Chú Ái Tinh Không

Chương 85

Editor: Nguyệt

“Ưm …” Lúc Chung Thịnh tỉnh dậy, Ariel vẫn bám lì lấy anh không chịu rời giường.

Chung Thịnh nhẹ nhàng nhấc cánh tay vòng qua eo mình lên, còn cẩn thận chèn cái gối của mình vào lòng Ariel vì sợ làm hắn giật mình tỉnh giấc. [!!!]

Chung Thịnh ngồi dậy, ngạc nhiên phát hiện ra nút áo sơ mi của mình đều mở hết. Anh nhớ rõ là hôm qua trước lúc đi ngủ đã cài khuy cẩn thận rồi mà. Chẳng lẽ lúc ngủ xoay qua xoay lại nên bị bung ra?

Lắc đầu khó hiểu, anh thay cái áo sơ mi bị xem như áo ngủ ra, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài tìm bọn Hạng Phi.

Về hành vi của Hồ Lập ngày hôm qua, anh không thể nói rõ là mình tán thành hay phản đối. Phương pháp của đội trưởng rất tàn nhẫn, nhưng lại cho họ biết trước được sự tàn khốc của chiến tranh, và rằng chiến trường chẳng phải nơi tốt lành gì.

Lúc Chung Thịnh gõ cửa phòng Hạng Phi, Gerald đang ba hoa chích chòe kể cho Hạng Phi nghe những cuộc tình hoành tráng của mình. Hạng Phi tất nhiên là chỉ cười nhạt, thấy Chung Thịnh đến lập tức ném cậu ta sang một bên.

“Hôm qua cảm giác thế nào?”

Hạng Phi do dự một lúc mới nói: “Tàm tạm.”

“Không quen?”

Hạng Phi cười khổ: “Thấy từng sinh mệnh dễ dàng mất đi như thế, khó tránh cảm giác không thoải mái. Nhưng tớ đang rất là buồn bực, cùng xuất thân như nhau, sao cậu lại chẳng có chút phản ứng nào thế?”

Chung Thịnh thầm giật mình, ngoài mặt lại chẳng biểu hiện gì: “Chắc là vì tớ từng thấy cảnh chiến tranh tàn khốc như thế trong mơ.”

Hạng Phi chán nản: “Lý do đó mà cũng lôi ra được, cậu tưởng đang lừa trẻ con đấy à.”


“Ha ha, tớ thấy lừa các cậu như thế là đủ rồi.”

“A Thịnh chết tiệt! Dám lôi tớ ra làm trò đùa!” Hạng Phi dựng mày, ra vẻ tức giận, quặp lấy cổ Chung Thịnh kéo xuống, vò tóc loạn xạ.

“A! Hai người thế mà dám công khai liếc mắt đưa tình ngay trước mắt tôi!” Gerald nói với giọng ‘ai oán’, sau đó lao vào, định nhân cơ hội đánh Chung Thịnh một trận.

“Cậu biến ngay cho tôi!” Hạng Phi chẳng nể nàng gì đạp cậu ta văng ra ngoài. Bạn của mình, mình chà đạp thì được, làm gì có chuyện cho tên tiện nhân này chen chân vào.

“Hức hức hức … A Phi không yêu người ta.” Gerald ôm chân giường khóc hưng hức.

“Tôi chưa bao giờ yêu cậu có hiểu không hả.” Hạng Phi tạt thẳng cho cậu ta một gáo nước lạnh.

Gerald chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn trời một góc bốn mươi lăm độ: “Đàn ông thật vô lương tâm …”

Chung Thịnh không nhịn được bật cười sang sảng. Hai cái tên này đúng là … lần nào cũng làm người ta buồn cười chết đi được.

Hạng Phi giận bừng bừng lườm Gerald. Thằng này đúng ra phải vào học viện điện ảnh mới phải, vào trường Đệ Nhất thật phí của trời.

“A Thịnh này …”

“Hả? Làm sao?” Thấy Hạng Phi đột nhiên ngây ra nhìn mình, Chung Thịnh cũng giật mình hỏi lại.

Hạng Phi nhìn chằm chằm vào cổ Chung Thịnh không chớp mắt.


“Này? A Phi? Cậu sao thế?” Không có khán giả nên Gerald chẳng diễn nữa, mon men đến gần Hạng Phi đang ngẩn người nhìn cổ Chung Thịnh, cái đầu từ từ dán sát vào nhìn.

