Chú Ái Tinh Không

Chương 82

Editor: Nguyệt

“Hừ, muốn chết hử! Dùng sức thế làm gì, son của tôi bị anh ăn hết rồi đây này.” Hỏa Yến liếm đôi môi đầy đặn, lườm Hồ Lập một cái, rồi mới lấy thỏi son từ cái túi xách tay ra, cầm gương lên trang điểm lại.

Đến khi xác nhận mặt mũi mình hoàn mỹ rồi, Hỏa Yến mới liếc nhìn bọn họ: “Sao hả Fox, anh bắt đầu trông trẻ từ bao giờ thế?”

Hồ Lập cười khà khà: “Chịu thôi, trưởng bối nhờ vả mà, dẫn chúng nó đến đây trải nghiệm thực tế.”

Hỏa Yến phì cười: “Trải nghiệm? Đừng dọa mấy đứa trẻ này sợ. Vừa nhìn đã biết là thiếu niên ngoan hiền rồi, mới mười bảy mười tám đúng không?”

“Chẳng sao cả, sợ lại càng tốt, tôi còn có cớ để đuổi chúng nó về.”

Hỏa Yến mím môi nhịn cười, rút một điếu thuốc ra đưa lên miệng: “Nói cho anh biết, đừng tưởng nói thế là tôi giảm giá cho, vé của tôi bán giá cố định rồi.”

Hồ Lập vội vàng châm lửa cho cô, giọng nịnh nọt: “Hỏa Yến, cô nỡ lòng nào nói thế, tôi muốn mua vé xem cả buổi diễn đấy nha.”

Hỏa Yến dựng mày, quay sang nhìn Hồ Lập: “Anh định hù chết chúng nó thật đấy à?”

Hồ Lập không đáp, chỉ cười khà khà, gãi mũi.

“Được rồi.” – Hỏa Yến vung tay lên – “Hậu quả thế nào anh tự chịu, có ra sao tôi cũng mặc kệ. Hai ngàn một vé, thế nào?”

“Được, Hỏa Yến đã nói vậy thì theo giá đó đi.” Hồ Lập cũng không mặc cả. “Hai ngày nữa tôi dẫn chúng nó đến, không chừng lại kiếm được một khoản cũng nên.”

Hỏa Yến giật mình, đôi môi đỏ au hơi hé. Cô hiểu ý Hồ Lập, nhưng … Đưa mắt chậm rãi quan sát mấy học viên trước mặt, trong mắt tràn đầy sự cảm thương.


Chung Thịnh nhíu chặt đầu mày. Anh chỉ cần nghĩ một chút là biết Hồ Lập có ý đồ gì, nhưng chuyện đó có thật là phù hợp với bọn họ không?

Lâm Phỉ Nhi nhìn tập vé trong tay Hồ Lập, vội vàng tiến đến, tò mò hỏi: “Đội trưởng, chúng ta đi xem cái gì vậy?”

Hồ Lập cười dài, nhìn cô: “Lát nữa mấy đứa sẽ biết, đảm bảo xem xong sẽ nghiện luôn.”

“Thật không?”

“Thật!” Hồ Lập nói chắc như đinh đóng cột.

Bọn họ theo chân Hồ Lập đến một sân đấu hình tròn, giữa sân là khoảng trống cực lớn, xung quanh còn bố trí rào chắn bảo vệ. Nhìn sàn đấu lớn như thế, Lâm Phỉ Nhi vừa mừng rỡ vừa hơi sợ.

“Đội trưởng, chúng ta đi xem thi đấu cơ giáp sao?”

“Đúng vậy.”

“Tuyệt vời! Em muốn xem loại hình thi đấu phấn khích thế này từ lâu rồi!!” Lâm Phỉ Nhi vô cùng phấn khích, mắt sáng long lanh nhìn khoảng đất trống trước mắt.

Samantha cũng hào hứng tìm chỗ ngồi. Tuy họ từng xem thi đấu cơ giáp trên TV, nhưng xem tại hiện trường thế này thích hơn nhiều.

Chung Thịnh và Ariel không nói gì, tìm chỗ ngồi xuống. Tình hình kế tiếp về cơ bản họ đều đoán được rồi.

