Chú Ái Tinh Không

Chương 47

Editor: Nguyệt

Thấy chỉ một câu nói của mình đã hấp dẫn được sự chú ý của Chung Thịnh, Ariel nhếch miệng lên một góc nhỏ khó mà phát hiện. Quả nhiên, phó quan của mình vẫn nên phục vụ mình. Còn những người không liên quan khác …

Hắn nhìn lướt qua Fredia.

Fredia bỗng rùng mình, quay đầu nhìn xung quanh, ngoài Ariel đi đằng trước ra thì không còn ai khác.

Chẳng hiểu ra làm sao, Fredia gãi mũi oán thầm: có người mắng mình sao?

Bởi vì Từ Vệ Quốc cho tan sớm, nên dù nán lại ở phòng học hồi lâu, nhóm Chung Thịnh đến căn tin vẫn không muộn lắm.

Sau khi thưởng thức bữa tối ngon lành, ba người tách ra trở về phòng.

Ariel và Chung Thịnh ở cùng phòng, đương nhiên là đi cùng nhau. Mà sau khi về đến ký túc xá, Ariel đột nhiên đưa ra đề nghị gặp mặt trong mạng chiến đấu với Chung Thịnh.

Yêu cầu của ngài Ariel, Chung Thịnh đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Anh biết ngài Ariel trời sinh tính lãnh đạm, cho nên mỗi buổi chiều sau khi học xong, ngoài thời gian cố định uống trà bưởi, anh sẽ không chủ động đến quấy rầy ngài Ariel. Mà bình thường lúc nói chuyện, hai người chưa từng đề cập đến mạng chiến đấu, anh không nghĩ đối phương lại muốn gặp mình trên mạng.

Nhưng, sau khi đăng nhập, nhìn tên tài khoản của mình trên mạng, anh bỗng cứng người.


Ng … nguy rồi!!

Anh biết tên trên mạng của ngài Ariel là Tinh Không Giảo Lang. Một khi cái tên Tinh Không Huyết Lang của anh xuất hiện … cái này thật sự là … quá thân mật.

Nếu bọn họ là hai người xa lạ, thì còn có thể nói là trùng hợp. Nhưng hai người lại quen biết nhau, thậm chí ở cùng một phòng trong ký túc xá, không biết ngài Ariel nhìn đến cái tên này sẽ nghĩ thế nào.

Nhìn nhân vật giả thuyết đã đạt tới quân hàm thiếu úy của mình, Chung Thịnh đột nhiên đau đầu vô cùng. Chẳng lẽ anh phải xóa tài khoản, lập lại cái khác?

“Chết, muộn rồi.”

Hai người đã hẹn trước địa điểm gặp mặt. Vốn dĩ đăng nhập xong sẽ đến ngay, nhưng Chung Thịnh đứng ngẩn người một hồi nên tới muộn.

Trên trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh. Ngài Ariel ghét nhất ai đến muộn.

Chung Thịnh bất chấp lo lắng ngài Ariel sẽ có suy nghĩ gì khi nhìn thấy tên mình, vội vội vàng vàng chạy đến địa điểm hai người hẹn gặp ở sảnh Cơ Giáp.

Sau khi vọt vào đại sảnh, Chung Thịnh nhìn quanh một vòng, rất nhanh tìm được một nhân vật giả thuyết diện mạo bình thường.

“Xin lỗi Ariel, tôi đến muộn.”

Người mang tên Tinh Không Giảo Lang quay đầu lại nhìn anh, nhìn đến cái tên trên đầu anh thì nhướn mày nghiền ngẫm: “Hai chúng ta thật có duyên, không những ở cùng phòng ký túc xá, mà ngay cả tên tài khoản trên mạng cũng tương tự nhau.”

Chung Thịnh không kìm được đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Chắc là trùng hợp …”


“Ồ –” Ariel nhìn anh với ánh mắt thâm thúy: “Quả là trùng hợp. Thế này chúng ta mà đi chung với nhau, có khi người ta lại hiểu nhầm là tình nhân.”

Hiếm lắm Ariel mới nói được một câu đùa, nhưng hắn không biết rằng lời nói đùa của mình đã làm Chung Thịnh sợ tới mức tim suýt nhảy ra ngoài.

Tình … tình nhân cái gì … ngài Ariel đang nói gì vậy …

Vì một câu đó mà não Chung Thịnh cứ xoắn cả lại, mặt đỏ bừng bừng. Thậm chí, anh bắt đầu hoài nghi rằng ngài Ariel đã biết tâm tư xấu xa của mình.

Nguyệt: Ko xấu xa chút nào đâu anh, yêu thầm là đáng trân trọng lắm.

