Editor: Nguyệt
Chung Thịnh nhìn những trang bị mà mình không mua nổi lại bị vứt tùy tiện trên mặt đất, không khỏi giật giật khóe mắt. Nhặt bừa một cái trong đống linh kiện này của ông lão đem đi bán cũng đủ tiền mua hai đến ba cái cơ giáp như loại anh đang dùng.
Biểu cảm của Giáp Trùng Chi Thần còn khoa trương hơn cả Chung Thịnh, cậu ta cứ không ngừng phát ra những tiếng cảm thán. Ariel với Chung Thịnh bất giác đi nhanh hơn mấy bước, kéo giãn khoảng cách với cậu ta, giả vờ như không quen biết.
“Aaaaa, đó là máy phát sóng điện từ!”
“Trời ơi, chẳng phải thiết bị ngụy trang bằng sóng siêu cao tần đây sao.”
“Ôi không, tôi nhìn thấy gì thế này, động cơ loại cải tiến hình song U.”
“Aaaa, ở đây còn có cả thiết bị mô phỏng lỗ đen nữa!!”
“Không … không được … Huyết Lang, mau tát em một phát đi, nhất định là em đang nằm mơ. Em nhìn thấy máy phản trọng lực!!! Không thể nào aaa!!!”
Sắc mặt Giáp Trùng Chi Thần biến đổi không ngừng, từ kinh ngạc cuối cùng đến ngơ ngẩn. Cậu thật sự không biết có phải mình đang mơ hay không. Tất cả những thứ này đều chỉ tồn tại trên lý thuyết, làm sao có khả năng xuất hiện trước mắt cậu được?
“Chậc chậc, cậu nhóc này có ánh mắt sắc sảo đó.” Có lẽ tiếng cảm thán của Giáp Trùng Chi Thần đã kinh động đến đại sư Ly Tâm, ông lão gầy gò râu bạc trắng lại đi ra từ sau đống linh kiện chất cao như núi.
“Không thể nào … không thể nào!” Giáp Trùng Chi Thần trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào linh kiện hình vòng tròn mà ông lão cầm trong tay, cố nuốt nước miếng: “Đại sư … đó … đó có phải là …”
“Đúng vậy.” Đại sư Ly Tâm gật đầu với vẻ đắc ý: “Đây chính là máy tụ năng loại mới nhất, có thể chứa năng lượng bằng tổng năm mươi hộp năng lượng bình thường cộng lại.”
Năm mươi?
Cả Ariel và Chung Thịnh đều không giấu nổi sự kinh ngạc trong mắt. Là một chiến sĩ cơ giáp, bọn họ hiểu rất rõ tầm quan trọng của năng lượng đối với cơ giáp. Đừng chỉ nghĩ cơ giáp có thể phát huy sức mạnh kinh người trong chiến đấu thế nào, nếu không có năng lượng, nó chỉ như một đống sắt bỏ đi mà thôi. Nhất là cơ giáp viễn chiến, nếu không có đủ năng lượng, nó không thể phát huy tối đa tác dụng được. Cơ giáp cận chiến nếu không có đủ năng lượng còn có thể dùng vũ khí lạnh để chiến đấu, còn cơ giáp viễn chiến thì có thể làm gì? Dùng súng ngắm đập đối thủ sao?
Một hộp năng lượng tiêu chuẩn có thể duy trì một chiếc cơ giáp cận chiến hoạt động liên tục ba giờ đồng hồ, nhưng cơ giáp viễn chiến do sử dụng vũ khí laser nên tiêu tốn nhiều hơn, ước chừng chỉ chiến đấu được một giờ đồng hồ. Súng laser cực đại không chỉ có uy lực lớn kinh người, mà năng lượng nó tiêu hao cũng cực lớn. Số hộp năng lượng dự trữ mà mỗi chiếc cơ giáp có thể mang theo cũng có giới hạn. Nếu sử dụng máy tụ năng này, uy lực của một chiếc cơ giáp có thể được nâng lên một tầm cao mới.