“Ê, A Phi, sao sắc mặt cậu xấu thế?” Gerald chọc chọc Hạng Phi ngồi bên cạnh. Được xem đấu cơ giáp trực tiếp thế này phấn khích biết bao nhiêu, sao trông A Phi vẫn bình tĩnh vậy?

Hạng Phi có phần hoài nghi thái độ lạc quan của mọi người. Không phải cậu không tin huấn luyện viên Hồ Lập, chỉ là cậu cứ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như thế. Huống hồ, dù không ngồi gần sàn đấu, nhưng từ góc độ của cậu vẫn có thể nhìn thấy một vài vệt nâu sẫm trên sàn đấu. Chẳng hiểu sao nhìn những vết nâu ấy, cậu lại có cảm giác không ổn.


Gần đến thời gian thi đấu, khoảng trống xung quanh dần được lấp đầy người. Ngoài khu vực phổ thông mà bọn họ ngồi, còn có một lô ghế huyền phù. Chúng được chuẩn bị riêng cho những kẻ có tiền, vừa đảm bảo tính riêng tư, vừa có thể di chuyển trong một khu vực nhất định, tức là người ngồi trên đó có thể điều chỉnh cho ghế đến gần sàn đấu để xem rõ hơn.

Đời trước Chung Thịnh từng được ưu đãi ngồi trên lô ghế đó, thiết bị phục vụ trên đó đều là những sản phẩm cao cấp nhất.

“Trận đấu sắp bắt đầu.” Hồ Lập nói nhỏ một câu, thu hút sự chú ý của mọi người.

Bên trên sàn đấu, bốn màn hình lớn đặt ở bốn góc hiện lên tên của cặp đấu đầu tiên.

“Bạo Nha VS Bee Killer.”

Dưới tên hai tuyển thủ là những chiến tích của họ và mã số cá cược.

“A, ở đây còn có cả cá cược?” – Gerald hưng phấn hô lên.

“Ừ, ngồi tại chỗ cũng có thể đặt cược, chỉ cần kết nối bằng quang não của mấy đứa, đặt tiền trong vòng ba phút sau khi trận đấu bắt đầu là được.” – Hồ Lập lười biếng đáp.

“Quá tốt!” Gerald lập tức nghiên cứu chiến tích của hai đấu thủ, chuẩn bị kiếm chác một ít qua trận đấu này.

“Bắt đầu rồi, tập trung vào mà xem. Mấy tên này tuy thực lực chẳng có gì đáng nói, nhưng vẫn có chỗ đáng xem.” Dường như Hồ Lập không mấy hứng thú với kiểu thi đấu này, dẫn họ đến đây đơn giản chỉ vì để nâng cao năng lực.

Nghe Hồ Lập nói vậy, mọi người bắt đầu nhìn chăm chú lên sàn đấu.

Bạo Nha điều khiển một chiếc cơ giáp loại đột kích, khả năng cận chiến không tồi. Bee Killer lại dùng chiếc cơ giáp hình nhện khá hiếm thấy. Loại cơ giáp này đòi hỏi người điều khiển phải có tinh thần lực rất cao.


Song phương anh tiến tôi đánh, bất phân thắng bại. Bọn Lâm Phỉ Nhi xem đến mê mẩn, còn nhớ tới câu nói vừa rồi của Hồ Lập: Thực lực chẳng có gì đáng nói.

Samantha thầm phỉ nhổ: trình độ điều khiển cơ giáp thế này chúng tôi còn không bằng, thế chẳng lẽ bọn tôi là loại gà què vớ vẩn à. Đương nhiên, nếu cô dám nói câu này ra miệng, Hồ Lập chắc chắn sẽ thẳng thừng đáp: Mấy đứa chính là loại gà què vớ vẩn.

Trình độ hai bên chẳng kém cạnh nhau, trận đấu kéo dài liên tục, chưa từng dừng lại lần nào. Đến phút thứ hai mươi bảy, cơ giáp hình nhện lợi dụng sơ hở của chiếc cơ giáp đột kích, giật đứt cánh tay trái của nó.

Chiếc đột kích mất tay trái đồng nghĩa với việc mất vũ khí quang năng, cho dù cố hết sức dùng tay còn lại để cản đòn tấn công, thì vẫn không cứu vãn được tình hình, trúng mấy phát pháo liên tiếp, mất hết tứ chi.