“Đi thôi. Chúng ta đi làm nhiệm vụ.” Ariel không hề chú ý tới Chung Thịnh có điều bất thường.

Nhưng Chung Thịnh nửa ngày sau vẫn chưa tỉnh táo lại, Ariel gọi vài lần anh mới kịp phản ứng.

“Cậu làm sao thế?” Ariel nhìn anh với vẻ khó hiểu. Theo hiểu biết của hắn về Chung Thịnh, cậu phó quan này chưa bao giờ ngẩn người khi nói chuyện với hắn, đừng nói chi là ngây ngẩn nghiêm trọng như ngày hôm nay. Điều này khiến hắn có cảm giác địa vị của mình trong lòng Chung Thịnh đang giảm xuống.

Bây giờ cậu ta không còn là phó quan của mình, không nhất thiết chuyện gì cũng phải vây lấy mình. Biết thì biết thế, nhưng khi Chung Thịnh làm vậy thật, Ariel vẫn thấy không thoải mái, cảm giác như một thứ đồ gì đó vốn thuộc về mình nay lại muốn chạy trốn.

Chung Thịnh nhìn Ariel đứng đối diện mình vẻ mặt khó chịu, xấu hổ nói: “A, xin lỗi, lúc nãy tôi không chú ý.”

“Ừ.” Ariel gật đầu, mặt không biểu hiện gì. Được rồi, hắn thừa nhận, về địa vị của mình trong lòng Chung Thịnh, hắn có chút cố chấp. Rõ ràng đã nhắc nhở bản thân, cậu ta không còn là phó quan của mình nữa, nhưng không hiểu sao chuyện khó chịu này vẫn xảy ra.

Dù bình thường mặt Ariel vẫn không có biểu hiện gì, Chung Thịnh lại luôn nhìn ra cảm xúc chân thật đằng sau lớp mặt nạ bình tĩnh đó. Ví dụ như hiện tại, anh biết tâm trạng ngài Ariel đang không tốt. Tuy chẳng biết là vì nguyên nhân gì, anh lại cảm thấy … hình như có liên quan đến mình?


Lặng lẽ củng cố lại tinh thần, Chung Thịnh nhớ rất rõ, có một lần anh giao đấu với Tần Hi Nhiên, bị hắn ta đánh cho sưng cả mặt, kết quả trưởng quan Ariel bất mãn, lệnh cho bộ đội thân vệ của mình – cũng chính là đội quân Tần Hi Nhiên phụ trách – đi dọn dẹp một hành tinh nhỏ hẻo lánh. Trời mới biết cái hành tinh nhỏ đó có tác dụng gì với quân đội. Trên đó chẳng có cái gì, ngoài vô vàn sâu …

Đúng, bạn không nhìn lầm đâu, chính là sâu, còn là loại thô thô, mềm mềm, trên mình mọc đầy lông. Đương nhiên, loại sâu ở trên hành tinh nhỏ đó lớn hơn sâu trong khái niệm của người bình thường một chút … Ừ, đại khái cao khoảng một mét, dài bảy tám mét, thoạt nhìn có hơi tởm.

Khi nhận được nhiệm vụ này, Tần Hi Nhiên rơi lệ đầy mặt. Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, hắn ghét nhất là sâu. Hơn nữa, trên hành tinh nhỏ đó chẳng có tài nguyên gì có thể khai thác, mấy con sâu thì không có tính uy hiếp, hắn thật sự không hiểu, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà ngài Ariel lại ngứa mắt đám sâu đó.

Ba tháng sau, lũ sâu trên hành tinh nhỏ đó đã bị đội cơ giáp Tần Hi Nhiên chỉ huy diệt sạch không chừa một con. Mà sau khi trở về, Tần Hi Nhiên gầy hẳn đi, vẻ mặt tiều tụy đến mức làm người ta ngỡ ngàng.

Hồi tưởng lại bộ dạng thê thảm của Tần Hi Nhiên lúc ấy, Chung Thịnh không nhịn được bật cười. Giờ nhớ lại mới thấy, ngài Ariel đúng là một người bao che khuyết điểm. Tần Hi Nhiên cũng là cấp dưới của ngài, nhưng hiển nhiên, giữa phó quan và Tần Hi Nhiên, ngài vẫn nghiêng về phía phó quan nhiều hơn.

“Cậu đang cười gì đấy?” Ariel bất mãn nhíu mày. Trạng thái đột ngột chuyển hóa từ ‘đời trước Chung Thịnh lúc nào cũng chú ý đến nhu cầu của mình’ sang ‘ngẩn người ngay trước mặt mình’, hai thái cực hoàn toàn khác nhau làm ngài Ariel càng thêm bất mãn.