Ánh mắt Chung Thịnh nhìn cái máy kia càng lúc càng nóng bỏng. Tuy rằng anh sử dụng cơ giáp cận chiến, nhưng chung quy vẫn thích tập kích bằng cơ giáp viễn chiến hơn. Nếu có thể mang theo vài ba cái máy tụ năng thế này thì …
“Nhìn nữa cũng vô ích, kỹ thuật nén năng lượng này còn chưa thông dụng. Hơn nữa, năng lượng ngưng tụ trong đó cũng khác với hộp năng lượng bình thường, khó mà sử dụng rộng rãi.” Đại sư Ly Tâm lạnh lùng tạt một chậu nước đá vào mặt Chung Thịnh.
Chung Thịnh không khỏi ngượng ngùng. Vừa rồi mình biểu hiện lộ liễu lắm sao?
“Đại sư!! Ngài chính là thần tượng của tôi!! Làm sao ngài tạo ra được thứ này vậy?” Giáp Trùng Chi Thần nhào đến ôm đùi đại sư Ly Tâm, hai mắt to tròn chớp chớp, long lanh ngập nước nhìn lên làm đại sư Ly Tâm rùng mình.
Ly Tâm đẩy cái tên ôm đùi mình ra, cố sức chà lau ống quần dính đầy dầu mỡ: “Đừng nhìn nữa, đây chỉ là mô hình thôi, ngoài đời thực không thể làm được.”
“Hả?” Giáp Trùng Chi Thần ngẩn ra.
Những thứ cậu vừa nhìn thấy đều là mô hình? Rốt cuộc là thế nào?
Nhìn cậu trai trẻ tuổi tóc vàng vẻ mặt ngẩn ngơ như bị đả kích nặng nề, Ly Tâm bỗng thấy hơi ngượng ngùng: “Nguyên liệu để chế tác những trang thiết bị này đều là do mạng chiến đấu tạo ra căn cứ trên yêu cầu của tôi, ngoài đời thật thì không có. Nói cách khác, những thứ này chỉ có thể sử dụng trên mạng chiến đấu thôi, còn muốn dùng nó để cải tạo một chiếc cơ giáp chân chính thì kỹ thuật hiện tại của chúng ta còn chưa làm được.”
“Vậy … mấy cái này cũng thế ạ?” Giáp Trùng Chi Thần run tay chỉ vào những trang bị làm mình cảm thán không thôi.
Ly Tâm gật đầu bất đắc dĩ. Cái đống ‘phế phẩm’ này cũng làm ông rối rắm lắm. Mấy thứ này chỉ có thể phát huy tác dụng trên mạng chiến đấu. Dựa theo tính toán của hệ thống, chỉ cần bọn họ tìm được nguyên liệu tương ứng ngoài đời thực, ông nắm chắc đến 90% có thể chế tạo ra những thiết bị chỉ tồn tại trên lý thuyết này. Nhưng vấn đề là những nguyên liệu này đều là loại đặc thù, ít nhất mạng chiến đấu chưa tra ra tinh cầu nào có nguyên liệu cùng loại. Không bột đố gột nên hồ, không có nguyên liệu thì việc chế tạo chỉ là nói suông.
“Haiz … thật đáng tiếc!” Giáp Trùng Chi Thần nói với vẻ tiếc nuối, biểu cảm bi thương như thế đống phế phẩm này là con cậu ta vậy.
“Đúng thế.” Đại sư Ly Tâm cũng rất đau lòng. Có kỹ thuật mà lại không có nguyên liệu, điều này mới bi kịch làm sao.
Hiện tại, ông chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào những tinh cầu mới được phát hiện, mong một đoàn mạo hiểm nào đó có thể tìm ra loại nguyên liệu phù hợp. Chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu, lo gì không nghiên cứu ra.
Một già một trẻ ngồi xổm giữa khoảnh đất rộng rãi, vẻ mặt tiếc nuối nhìn đống ‘phê phẩm’, hoàn toàn quên mất còn có hai người trẻ tuổi đang đứng cùng bọn họ.
“Haiz!” Giáp Trùng Chi Thần thở dài. Những thứ chỉ có trong truyền thuyết ấy đang ở ngay trước mắt, vậy mà lại không thể sử dụng, thật làm người ta buồn bực.
“Haiz!” Đại sư Ly Tâm cũng thở dài. So với Giáp Trùng Chi Thần, ông càng buồn bực hơn, bởi vì đây đều là những thứ ông chế tạo ra. Việc không thể ứng dụng chúng vào thực tế làm ông thấy phiền muộn.
