Chú Ái Tinh Không

Chương 97

Editor: Nguyệt

Ngay sau đó, gã cau mày, cười như không cười nhìn Ariel. “Con chuột?” Từ này nghe thì có vẻ rất tầm thường, trên thực tế lại là cách gọi chỉ lính đánh thuê lăn lộn lâu dưới này mới biết. Ariel vừa đi xem lần đầu tiên, sao lại biết nó?

Ariel nhìn gã, nhẹ nhàng đáp: “Nghe lính đánh thuê bên cạnh nói. Tôi thấy cách so sánh này rất chuẩn.”

Hồ Lập nhướn mày. Gã không tin lời giải thích này lắm. Chẳng hiểu sao gã cứ có cảm giác thằng nhóc này ẩn chứa rất nhiều bí mật, không đào móc thì thấy ngứa ngáy khó chịu.

“Được rồi, thời gian buổi chiều mấy đứa tự sắp xếp đi. Sáng mai tập hợp ở đại sảnh.” Hồ Lập cũng không nhiều lời, thông báo buổi chiều là thời gian tự do.

“Được.” Ariel gật đầu, sau đấy hỏi: “Đội trưởng, cho tôi hỏi gần đây có chỗ nào để huấn luyện không?” Đây là khu vực lính đánh thuê tụ tập, chắc chắn phải có phòng huấn luyện. Phí sinh hoạt của các lính đánh thuê là dùng tính mạng để đổi lấy, không tập luyện thường xuyên thì lên chiến trường chỉ có thể làm vật hy sinh.

“Cậu muốn ra ngoài huấn luyện?”

“Đúng vậy.”

Hồ Lập nhìn hắn, lại nhìn những người khác: “Còn mấy đứa thì sao?”

“Đương nhiên là muốn đi huấn luyện rồi.” Samantha trả lời đầu tiên. Cô còn đang ‘nhớ thương’ kỹ thuật chiến đấu của Ariel đây này. Huống chi, xem thi đấu cơ giáp suốt một tuần, mình lại không có cơ hội lên sàn, thật là ngứa tay.

“Ừ.” Hồ Lập gật đầu tỏ ý khen ngợi, “Từ đây đi về phía tây hai con phố là đến nơi mấy đứa muốn. Nhưng tôi nhắc trước, giá cả chỗ đó không rẻ đâu. Tôi không trợ cấp cho mấy cô cậu được.”

“Tôi hiểu.” Ariel mặt không đổi sắc đáp. Giá cả với hắn chỉ là phù du. Chỉ cần mau chóng khôi phục lại sức mạnh, dùng điểm tín dụng mua thời gian tính ra vẫn có lãi.


Tiễn bước Hồ Lập, mấy người nhìn nhau, không kìm được sự hưng phấn trong lòng. Nhịn lâu thế rồi, cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài.

“Đợi chút, để tớ gọi Phỉ Nhi.” Samantha nói.

Mọi người gật đầu, chờ Samantha báo cho Lâm Phỉ Nhi.

“Lạ thật, không liên lạc được với Phỉ Nhi.” Samantha đợi hồi lâu mà không thấy tín hiệu trả lời. “Để tớ lên xem sao.” Nói xong cô chạy thẳng vào thang máy, lên tầng tìm người.

Qua chừng năm phút, Samantha đi xuống. “Lạ thật, không thấy Phỉ Nhi trong phòng.”

Ariel nhíu mày, trực tiếp gọi cho Hồ Lập.

“Có chuyện gì?” Hồ Lập vẫn là dáng vẻ lười biếng đó.

“Lâm Phỉ Nhi không ở trong phòng. Không liên lạc được.” Ariel nói ngắn gọn rõ ràng.

“Ừ.” Hồ Lập ngáp một cái, “Con bé đi tập huấn đặc biệt rồi, tạm thời không liên hệ với mấy đứa.”

Trong mắt Ariel lóe qua tia sáng. “Tôi hiểu rồi.”

“Đi đi, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy tôi.” Hồ Lập phất tay, ngắt liên lạc.


“Lâm Phỉ Nhi đang tập huấn đặc biệt. Chúng ta đi thôi.” Lời Hồ Lập nói lúc nãy mọi người đều nghe được, cho nên không cần Ariel giải thích thêm.

Dù lòng còn nghi hoặc, mọi người vẫn vui vẻ đi tới phòng huấn luyện cách đây hai con phố. Lúc trước đã quen lịch huấn luyện dày đặc của trường Đệ Nhất, hai ngày này lại chỉ đến tối mới tranh thủ tập được một chút, cả đám đều thấy xương cốt rệu rạo rồi.

Một đám người ở lì trong phòng huấn luyện cảbuổi chiều. Giá chẳng rẽ chút nào, nhưng không sao. Vì có Gerald cho xem số tiền tiêu vặt trong tài khoản, còn hất mặt kiêu ngạo khoe khoang: Anh đây rất có tiền!

Ngoài Ariel và Chung Thịnh, mọi người đều bạo phát, hung hăng tẩn cho cậu ta một trận. Cuối cùng, Gerald nước mắt ràn rụa trả toàn bộ chi phí tiêu tốn cả buổi chiều, còn hứa sau này mỗi lần đến đây, mọi chi phí cậu bao hết.

Mặt dù có một đại gia coi tiền như rác, mọi người vẫn rất biết chừng mực, chỉ chọn hạng mục huấn luyện thích hợp với mình nhất.

Phòng huấn luyện không rộng lắm, nhưng dụng cụ bên trong toàn là hàng cao cấp. Giá hơi đắt một chút, có điều lính đánh thuê lấy thực lực làm cần câu cơm thì không tiếc mấy đồng cho việc đó.

“A, thoải mái thật!” Chung Thịnh vặn eo, thấy sảng khoái cả người.

Huấn luyện vất vả xong được tắm nước nóng đúng là dễ chịu.

Thật ra Chung Thịnh không yêu cầu gì nhiều với cuộc sống, chỉ cần đơn giản thế này đã làm anh thấy hạnh phúc rồi.

Bước ra khỏi bồn tắm, lau khô thân thể, Chung Thịnh rất tự giác mặc quần lót, áo sơ mi, quần dài chỉnh tề rồi mới ra ngoài. Có lẽ hôm qua Ariel nhiệt tình quá làm anh hơi sợ. Bây giờ mà không bao kín toàn thân thì thấy không được tự nhiên.

“Chung Thịnh, qua đây mát xa cho tôi.” Ariel ra sớm hơn anh, lúc này đang ngồi trên giường sấy tóc.


Chung Thịnh ngượng ngùng quay mặt đi. Ngài Ariel chỉ mặc mỗi cái quần lót thật sự là khiêu chiến với người khả năng tự chủ kém như anh.

“Còn ngây ra đó làm gì. Lau tóc cho tôi trước đã.” Thấy Chung Thịnh nhìn sang chỗ khác, Ariel nhẹ nhàng nhếch môi cười, khẽ mắng.

“À, được.” Chung Thịnh vội vàng bước qua, cố gắng tập trung vào mái tóc màu vàng nhạt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cẩn thận tỉ mỉ lau tóc cho Ariel.

Nói đến cũng lạ, ngài Ariel trước nay đâu có thói quen này. Chẳng biết từ bao giờ anh lại có thêm một nhiệm vụ.

Tóc Ariel rất mềm, rất mỏng. Dùng máy sấy chỉ cần chưa đầy ba mươi giây là khô. Dùng khăn lau lâu hơn chút, nhưng vẫn không quá hai phút.

“Mát xa cho tôi.” Tóc khô rồi, Ariel thản nhiên nằm xuống giường, ý bảo Chung Thịnh xoa bóp. Phó quan của hắn tay nghề phải gọi là đỉnh của đỉnh.

“Được.” Chung Thịnh đáp không do dự. Bàn tay dày rộng bắt đầu chậm rãi xoa ấn tấm lưng trần trắng nõn của Ariel. Kích thích từ nhiều góc độ làm Ariel nhanh chóng bật ra tiếng rên thoải mái.

“Ưm …”

Rất nhẹ. Âm mũi êm ái. Lại như một quả chùy nện thẳng vào Chung Thịnh.

Chung Thịnh bất giác dừng tay. Đầu óc vốn không nghĩ gì khác, nay nhảy ra rất nhiều nội dung không lành mạnh.

Dưới tay là làn da trắng mịn màng, không một vết sẹo nhỏ. Chung Thịnh chợt như thấy lại thân thể phủ đầy vết thương của Ariel thân kinh bách chiến ngày ấy.

“Chỗ đó làm sao?” Người đằng sau đột nhiên dừng tay, Ariel tất nhiên không thể không phản ứng.

“À, không có gì.” Chung Thịnh đỏ mặt, vội vàng mát xa nghiêm túc.


Ariel nằm sấp trên giường mỉm cười thật khẽ. Không ngờ Chung Thịnh lại có ấn tượng sâu sắc với cơ thể hắn như vậy. Ngay cả vết sẹo nhỏ xíu không có gì đặc biệt ở chỗ đó cũng nhớ kỹ.

Nghĩ đến đây, Ariel đột nhiên dừng lại. Đời trước Chung Thịnh làm phó quan của hắn, có rất nhiều cơ hội nhìn thấy cơ thể hắn. Hôm nay mới chỉ nhìn môi Chung Thịnh thôi hắn đã có phản ứng. Vậy Chung Thịnh lúc này …

Lơ đãng quay đầu lại, Ariel liếc nhìn thân dưới Chung Thịnh. Chỗ đó được bao phủ bởi một cái quần dài, nhưng nếu bộ vị kia có phản ứng thì chắc chắn sẽ thấy rất rõ.

Mắt Ariel tối sầm. Chỗ đó của Chung Thịnh không phản ứng gì. Chẳng lẽ Chung Thịnh không có chút hứng thú nào với cơ thể mình?

“Ariel? Sao thế?” Chung Thịnh nhíu mày khó hiểu nhìn Ariel đột nhiên đứng dậy. Ánh mắt đối phương âm trầm, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.

Ariel đột nhiên tóm lấy tay Chung Thịnh, đặt lên ***g ngực mình.

Bàn tay tiếp xúc với làn da nhẵn nhụi. Chung Thịnh ngây ra nhìn Ariel, gương mặt vốn lãnh đạm nay đỏ hồng từng chút một.

Chuyện này … chuyện này … rốt cuộc là thế nào? Ariel …

Chung Thịnh xấu hổ muốn rụt tay lại. Nhưng cổ tay bị Ariel nắm rất chặt. Anh thử vài lần không được, cũng không dám dùng sức.

Nhìn thấy gương mặt ửng hồng tươi đẹp của Chung Thịnh, tâm trạng Ariel mới tốt lên một chút. Hắn tiếp tục cỗ gắng, cầm tay Chung Thịnh xoa lên cơ thể mình. Khi lớp chai mỏng ở lòng bàn tay sượt qua đầu nhũ, hắn không kìm được run rẩy, thân dưới nảy sinh phản ứng nào đó.

Mặt Ariel lại tối sầm. Vốn dĩ hắn định thử xem Chung Thịnh có dục vọng với cơ thể mình hay không. Ai ngờ, dục vọng của Chung Thịnh đâu chẳng thấy, thân dưới của mình đã ‘tinh thần phấn chấn’ rồi.

Hai người rất gần nhau. Hành động của Ariel lại mang đậm sắc thái ***. Cho nên khi quần lót của hắn dựng lên túp lều nhỏ, Chung Thịnh liền phát hiện ra.

Chung Thịnh mấp máy môi, quẫn bách cúi đầu. Cái … cái thứ kia thật sự là quá rõ, anh có muốn bỏ qua cũng không làm được.