“À, xin lỗi, chỉ là tôi chợt nhớ lại một chuyện rất thú vị.” Trong đầu hiện lên bộ dạng tiều tụy của Tần Hi Nhiên, Chung Thịnh cười xấu xa.

“Ồ?” Trong mắt Ariel hiện lên vẻ nguy hiểm. “Nói nghe thử xem.”

“À …” Chung Thịnh nghĩ một lát rồi nói: “Là thế này, tôi có một người bạn, cậu ta rất ghét sâu. Sau đó, có một ngày … thầy giáo lệnh cho cậu ta đi quét dọn một vùng đất, mà trên đó lại tràn đầy sâu. Cậu ta không thể cãi lời thầy giáo, buộc lòng phải đi. Đến khi trở về, cậu ta trông rất tiều tụy. Tôi chỉ là đột nhiên nhớ lại bộ dạng cậu ta lúc đó … không nhịn được bật cười.”

“Vậy sao? Người bạn đó của cậu thật đáng thương.” Ariel lảng mắt sang chỗ khác, bình thản nói: “Nhưng mà … thầy giáo của các cậu cũng thật quá đáng, biết cậu ta ghét sâu còn bắt phải …”

“… Thầy giáo của chúng tôi làm vậy đương nhiên là có nguyên nhân.” Chung Thịnh ngắt lời Ariel. Đời trước, đó là một trong số ít những ký ức quý báu về những lần ngài Ariel che chở anh. Anh không muốn bất kỳ ai bình phẩm về chuyện này, cho dù người trước mặt cũng là ngài Ariel.

“Nguyên nhân gì?” Ariel rũ mắt.

“Bởi vì lúc giao đấu tôi bị cậu ta đánh bị thương.” Chung Thịnh trả lời mà không hề xấu hổ.


“Nói cách khác, thầy giáo thiên vị cậu.” Ariel nói đầy thâm ý.

“Đúng … đúng vậy.” Chung Thịnh cố hết sức khống chế biểu cảm trên mặt, không để mình lộ ra vẻ đắc ý.

“Vậy nhất định là vì cậu rất được thầy giáo quý.” Ariel nói với vẻ nghiền ngầm.

Hắn cũng có ấn tượng sâu sắc về sự kiện lần đó, dù sao đấy cũng là lần hiếm hoi hắn lấy việc công làm việc tư. Nhưng, giờ nghĩ lại, dường như hắn che chở Chung Thịnh hơi quá đà. Lúc ấy, Tần Hi Nhiên cũng là cấp dưới của hắn, nếu người bị đánh sưng mặt là người khác, nhất định hắn sẽ không phạt nghiêm trọng như thế.

Chẳng lẽ … vì Chung Thịnh là phó quan tri kỷ của mình, cậu ta xin nghỉ phép do mặt bị thương, hại mình phải tạm thời tìm người khác đến thay, mà người đó lại không theo kịp bước đi của mình, kết quả là tâm trạng không tốt, cho nên giận chó đánh mèo, phạt Tần Hi Nhiên?

Ariel hồi tưởng lại chuyện xảy ra đời trước, chợt cảm thấy có điều gì đó đã bị mình bỏ qua.

“Ariel?” Chung Thịnh kinh ngạc phát hiện Ariel lại ngẩn người trước mặt mình. Đây đúng là chuyện khó tin hơn cả trời sập.

Tác giả:

Chậc chậc … Trưởng quan Ariel, ngài trở nên kỳ quặc lắm nha Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? [Cười *** đãng …]

→.→ Nói chứ, Ariel à, cậu nhỏ mọn lắm nha, trả thù cấp dưới như thế là không tốt đâu. Đừng có chèn ép người khác như thế!

Rõ ràng, trong mắt Chung Thịnh, cậu là người rất hoàn mỹ, sao lại làm mấy chuyện như thế?

Ariel [Nhướn mày]: Hoàn mỹ? Tôi không cho rằng mình là người hoàn mỹ. Tật xấu của tôi có cả đống, chẳng qua tất cả đều bị Chung Thịnh bỏ qua thôi. Chẳng lẽ chuyện này cũng trách tôi?


Mặc: Vậy ý cậu là … tất cả ấn tượng mà cậu để lại cho mọi người đều được hoàn thiện thông qua đầu óc của Chung Thịnh sao?

Ariel [Gật đầu]: Đúng thế.

Mặc [Ôm trán]: Lừa đảo, tự động hoàn mỹ hóa chết tiệt. Chung Thịnh, cậu mau nhìn thẳng vào bộ mặt thật của hắn ta đi ….