“Aaaaaaaaaa! Cái thằng Chung Thịnh này, thế mà dám đi ăn vụng!!!” – Gerald đột nhiên gào toáng lên.

“Ăn vụng? Ăn vụng cái gì?” Chung Thịnh bị hai người nhìn chằm chằm mà dựng hết cả lông tơ. Tự sờ cổ mình, lại không phát hiện ra có gì khác thường cả. Sao hai tên này cứ nhìn mình như thể trên cổ mình có mọc một đóa hoa vậy …

“A Phi, A Phi! Chung Thịnh thật là vô tâm, ra ngoài tán gái mà chẳng rủ chúng ta gì cả!!!” Gerald vẻ mặt căm phẫn, nhưng lập tức tỉnh ngộ: “Ấy? Không đúng nha, cậu ngủ cùng phòng với Ariel mà, chẳng lẽ đêm qua cậu đuổi người ta ra ngoài?”

Hạng Phi nghe vậy đột nhiên thấy lạnh cả người. Có lẽ Gerald chưa phát hiện ra, nhưng cậu đã chú ý đến thái độ khác thường của Ariel với Chung Thịnh từ trước rồi. So về khả năng quan sát thì mười Gerald cũng không đọ được cậu. Thế nhưng, nhìn đến dấu hôn kia, cậu thực sự thấy giật mình.

“Các cậu đang nói gì thế? Tán gái gì …” Chung Thịnh nhíu mày. Mấy lời linh tinh của tên Gerald này làm anh bỗng thấy lòng không yên.

“Lại còn hỏi nữa … hu hu hu …” Gerald vẫn đang u sầu vì Chung Thịnh đi tán gái mà không dẫn cậu ta theo cùng. Thế nhưng chưa kịp nói gì đã bị Hạng Phi bịt mồm, đá ra khỏi phòng.

“Hức hức hức … A Phi cậu làm cái gì thế, cho tớ vào đi mà. Tớ sai rồi, tớ biết sai rồi mà! Tớ không bao giờ nhắc đến chuyện gái gú nữa đâu!!!” Sáng sớm, Gerald chỉ mặc mỗi cái quần lửng, áo may ô và một cái áo khoác hờ, quần áo lộn xộn cứ thế kêu gào thảm thiết gõ cửa phòng Hạng Phi rầm rầm, khiến những người đi ngang qua nhìn với ánh mắt thương cảm.

Ầy … Chàng trai trẻ này thật đáng thương, không biết làm gì mà mới sáng ngày ra đã bị người yêu đá ra khỏi phòng, thật là đáng thương …

Góc hành lang có một người cao lớn đang đứng. Lôi Tranh mặt dại ra như thể bị sét đánh, nhìn Gerald vẫn không hề phát hiện ra mình.

Hỏng rồi, hình như biết được chuyện gì đó rất ghê gớm rồi …


Cậu có nên đi tìm đội trưởng đổi phòng không đâyyyyyyy!

Trong lòng Lôi Tranh lúc này nước mắt rơi như mưa.

Không hề biết Gerald ngốc nghếch gào khóc thảm thê một hồi đã khiến rất nhiều người nảy sinh ra những liên tưởng mờ ám, Hạng Phi ngồi nghiêm trang đối diện với Chung Thịnh.

“A Thịnh à, gần đây Ariel có làm chuyện gì kỳ lạ không …”

Tai Chung Thịnh lập tức đỏ phừng. Nhưng anh vẫn cố duy trì vẻ mặt bình thản: “Chuyện kỳ lạ gì cơ … cậu đang nói gì thế?”

Hạng Phi nhìn Chung Thịnh cố gắng giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng tai thì đỏ lừ, lòng thầm ai thán: Xong rồi, xong rồi, nhìn Chung Thịnh thế này là biết, Ariel chắc chắn đã làm gì đó rồi.

“Khụ khụ … dạo này có phải Ariel hay tiếp xúc gần với cậu không?” Để tránh làm Chung Thịnh xấu hổ, Hạng Phi thử hỏi ở góc độ khác.

Chung Thịnh: Hả?

“Cậu ta có hay nói với cậu mấy lời kỳ quái không?”

Chung Thịnh: Hả?

Thấy Chung Thịnh vẫn chưa hiểu, Hạng Phi cắn răng, hỏi thẳng: “Cậu ta có hôn cậu không?”

Chung Thịnh:!!!

