Chú Ái Tinh Không

Chương 33

Editor: Nguyệt

Có một nữ sinh vẻ mặt cao ngạo bĩu môi khinh thường, nhỏ giọng nói thầm: “Có khoa trương quá không, làm gì mà không sống nổi …”

Từ Vệ Quốc lạnh mặt, sải bước đi đến giữa đội ngũ, túm cổ áo nữ sinh kia kéo lên: “Tôi nhớ rõ sáng nay đã nói cho các người biết, lúc nói chuyện với tôi, đầu tiên phải nói ‘Báo cáo, trưởng quan!’, cô điếc hả? Hay đầu óc có vấn đề? Không hiểu được lời tôi nói?”

“Hay là …” Từ Vệ Quốc nhìn trên dưới nữ sinh này một lượt, ánh mắt trắng trợn đó làm nữ sinh kia đỏ ửng mặt. “Hay là cô cho rằng ở trường quân đội Đệ Nhất này, có gương mặt xinh đẹp thì sẽ có người nhân nhượng cho cô?” Từ Vệ Quốc nói đầy trào phúng: “Tôi nói cho cô biết, ở trong này, chỉ có thực lực mới được người khác tôn trọng, cái loại bình hoa di động chân dài óc ngắn không có tư cách ở lại trường quân đội Đệ Nhất. Hiểu chưa?”

Nữ sinh kia mặt hết xanh lại trắng, bị Từ Vệ Quốc nói vậy, cô quả thực hận không thể tìm lỗ mà chui vào.

Đáng tiếc, Từ Vệ Quốc không định buông tha, vẫn túm cổ áo cô như trước, lớn tiếng quát: “Nói cho tôi biết, cô có nghe hiểu hay không?”

Nữ sinh kia dù bàn về gia thế hay dung mạo đều thuộc loại khá, từ nhỏ đã được người khác đối đãi như con cưng của trời, sở dĩ thi vào đây không phải vì thích cuộc sống quân đội, càng nhiều là vì ham cái hư vinh vào được ‘trường quân đội tốt nhất Liên bang’.


Từ con cưng của trời đến bị một gã thiếu úy khinh nhục, chênh lệch quá lớn làm nữ sinh này thẹn quá hóa giận. Cô căm phẫn nhìn Từ Vệ Quốc, đây là lần đầu tiên có người dám không nể mặt cô như thế, sỉ nhục cô trước mặt bao nhiêu người, cô nhất định sẽ bắt anh ta phải trả giá đắt!

“Buông tay ra!” – Nữ sinh kia kêu lên – “Bố tôi là trưởng quan chấp chính tinh cầu Sharmada. Sao anh dám nói thế với tôi?”

Từ Vệ Quốc nhướn mày, rất dứt khoát buông lỏng tay ra. Hành động này khiến các học viên ồ lên. Chẳng lẽ huấn luyện viên là người mềm nắn rắn buông? Chỉ cần có hậu thuẫn lớn mạnh là không cần sợ hắn nữa?

Không ít học viên đều nghĩ vậy, trong đó đương nhiên có cả nữ sinh còn đang chửi bới kia.

“Cô bị đào thải.”

“Anh nói cái gì?” Nữ sinh còn đang thầm sung sướng vì hành động của Từ Vệ Quốc, nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Từ Vệ Quốc mặt không chút thay đổi nhắc lại: “Tôi nói, cô bị đào thải.”


“Không có khả năng!” – Nữ sinh thét to.

Từ Vệ Quốc nhăn nhó ngoáy lỗ tai: “Chậc chậc, quả nhiên đầu óc có vấn đề, ngay cả ngôn ngữ Liên bang thông dụng đơn giản như thế cũng không hiểu.”

“Anh dựa vào cái gì mà đào thải tôi?”

“Dựa vào cái gì?” Từ Vệ Quốc ngạc nhiên nhìn nữ sinh kia, chậc lưỡi: “Thật không ngờ, tôi nói cô đầu óc có vấn đề còn là đánh giá cao, chỉ e cô ngay cả đầu óc cũng không có.”

“Anh …” Mặt nữ sinh trắng bệch.

“Tôi cái gì mà tôi?” Từ Vệ Quốc đột nhiên sầm mặt: “Tôi là huấn luyện viên chỉ dạy cô, tương đương với cấp trên cô lệ thuộc. Không nghe lệnh cấp trên, còn giáp mặt uy hiếp, cô nghĩ mình phạm vào sai lầm lớn như thế mà còn được thông qua kỳ khảo hạch của trường quân đội Đệ Nhất?”

“Không … tôi không phải …” Nữ sinh mặt trắng bệch. Đến tận lúc này, cô mới đột nhiên ý thức rằng, thì ra đây đã không phải tinh cầu Sharmada nơi bố cô làm trưởng quan chấp chính. Ở đây, cô không phải nàng công chúa được vạn người cưng chiều, không ai sẽ nhân nhượng cô, phạm sai lầm cũng không phải tùy tiện cười rồi làm nũng là giải quyết được …


Từ Vệ Quốc chẳng buồn nhìn đến nữ sinh đã ngẩn cả ra, mở hệ thống tin tức, thông báo cho nhà trường quyết định của mình. Chưa đầy ba phút sau, hình ảnh giả thuyết của nữ sinh kia biến mất khỏi phòng huấn luyện. Tất cả mọi người đều biết, cái chờ đợi cô chỉ có thể là bị đuổi về.

“Thật là, năm nào cũng có vài đứa ngu xuẩn như thế, không ngờ năm nay lớp ta lại có một.” Từ Vệ Quốc khó chịu than thở: “Mẹ kiếp, buổi tối lại phải viết báo cáo. Mỗi lần đào thải một học viên là phải viết một bản báo cáo, chậc chậc, cứ dứt khoát giải quyết hết loại gai mắt đó một lần đi, đỡ phiền.”

