô giống như nhiều năm trước thôi, thích khi dễ cô, và cũng thích ỷ lại cô. Cô thật sự là không nên nghĩ xa vời, không biết gần đây làm sao mà mỗi lần gặp anh, tâm tình của cô trở nên rất kỳ lạ, nhiều khi muốn tránh anh, nhiều khi lại muốn gặp anh, mâu thuẫn đến nỗi ngay cả cô còn cảm thấy mình thật biến thái.

Ai! Đại khái là tới tuổi nên gả đi rồi, xem ra hôm nào đó phải liên hệ với trung tâm hôn nhân một chút thôi, phải nhờ trung tâm giới thiệu cho cô một người bạn trai mới được, có lẽ như vậy mọi chuyện sẽ tốt hơn chăng?!

Đêm nay……rất dài………..