Chú Ái Tinh Không

Chương 77

Editor: Nguyệt

Cái tàu rách này mỗi lần xuyên qua lỗ không gian là lại rung lắc như sắp rụng rời đến nơi, làm cậu sợ tái cả mặt, chỉ lo không có cơ hội nhìn thấy bầu trời lần nữa.

“Chậc chậc, được rồi, đi nhanh lên, lát nữa chiếc phi thuyền này còn có một chuyến hành trình khác.” Hồ Lập tặc lưỡi, kéo một đám người lên xe huyền phù.

Nơi họ đến là một tinh cầu loại nhỏ rất hoang vu, thậm chí còn không có tên trên bản đồ các hành tinh. Đến tận bây giờ, Chung Thịnh vẫn luôn thắc mắc, không biết người điều khiển con tàu rách kia làm thế nào mà tìm được nơi này giữa không gian mờ mịt?

“Chung Thịnh, cậu nghĩ lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?” Lâm Phỉ Nhi rất háo hức, từ lúc xuống phi thuyền đến giờ vẫn không kiềm chế được tâm trạng phấn khích của mình.

“Không biết.” Chung Thịnh lắc đầu. Anh có vài phỏng đoán về điểm đến sắp tới, nhưng lại nghĩ không nói ra thì tốt hơn.

“Chậc chậc, chiến trường chân chính đó. Cậu bảo có khi nào đội trưởng Hồ dẫn chúng ta đi trải nghiệm thực tế một phen không?”

“Tôi nghĩ tốt nhất không nên kỳ vọng quá cao.” – Ariel thản nhiên nói.

Trong đầu hắn ít nhiều gì cũng có vài phỏng đoán về nơi mà Hồ Lập muốn dẫn bọn họ đi. Hiện giờ Liên Bang đang trong thời kỳ hòa bình, tuy khu vực Vô Tự láng giềng là nơi không tặc hoành hành ngang ngược, nhưng còn lâu mới uy hiếp đến vùng xung quanh tinh cầu thủ đô. Căn cứ vào tốc độ của không hạm mà Hồ Lập dẫn họ lên, vị trí hiện tại của bọn họ tuyệt đối không thể thuộc khu vực Vô Tự. Như vậy, theo lời Hồ Lập nói, nơi anh ta muốn dẫn họ đến ‘thấy máu’ chỉ có thể là thành phố Blood.


Blood không phải một thành phố chân chính, mà thật ra là một con tàu vũ trụ cực lớn được cải trang thành một thành phố di động loại nhỏ. Tính chất và đặc trưng của nó cũng như cái tên nó vậy. Thành phố này quả thật là điển hình của hỗn loạn cùng trụy lạc. Ở đây, chỉ cần tìm đúng người, cái gì cũng mua được, từ nhỏ như con chip điện tử đến lớn như tàu vũ trụ cỡ trung.

Sở dĩ một thành phố hỗn loạn như thế có thể thu hút nhiều người ghé thăm, ngoài chuyện muốn mua gì cũng có ra, còn vì đấu trường Đẫm Máu nổi tiếng nhất nơi đây. Đó là nơi giết chóc chân chính, có thể thỏa mãn dục vọng bạo lực từ tận trong sâu thẳm con người. Võ sĩ giác đấu có thể chọn võ thuật, vật lộn, hay dùng cơ giáp, nói chung kết quả cuối cùng đều là một bên ngã xuống mới thôi. Mỗi trận đấu chấm dứt là một sinh mạng mất đi. Thế nhưng, chính kiểu đấu tranh tàn khốc ấy lại có thể hấp dẫn những khán giả điên cuồng đến nơi đây.

Mặc dù đoán là thế, nhưng cả Chung Thịnh lẫn Ariel đều không có ý định nói ra. Đành chịu, với thân phận và tuổi tác hiện giờ của họ, dẫu thế nào cũng không thể tiếp xúc với những tin tức như thế. Nếu bọn họ nói ra miệng ba chữ “thành phố Blood”, thì khó tránh khỏi bị Hồ Lập nghi ngờ.

