Chú Ái Tinh Không

Chương 108

Editor: Nguyệt

Gerald đúng là ngốc. Giờ ai chẳng biết nên cố gắng giữ khoảng cách với Chung Thịnh. Cái tên Ariel kia ấy mà, dục vọng độc chiếm kinh lắm. Giờ đang là lúc Chung Thịnh phục vụ Ariel, cậu muốn kéo Chung Thịnh đi nói chuyện phiếm, người ta không nhằm vào cậu mới lạ.

Cabin lặng phắc như tờ, mọi người ai ai cũng có việc. Samantha nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Phỉ Nhi ôn lại kiến thức trong đầu. Hạng Phi cầm sách giảng giải chiến thuật không rời tay. Gerald lôi kéo Lôi Tranh nhỏ giọng bàn tán gì đó.

Không có việc gì làm, Chung Thịnh lẳng lặng ngồi bên Ariel, mặt nhìn như không biểu cảm, thực ra đôi mắt đen nhìn chằm chằm Ariel lại đầy si mê.

Mái tóc màu vàng kim mềm mại ôm lấy gương mặt tinh xảo, làn da nhẵn bóng như ngọc, ngón tay thon dài cầm ly trà thơm, hơi nước bốc lên làm dung nhan xinh đẹp tinh tế như ẩn như hiện. Đôi môi nhạt màu khẽ nhếch, mơ hồ thấy được đầu lưỡi hồng hồng. Ly sứ trắng ngà để bên cánh môi mềm ươn ướt, hai sắc thái tương phản khi kết hợp với nhau lại đẹp đến mê người.

Ngài Ariel dù là động tác uống trà cũng thật tao nhã …

Chung Thịnh thầm cảm thán.

“Sao thế?” Tiếng nói thanh thanh của Ariel gọi Chung Thịnh tỉnh khỏi cơn mê. Hai tai đỏ hồng. Nhìn Ariel đến ngẩn người gì chứ, anh còn lâu mới nói!

“Không có gì. Đột nhiên tôi thấy hơi khát.” Lấp liếm một câu xong, còn sợ không đủ độ tin cậy, anh vội vàng cầm ly trà lên, uống một ngụm lớn.

“Em thích hôn gián tiếp tôi đến thế sao?”

Một câu nói nhẹ nhàng dịu dàng lại khiến Chung Thịnh bị sặc, ho khù khụ. Gương mặt tuấn tú không biết vì nghẹn hay xấu hổ mà đỏ bừng.


Ariel ghé sát tai anh thì thầm: “Nếu em muốn, lúc nào tôi cũng có thể hôn em.”

Khụ khụ khụ …

Chung Thịnh ho càng kịch liệt hơn. Xem đi, không chỉ mặt, ngay cả cổ cũng đỏ rồi.

“Chung Thịnh, cậu không sao chứ?” Lâm Phỉ Nhi khó hiểu hỏi. Chỉ sặc nước thôi mà, làm gì ho kinh thế?

“Không có gì. Bị sặc chút thôi.” Chung Thịnh vội vàng xua tay. Chết tiệt, anh đâu thể nói cho người khác mình vừa bị ngài Ariel đùa giỡn.

“À.” Lâm Phỉ Nhi cái hiểu cái không gật đầu, rồi hướng ánh mắt nghi hoặc sang Ariel.

Gần như mọi người trong cabin đều quay sang nhìn Ariel. Dù sao vừa rồi Chung Thịnh gây ra động tĩnh quá lớn, họ không thể không để ý đến.

“Có chuyện gì?” Ariel nhíu mày. Mấy người này có ý gì đây? Ánh mắt khiển trách đó là sao?

Mọi người như hiểu ra, gật gù. Quả nhiên, vừa rồi Chung Thịnh phản ứng mạnh như vậy là có liên quan đến Ariel. Sau khi có kết luận này, mọi người thống nhất xoay người đi, tiếp tục công việc của mình, để lại Ariel trán nổi gân xanh và Chung Thịnh đỏ mặt xấu hổ.

Vài ngày sau, khi nhóm Chung Thịnh về lại trường quân đội Đệ Nhất, nhìn lá quân kỳ nhuộm máu quen thuộc, không hiểu sao lại có cảm giác cảnh còn người mất.

“Sao tớ cứ có cảm giác mình đi quá lâu rồi nhỉ?” Lôi Tranh gãi đầu.


Mấy người khác đều không nói. Bởi vì trong lòng họ cũng có cảm giác như vậy.

“Thế nào? Mới đi có vài ngày đã quên đường về phòng rồi à?” Một giọng nói lưu manh quen quen vang lên phía sau họ.

Bọn Chung Thịnh quay lại nhìn, thấy người đứng ngoài cổng chính là huấn luyện viên tân sinh lúc trước – Từ Vệ Quốc.

“Huấn luyện viện Từ, sao anh lại ở đây?”

“Sao tôi lại không thể ở đây.” Từ Vệ Quốc liếc nhìn, “Cái đám hư hