Editor: Nguyệt
Ariel tự nhận mình vẫn khá quan tâm đến cấp dưới, cũng vì nguyên nhân này mà hắn khai quật được rất nhiều thủ hạ có năng lực, từ đó phái họ tới nơi cần họ nhất. Còn Chung Thịnh, hình như phương diện nào cũng không xuất sắc, chỉ lặng lẽ đi theo hắn, làm phó quan của hắn, chăm lo cuộc sống cho hắn. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng Chung Thịnh giỏi rất nhiều phương diện, chỉ là không hiểu sao cậu ta lại cam nguyện che bớt tài năng, đi theo sau hắn.
Ariel không hiểu, bằng vào năng lực của Chung Thịnh, nếu được phái ra ngoài thì việc đạt quân hàm tướng quân chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng cậu ta chưa bao giờ đề cập với hắn chuyện muốn làm bộ đội tác chiến, đây rốt cuộc là … vì sao?
Hai người giao thủ càng lúc càng kịch liệt, tuy nhìn qua chẳng khác gì những học viên khác, nhưng lại không thoát được mắt Đặng Bồi.
“Hửm?” Đặng Bồi nhíu mày: “Con trai của tướng quân Clifford quả nhiên có tư chất xuất sắc. Nhưng, học viên tới từ tinh cầu Hải Lam kia hình như chẳng hề thua kém cậu ta. Không ngờ tên Từ Vệ Quốc này lại không lừa mình, quả là một nhân tài.”
Đặng Bồi sờ cằm, vui vẻ nở nụ cười. Một học viên có kỹ thuật chiến đấu xuất sắc như thế, nhất định phải cho tên cuồng võ Hi Nhiên biết, để hắn khỏi đến quấy rầy mình mãi, bị hắn đánh đau lắm nha.
Đặng Bồi vỗ tay nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Xếp hàng, tan học!”
Các học viên đồng thanh: “Cảm ơn trưởng quan chỉ bảo.”
“Ừ, buổi chiều các bạn sẽ bắt đầu chương trình huấn luyện tinh thần lực, cho nên buổi trưa tốt nhất ăn ít thôi.” Trước khi đi, Đặng Bồi để lại một câu như vậy.
Hả … ăn ít thôi?
Đại đa số học viên đều không hiểu gì, huấn luyện tinh thần lực thì liên quan gì đến ăn cơm?
Chung Thịnh không khỏi bĩu môi.
A, đau đớn truyền từ khóe miệng đến làm anh nhe răng nhíu mày.
Ngài Ariel quả nhiên vẫn tấn công sắc bén như trước, vừa rồi mình chỉ hơi kém một chút đã bị y cho ăn đấm. May là trưởng quan nương tay, nếu không bây giờ chắc nửa bên mặt của mình đã sưng đỏ rồi.
Fredia vừa đi tới cửa vừa hỏi: “Chung Thịnh, huấn luyện viên nói thế nghĩa là sao?”
Chung Thịnh hơi giật giật khóe mắt, sau đó bình tĩnh nói: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Fredia: “…”
Trải qua khóa học buổi sáng, các học viên đều đói đến da ngực dán vào da lưng, sau khi tìm được vị trí của căn tin liền tốp năm tốp ba kết bạn dùng cơm.
Chung Thịnh theo thói quen định đi sau Ariel, thấy đối phương dừng bước, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình, anh mới thầm đổ mồ hôi, vội vàng bước nhanh hơn đi sóng vai với y.
Tuy rằng hình tượng thiếu tướng Ariel đã ăn sâu vào đầu, nhưng không biết có phải vì quan hệ bạn học không mà khi Chung Thịnh đối mặt với Ariel, dẫu còn khẩn trương nhưng cảm giác quá xa vời không thể với tới đã giảm đi nhiều.
Đều là học viên dự bị, thái độ của Ariel với anh cũng không có gì đặc biệt. Điều này làm Chung Thịnh thầm thở phào một hơi, rồi lại thấy mất mát.
“Chung Thịnh! Ariel!” Sau khi nhìn thấy bóng hai người, Lâm Phỉ Nhi vội vàng nói mấy câu với nữ sinh bên cạnh rồi đuổi theo.
“Hôm nay thật sự cảm ơn hai cậu.”
“Việc nhỏ thôi, đừng khách khí.” Chung Thịnh lễ phép cười đáp.
“Mặc kệ nói thế nào, nếu không có các cậu thì chắc hôm nay tớ bị phạt rồi.” Lâm Phỉ Nhi thè lưỡi.
“Mọi người đều là bạn học, giúp đỡ nhau là việc nên làm.” Chung Thịnh tiếp tục khách khí.
“Phì …” Lâm Phỉ Nhi không nhịn được bật cười: “Cậu cứ bảo tớ đừng khách khí, nhưng tớ thấy cậu mới đang khách khí ấy.”
Chung Thịnh quẫn bách, kiếp trước xử lý mấy tình huống này thay Ariel đã quen rồi, không ngờ lại vẫn phạm vào lỗi ngu xuẩn như vậy.
Lặng lẽ quan sát sắc mặt Ariel, thấy y không có vẻ bất mãn gì, bấy giờ mới yên tâm.
“Ha ha, cậu thật thú vị.” Thấy Chung Thịnh lộ ra vẻ mặt xấu hổ, Lâm Phỉ Nhi không nhịn được cười ha hả.
Cô vươn tay với Chung Thịnh: “Làm quen một lần nữa đi, tớ tên là Lâm Phỉ Nhi, đến từ tinh cầu Phí Trạch. Rất vui được làm quen với các cậu!”
Chung Thịnh bắt tay cô: “Chung Thịnh, đến từ tinh cầu Hải Lam.” Nói xong, anh quay đầu lại nhìn Ariel. Anh không xác định liệu Ariel có bắt tay Lâm Phỉ Nhi hay không. Dù sao vị trưởng quan này nổi danh là lãnh đạm với phái nữ, buổi nói chuyện sáng nay đã đủ làm anh khiếp sợ rồi. Nếu bây giờ Ariel thật sự bắt tay Lâm Phỉ Nhi, chắc cằm anh rơi xuống mất.
“Ariel, tinh cầu thủ đô.” Có lẽ vì để cằm của Chung Thịnh không bị thương nặng, Ariel không làm ra hành động gì nhiệt tình, chỉ thản nhiên gật đầu một cái.
Lâm Phỉ Nhi sợ run, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần: “Ha ha, hy vọng ba tháng sau chúng ta đều có thể trở thành học viên chính thức của trường quân đội Đệ Nhất.”
“Đương nhiên.” Chung Thịnh đáp rất chắc chắn.
Lâm Phỉ Nhi phất tay chào bọn họ rồi xoay người trở lại với cô bạn của mình.
Ariel tùy ý liếc nhìn bọn họ rồi thu hồi tâm mắt. “Chúng ta ăn cơm thôi. Tôi đói.”
“A? Được.” Chung Thịnh mới đầu ngẩn ra, rồi lập tức mừng rỡ. Không ngờ nhanh như vậy đã có thể trở thành bạn của ngài Ariel rồi, mình đời này thật sự quá may mắn.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Chung Thịnh rất nhanh bưng hai khay cơm trở về. Chỉ là, nhìn món rau xanh biếc trong khay, anh có hơi buồn bực. Loại rau này ngài Ariel không thích ăn, ngày thường mình phụ trách việc ăn uống của ngài Ariel, tuyệt đối sẽ không cho món rau này vào thực đơn. Nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong phòng ăn của trường quân đội Đệ Nhất, nếu anh gắp món rau này ra thì có phải rất quá đáng không?
Nhìn Chung Thịnh cau mày đặt khay cơm trước mặt mình, Ariel ngạc nhiên nhìn anh. Chỉ là cơm trưa thôi mà, sao vẻ mặt của Chung Thịnh lại khổ sở thế?
Mang nghi vấn như vậy, hắn nhìn đến đống rau xanh mượt trên khay thì khựng lại. Ariel giật giật khóe miệng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác vô lực.
“Ngồi xuống, ăn cơm.” Không nhìn tới vẻ mặt lo lắng của Chung Thịnh, Ariel cầm đũa, rất dứt khoát gắp món rau cho vào miệng.
Chung Thịnh thấy Ariel chẳng hề do dự ăn món rau kia, hỏi thật cẩn thận: “Ờ … ăn ngon không?”
Ariel ngẩng đầu liếc anh một cái, lòng thầm thấy buồn cười. Chẳng lẽ đời trước trông hắn giống kẻ kiêng ăn lắm sao?
“Tôi không thích món rau này lắm, nhưng để no bụng, ăn cũng được.”
“À …” Chung Thịnh gật đầu, đồng thời thầm ghi nhớ trong lòng: ngài Ariel ở những thời điểm ‘tất yếu’ cũng không kiêng ăn …
Nhìn vẻ mặt như ngộ ra của Chung Thịnh, Ariel lại giật giật khóe miệng. Hắn chẳng qua chỉ ăn một món rau không thích lắm thôi, có cần làm vẻ mặt như bị đả kích lớn thế không?
“Mau ăn đi.”
“À … vâng.” Chung Thịnh vội vàng đáp, đồng thời đẩy nhanh tốc độ ăn.
Ariel yên lặng không nói gì, vẫn bị đời trước ảnh hưởng sao? Rõ ràng muốn giữ quan hệ bạn học, từ đó tìm tòi bí mật của cậu ta, nhưng đã quen người này đời trước phục tùng mệnh lệnh của mình một cách tuyệt đối, trong những lúc lơ đãng luôn dùng khẩu khí ra lệnh để nói chuyện với cậu.
Như thế rất không tốt!
Từ trước tới giờ Chung Thịnh không phải kẻ ngốc, nếu ngốc đã chẳng được Ariel thu làm phó quan. Nếu hắn tiếp tục bất cẩn, nói không chừng ngày nào đó Chung Thịnh sẽ phát hiện bí mật hắn cũng sống lại.
Trước khi làm rõ xem đời trước Chung Thịnh có bán đứng mình hay không, hắn tuyệt đối không được để lộ con át chủ bài.
Hết thời gian ăn trưa, các học viên lại chia nhau đi tới tòa lầu cao ngất lúc trước theo chỉ dẫn trên quang não.
Tác giả: o(≥≤)o Chung Thịnh, cậu có thể trung khuyển hơn nữa được sao? Ngay cả chuyện Ariel kiêng ăn mà cậu cũng lo lắng thay cho người ta nữa!!
PS: Mọi người có đoán được vì sao Đặng Bồi lại bảo các học viên ăn ít thôi không? ┐(┘└)┌