Chung Thịnh ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn bọn Lâm Phỉ Nhi hào hứng thảo luận, không khỏi thầm cười khổ. Đời trước, anh từng đến đó một lần. Chuyến đi ấy cũng chẳng để lại ấn tượng tốt đẹp gì. Những trận đấu tàn khốc đẫm máu như thế người bình thường không thể tiếp nhận được. Gã huấn luyện viên họ Hồ này vừa đảm nhiệm vị trí đã dẫn họ đi xem mấy tiết mục “hạn chế độ tuổi” rồi, có phải hơi quá đáng không?

Dù Chung Thịnh nghĩ thế nào, Hồ Lập vẫn thoải mái dẫn đội “tân binh chim non” đến nơi được nhiều người gọi là Thiên Đường, cũng nhiều người gọi là Địa Ngục – thành phố Blood.

Đứng từ xa nhìn không hạm khổng lồ, Chung Thịnh thật sự rung động. Cho dù đời trước đã từng vào “Thành Trên” ở nơi đây, nhưng nhìn một con tàu vũ trụ siêu lớn thế này vẫn khiến người ta thật kích động.

“Đây, cho mấy đứa, mỗi người một cái, cầm đi. Lát nữa theo sát tôi, đừng có chạy lung tung, nếu không lúc nào cũng có thể mất mạng đấy.” Hồ Lập ném mấy cái nhìn như hòn đá cho họ. Chung Thịnh cầm lấy, trông nó khá giống huy hiệu.

Cả đám ngoan ngoãn đeo huy hiệu lên ngực. Từ khi rời khỏi Đệ Nhất, bước lên tàu vũ trụ, đồng phục của họ đã bị Hồ Lập tịch thu cả rồi. Bây giờ họ đang mặc những bộ quần áo rất bình thường.

Nhìn Chung Thịnh và Ariel không nói câu nào đeo huy hiệu trước ngực, mấy người khác cũng làm theo.


Thấy mấy nhóc học viên ngoan ngoãn như vậy, Hồ Lập nhếch miệng cười. Chậc chậc, học sinh trường Đệ Nhất có khác, đúng là rất biết nghe lời.

Bầu không khí trong xe nhất thời trở nên nặng nề. Mọi người đều nghe rất rõ lời cảnh cáo của Hồ Lập lúc nãy. Khi biết con tàu vũ trụ cực lớn kia là điểm đến của bọn họ, mọi người đều thấy hào hứng phấn chấn. Nhưng lời Hồ Lập nói như một cậu nước lạnh tạt vào mặt, làm họ tức thì tỉnh táo lại.

“Đội trưởng, chỗ đó rất nguy hiểm sao?” Lâm Phỉ Nhi tròn mắt hỏi, trong ánh mắt có chút căng thẳng, nhưng phần nhiều vẫn là hào hứng.

“Chỉ cần mấy đứa không xen vào chuyện người khác thì chắc vẫn giữ được mạng.” Hồ Lập lười biếng đáp.

Lâm Phỉ Nhi ngậm miệng không nói gì, nhưng lại âm thầm trao đổi cái nhìn sâu xa với những người khác.

Chung Thịnh càng lúc càng đau đầu. Vốn dĩ một huấn luyện viên không đáng tin đã khiến anh thấy áp lực rồi, giờ lại thêm một đám học viên không hiểu chuyện nữa. Từ lời Hồ Lập nói, anh có thể dễ dàng đoán ra nơi anh ta muốn dẫn họ đi, chắc chắn không phải Thành Trên nơi những người quyền quý thường lui tới, mà là Thành Dưới nơi tụ tập của đám phạm nhân, lưu manh và lính đánh thuê.

Trị an của Thành Dưới … À không, nói một cách chính xác thì ở Thành Dưới không tồn tại cái gọi là trị an. Nói đó giống như một con dã thú hung tàn, chỉ bất cẩn một chút cũng có thể chết ở ngóc ngách nào đó. Hồ Lập dẫn họ xuống đó thật sự không có vấn đề gì sao?

Càng nghĩ càng đau đầu, vẻ mặt Chung Thịnh nghiêm trọng đến mức Gerald cũng nhìn ra.

“Không sao đâu.” Ariel vỗ nhẹ lên tay Chung Thịnh, truyền đạt sự an ủi của mình.