“A, hết rồi …” Lôi Tranh nói với vẻ tiếc nuối. Cậu vẫn luôn say mê việc điều khiển cơ giáp, được quan sát trực tiếp hai người có trình độ cao thế này đấu đối kháng thật sự giúp ích cho cậu rất nhiều.

“Đừng vội, còn chưa xong đâu.” Hồ Lập hờ hững nói.

Lôi Tranh ngơ ngác ngẩng đầu lên. Con nhện của Bee Killer đã phế hết tứ chi chiếc đột kích của Bạo Nha, thắng bại đã phân, sao đội trưởng lại nói là chưa xong?

Cậu quay đầu nhìn lại sàn đấu, lập tức trợn tròn mắt. Những tiếng hò reo vang khắp đấu trường suốt từ đầu trận đến giờ lúc này cũng lên tới cao trào. Con Nhện ngạo nghễ dạo quanh Đột Kích một vòng, cầm súng laser nhắm thẳng khoang điều khiển của chiếc cơ giáp đã gần như biến thành một đống sắt vụn.

“Anh ta … anh ta đang làm gì?!” Lôi Tranh đứng bật dậy, tay run run chỉ về phía sàn đấu.

“Ngồi xuống! Đừng có ngạc nhiên.” – Hồ Lập quát khẽ.

Bấy giờ Lôi Tranh mới để ý đến những người ngồi xung quanh đang quay qua nhìn mình.

“Đội trưởng, đây là ….?”

Còn chưa hỏi xong, một tiếng nổ ‘uỳnh’ vang lên, súng laser của Con Nhện đã phá nát khoang điều khiển cùng với Bạo Nha ở bên trong. Những mảnh vỡ đen ngòm văng khắp sàn đấu, bên trong chỉ có đống máu thịt bầy nhầy cùng vệt máu loang lổ.

Con Nhện giơ cao súng laser, khán giả khắp đấu trường hò reo điên cuồng, trầm trồ khen ngợi càng khiến hắn hưng phấn hơn, chạy mấy vòng rồi mới rời khỏi sàn đấu.


Bọn Gerald sợ ngây người, kinh ngạc không thốt được một lời.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng lên sàn đấu dọn dẹp tàn tích, xác cơ giáp, mảnh vỡ, thịt nát, loáng cái đã xong. Chỉ còn những vết máu loang lổ đỏ sậm.

Nhóm học viên nãy giờ vẫn đờ ra bây giờ mới có phản ứng.

“Ọe!”

Người đầu tiên nôn là Lôi Tranh. Rồi như phản ứng dây chuyền, mấy người khác cũng nôn theo, ngoại trừ Chung Thịnh và Ariel vẫn rất điềm tĩnh.

“Hừ, bọn chim non ở đâu ra thế này, mới thế mà đã nôn?”

“Ha ha, nhìn cái mặt non choẹt của chúng nó kìa, chắc chưa bao giờ nhìn thấy đây mà.”

“Này cô em xinh đẹp, có cần anh qua an ủi không?”

“Ha ha, mày thôi đi, nhìn mặt mày có khi người ta còn nôn kinh hơn.”

Một đám lính đánh thuê, lưu manh với tội phạm ngồi xung quanh đều cười nhạo nhóm chim non bọn họ.

Những cảnh tượng thế này đã quá quen thuộc, họ xem cũng chẳng thấy có gì hưng phấn. Cái họ thích nhất là hai chiếc cơ giáp dùng vũ khí lạnh chặt chém nhau, cứ đâm từng nhát từng nhát một vào khoang điều khiển, nhìn máu tươi chảy tràn khắp nơi, như thế mới phấn khích.

“Câm hết cho tao!” Hồ Lập lạnh lùng nói, cặp mắt sắc bén đảo qua từng thằng chế nhạo nãy giờ.

Tác giả:

Đợt huấn luyện đẫm máu đã bắt đầu rồi. Việc đầu tiên phải làm chính là … nhìn người chết … cụ thể hơn là nhìn người ta bị giết …

Ây dô, thật là tàn nhẫn quá đi …