Nhớ đến cảnh đêm qua mình ở trong phòng tắm tưởng tượng ra màn hôn nhau đắm đuối, mặt Chung Thịnh tức thì đỏ phừng phừng. Anh đứng bật dậy, lắp bắp: “A Phi này, tớ … tớ còn có việc … Ariel chưa ăn sáng … tớ đi mua đồ ăn sáng … A, đói quá rồi …”

Nhìn Chung Thịnh quýnh quáng đến mức nói lắp ba lắp bắp, Hạng Phi chỉ biết lại thở dài trong lòng. Xong rồi … thật sự là hết thuốc chữa rồi. Nhìn Chung Thịnh thế này, có lẽ cậu phải càng lo lắng hơn là Chung Thịnh có làm gì Ariel không … Ừm … hay là đôi bên đồng lòng?


Nhớ lại dấu hôn trên cổ Chung Thịnh, Hạng Phi gật đầu ra chiều đã hiểu.

“Được rồi, tớ biết rồi.” Hạng Phi phất tay, tiễn Chung Thịnh ra đến cửa. Trông cậu ấy thế này thì chắc chẳng hỏi ra được gì đâu, tạm thời bỏ qua cho cậu ấy lần này vậy.

Hoang mang bối rối chạy khỏi phòng Hạng Phi, Chung Thịnh cảm giác tim mình đang đập với tốc độ ít nhất là trên một trăm tám mươi.

Quá … quá kinh ngạc …

Từ đời trước anh đã biết Hạng Phi có mắt quan sát nhạy bén, cậu ấy đúng là phát hiện ra chuyện anh thầm yêu Ariel. Nhưng thật không ngờ, đời này Hạng Phi vừa mới tiếp xúc với Tần Hi Nhiên được bao lâu mà đã thành tinh rồi? Thế mà đã bị cậu ấy nhìn ra …

Bí mật của mình một lần nữa bị nhìn thấu, còn bị cùng một người nhìn thấu, cảm giác này thật sự khó diễn tả bằng lời!!

May mà Hạng Phi không phải người lắm mồm, biết rồi chắc cũng không nói ra. Chuyện này đời trước đã được kiểm chứng.

Chỉ tiếc … Chung Thịnh quên mất một điều, đời trước, lúc Hạng Phi biết chuyện, Ariel đã là ngôi sao lấp lánh trên bầu trời Liên Bang, thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, còn có một vị hôn thê dịu dàng xinh đẹp, nói khoảng cách giữa Ariel và Chung Thịnh dài như một ngân hà cũng không ngoa. Trong tình huống đó, Hạng Phi đương nhiên phải giữ im lặng.

Còn bây giờ thì khác, Ariel chỉ là học viên của trường quân đội Đệ Nhất, mà Chung Thịnh cũng là một học viên tinh anh chẳng hề thua kém. Hai người chẳng ai hơn ai một bậc cả, nếu thực sự có thể bên nhau thì Hạng Phi sẽ vui vẻ tán thành.

Có điều … làm anh em tốt của Chung Thịnh, cậu sẽ không để Ariel dễ dàng bắt cóc Chung Thịnh trong tình trạng mơ hồ như thế đâu. Đừng tưởng gia tộc Clifford quyền cao chức trọng mà cậu sợ. Nếu cậu ta dám đùa cợt tình cảm của Chung Thịnh, cậu nhất định sẽ khiến cậu ta phải trả giá đắt!

“Ariel, tỉnh rồi à?”

Lúc Chung Thịnh trở về phòng, Ariel vừa mới dậy. Một thiếu tướng trẻ tuổi quyền cao chức trọng như hắn thật ra ít khi có cơ hội ngủ thoải mái một giấc. Hôm qua ôm Chung Thịnh ngủ làm hắn thấy rất khoan khoái, thật không ngờ có một thân thể ấm áp nằm cạnh mình lại là chuyện hạnh phúc như thế. Hay bởi vì người nằm cạnh mình là Chung Thịnh?

Tóm lại là Ariel ngủ rất ngon, ngoài chuyện sáng nay lúc tỉnh dậy thấy mình đang ôm cái gối có hơi bất mãn ra thì ngày hôm qua thật sự là vô cùng hoàn mỹ!!!

“Cậu vừa đi đâu?” Tỉnh dậy không nhìn thấy Chung Thịnh đầu tiên khiến Ariel thấy hơi khó chịu, ngữ điệu tất nhiên cũng có cảm giác hơi khác thường.