“Ừ.” Chung Thịnh gật nhẹ, đồng thời hơi ngại ngùng rút tay lại. Chung quy cứ thấy gần đây tiếp xúc với Ariel ngày càng nhiều. Anh nhớ rõ đời trước Ariel rất ghét đụng chạm với người khác mà …

Thầm thở dài trong lòng. Bất kể thế nào, nếu Hồ Lập có thể dẫn họ đến đây thì chắc không có nguy hiểm gì quá lớn. Dù gì Hồ Lập cũng không thể mang họ đi vào chỗ chết được.

Chỉ là … Chung Thịnh cười khổ bất đắc dĩ. Xem ra mức độ không đáng tin của ông huấn luyện viên này còn hơn cả những gì anh nghĩ. Vốn dĩ anh cho rằng Hồ lập chỉ dẫn họ đến Thành Trên trải nghiệm một chút thôi, có vẻ anh nghĩ quá đơn giản rồi.

Dù đang khởi động xe, Hồ Lập vẫn chú ý đến mỗi một người ngồi trong xe.

Gã khá vừa lòng với phản ứng của đám học viên này. Tối thiểu bọn chúng không có ai để lộ biểu hiện sợ hãi. Thế nhưng, thằng nhóc tên Chung Thịnh kia, nhìn điệu bộ của nó hình như đã đoán được mình định dẫn chúng nó đi đâu.

“Sao vậy Chung Thịnh? Cậu biết nơi chúng ta sắp đến sao?” Hồ Lập lơ đãng hỏi.

Chung Thịnh lắc đầu: “Tôi chỉ có cảm giác nơi anh định dẫn chúng tôi đến nhất định không tầm thường.”

Hồ Lập lặng lẽ quan sát biểu cảm của Chung Thịnh thông qua kính chiếu hậu, tiếc là không nhìn ra được gì từ bộ mặt poker đó.

Chậc chậc, mặt không biểu cảm cái gì chứ, thật đáng ghét. – Hồ Lập nghĩ thầm, đồng thời trong lòng đánh dấu hai chữ “đáng ghét” cho Chung Thịnh và Ariel.

Xe huyền phù nhanh chóng tiếp cận con tàu vũ trụ cực đại kia. Không biết Hồ Lập đưa cái gì, hai chiếc cơ giáp canh cửa dễ dàng thả họ đi vào.


Sau khi vào rồi, bọn họ đi theo hướng dẫn trong đường ống đến một cái thang máy cực lớn. Di chuyển lên trên được chừng vài phút, cửa mở ra, trước mắt họ là một đô thị phồn hoa tới mức người ta phải giật mình.

Ngoài Chung Thịnh và Ariel đã đoán trước, các học viên khác đều ngây ra trước khung cảnh đô thị phồn hoa. Ở đây, tất cả các tòa kiến trúc đều được kết hợp một cách tinh tế và hài hòa với kết cấu của tàu vũ trụ. Trên đỉnh là bầu trời màu xanh tối, sao giăng lấp lánh. Chắc ai cũng sẽ nghĩ đây là một thành phố vệ tinh.

Lâm Phỉ Nhi tròn mắt, hào hứng nhìn ngắm cảnh đêm rực rỡ đèn hoa. Là một cô gái, ừ, một cô gái nghẹn suốt ba tháng trời trong trường quân đội Đệ Nhất, đầu cô lúc này đã bị nhồi đầy ham muốn đi mua sắm dạo phố.

“A!”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên kéo tuột họ khỏi khung cảnh xung quanh. Tất cả mọi người đều nhìn sang góc đường.

Một cô gái quần áo hở hang đang kêu thét sợ hãi, giãy giụa muốn vùng khỏi tay của ba người đàn ông cường tráng. Mà ba người kia thì dễ dàng lôi cô ta vào trong một con hẻm nhỏ hẹp.

Thấy tình cảnh đó, Lâm Phỉ Nhi cười lạnh, gần như không cần nghĩ ngợi đã muốn đi lên làm việc nghĩa.

Còn chưa kịp tiến lên, Hồ Lập đã chắn trước mặt.

“Cô muốn làm gì?” Gương mặt Hồ Lập lạnh lùng không biểu cảm, tựa như một khối băng.

“Đương nhiên là đi cứu cô ấy rồi.” Lâm Phỉ Nhi cả giận gắt.