Nói đến cuối, hắn bắt đầu dùng ánh mắt mang ý xấu nhất loạt đảo qua các học viên.

Học viên không khỏi thấy lạnh lưng, cả đám đứng thẳng tắp, sợ bị hắn soi ra tật xấu gì, bị xếp vào loại ‘gai mắt’ rồi trực tiếp đào thải.

Nhìn hết một vòng, phát hiện đám học viên này còn nghiêm chỉnh hơn cả buổi sáng, Từ Vệ Quốc không khỏi mừng trộm trong lòng. Ừ, như thế này thì về sau triển khai một vài loại huấn luyện khó chắc không vấn đề gì. Cho dù hắn huấn luyện vượt quá quy định bình thường một chút, đám học viên này cũng không dám oán giận.

Đối với việc Từ Vệ Quốc dứt khoát đào thải một học viên như vậy, Chung Thịnh rất tán thành. Tuy nói là ‘con sâu làm rầu nồi canh’ thì có hơi khoa trương, nhưng nếu trong lớp có học viên kiêu căng thành tính như vậy, bầu không khí của cả lớp sẽ bị ảnh hưởng. Mặc dù nữ sinh này cứ như thế đã bị đào thải có hơi tiếc, nhưng với tính cách đó, cho dù vào được trường quân đội Đệ Nhất, chỉ e cô cũng không sinh tồn nổi trong quân đội.

Binh lính ghét nhất cái gì? Đương nhiên là đám cậu ấm cô chiêu khốn nạn dựa vào gia cảnh để chiếm trước công danh của họ rồi. Nhưng, trong quân đội, loại này lại không thiếu. Đời trước, Chung Thịnh tốt nghiệp học viện Lục quân Tăng – Thiết Giáp tinh cầu Hải Lam rồi gia nhập quân đội, tình trạng này anh đã thấy không ít. Đừng nhìn bọn họ nhờ vào gia thế mà được đề cử vào chức này chức kia, lòng của binh lính đều sáng như tuyết, loại cấp trên đó chẳng hề có chút uy tín nào trong lòng sĩ binh cả. Nói khoa trương một chút, bọn họ làm văn chức còn được, co đầu rụt cổ trong bộ tư lệnh sẽ chẳng ai trêu chọc được họ, còn nếu muốn vào trong quân để ‘mạ vàng’, trên cơ bản là chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Đám binh lính không phải ngồi không, nếu anh muốn tranh công của họ, họ tất nhiên sẽ khiến anh phải trả giá đắt.

“Được rồi, đừng ngẩn người nữa. Học viên vừa rồi bị đào thải, nhưng cô ta không phải người cuối cùng. Các cô cậu phải biết rõ, kỳ khảo hạch của trường quân đội Đệ Nhất không dễ qua như thế, cãi lệnh trưởng quan chỉ là việc nhỏ, dù sao chỉ cần các cô cậu không đối nghịch với tôi hoặc bất kính với các trưởng quan khác, không ai sẽ dùng lý do đó để đào thải các người. Nguy hiểm chân chính là kỳ khảo hạch này không có chỗ nào không có lúc nào là không tiến hành. Nếu thành tích không đạt, cho dù các cô cậu có đến liếm chân tôi, nhà trường cũng không để cho các cô cậu qua cửa.” – Từ Vệ Quốc nghiêm mặt nói.


“Rõ, thưa trưởng quan.”

“Ừ, hiểu là tốt.” Từ Vệ Quốc xoa cằm, đột nhiên làm vẻ mặt mê đắm: “Chậc, tiếc thật đấy, nữ sinh vừa rồi mặt mũi cũng không tệ, nếu lưu lại số liên lạc thì tốt rồi.”

Chúng học viên đều choáng …

Trưởng quan, anh đừng có vô sỉ như thế được không?!! Anh vừa đào thải người ta xong, bây giờ lại muốn đi tán? Hành vi này quả thật khiến người ta căm phẫn!!

Ánh mắt các học viên nhìn Từ Vệ Quốc đã thay đổi hoàn toàn, nếu vừa rồi là kính sợ và tôn trọng, thì bây giờ họ đang nhìn Từ Vệ Quốc như nhìn một tên ngốc.

Ariel thật muốn day trán, lúc trước rốt cuộc là mình trúng tà gì mà đầu óc lại lú lẫn, chọn phải lớp của Từ Vệ Quốc? Tuy đời trước tên này cũng gây chuyện xấu không ít, nhưng hắn thật sự không tưởng tượng nổi, một quân nhân có thể trở thành sư đoàn trưởng xuất sắc, lúc còn trẻ lại trông giống tên ngốc thế này.

So với sự bất đắc dĩ của Ariel, biểu hiện của Chung Thịnh khá hơn một chút. Dù sao đời trước anh không biết Từ Vệ Quốc, cho nên ấn tượng của anh với người này hoàn toàn dựa vào biểu hiện trong hành trình bảy ngày ngắn ngủi từ tinh cầu Hải Lam đến tinh cầu thủ đô. Chẳng qua, trong bảy ngày này, anh đã nhận thức sâu sắc về độ vô sỉ của tên này, nên biểu hiện bây giờ có thể nói là tương đối bình tĩnh.

Một thiếu úy tinh thần lực hơn bảy trăm đi bắt nạt một tân binh tinh thần lực vừa qua mốc 100 … à không, học viên dự bị, đã đủ để chứng minh tên này đáng khinh thế nào.