Hai người gục đầu, ngồi một lúc lâu, vẫn là Giáp Trùng Chi Thần có khả năng chịu đựng tốt hơn, khôi phục lại như cũ trước. Nhìn đại sư Ly Tâm ở ngay bên cạnh, cậu đảo mắt vài vòng, lấy Kim Giáp Trùng siêu cấp vô địch vũ trụ của mình ra.
Đại sư Ly Tâm không hổ là đại sư, vừa nhìn thấy Kim Giáp Trùng, mắt ông liền sáng lên, lao tới sờ chỗ nọ lại xem xét chỗ kia.
Đại sư Ly Tâm nhìn ngắm Kim Giáp Trùng một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Cậu nhóc, đây là cơ giáp do cậu tự tay thiết kế?”
“Dạ, đúng vậy.” Giáp Trùng Chi Thần tự hào đáp: “Từ thiết kế cho đến chế tác, tất cả đều do một tay tôi làm. Chậc chậc, nếu không phải không đủ tiền mua nguyên liệu tốt, khả năng phòng ngự của nó đã cao hơn rồi.”
“Ha ha, mạnh miệng gớm nhỉ.” Đại sư Ly Tâm cười ha hả. Nhưng sau khi thử khả năng phòng ngự của Kim Giáp Trùng, ông đã thực sự kinh ngạc.
“Muốn mạnh miệng cũng phải có năng lực nha.” Giáp Trùng Chi Thần vui sướng ngẩng đầu, trông như một con gà trống kiêu ngạo.
Ly Tâm đi quanh Kim Giáp Trùng vài vòng, quan sát một hồi, lại dùng cả đống dụng cụ lạch cạch nửa ngày, bấy giờ mới cười tủm tỉm ngoắc tay với Giáp Trùng Chi Thần: “Thế nào, có muốn bán chiếc cơ giáp này cho tôi không?”
“A …” Giáp Trùng Chi Thần ngẩn người.
Nói đùa sao, đại sư Ly Tâm lại muốn mua cơ giáp của mình?
Vẫn luôn không được để ý đến, lúc này Ariel mới bước lên, thản nhiên nói: “Xin lỗi, quyền sở hữu Kim Giáp Trùng đã thuộc về tôi.”
“Ồ?” Trong mắt Ly Tâm chợt lóe qua sự kinh ngạc. Ông quan sát Ariel một hồi, nhíu mày: “Cậu là người của công ty nghiên cứu phát triển cơ giáp?”
“Không phải.” Ariel đạm mạc trả lời.
Ly Tâm lại càng ngạc nhiên. Ông không nghĩ ra ngoài công ty phát triển cơ giáp còn có ai sẽ mua một chiếc cơ giáp bán thành phẩm như thế. Sở dĩ ông muốn mua nó là vì thiết kế của nó có một vài điểm mới lạ, độc đáo, làm ông cảm thấy hứng thú. Ông muốn mượn cơ hội này để đề cử cậu nhóc kia. Không ngờ có người còn nhanh tay hơn cả ông.
“Vậy cậu là …” Ly Tâm nhìn Ariel với vẻ khó hiểu. Nếu không phải nhân viên của công ty cơ giáp, thì cậu ta cần nó làm gì?
“Tôi lấy danh nghĩa giúp đỡ cậu ấy nghiên cứu phát triển chiếc cơ giáp này.” Ariel cười khẽ: “Nhưng mà, tôi cũng không ngại mở một công ty chuyên bán loại cơ giáp này.”
Ly Tâm sửng sốt: “Cậu có lòng tin vào chiếc cơ giáp này đến thế sao?”
Ariel cười gật đầu. Cơ giáp hệ Giáp Trùng lúc ấy bán rất chạy, sao hắn không tin cho được.
Ly Tâm rất ngạc nhiên. Từ giọng điệu của cậu ta, ông có thể đoán được gia thế cậu ta không tầm thường, nếu không đã chẳng dễ dàng tuyên bố sẽ mở một công ty bán cơ giáp. Nhưng niềm tin của cậu ta có phải có phần mù quáng quá không? Đây mới chỉ là một chiếc cơ giáp chưa hoàn chỉnh mà thôi.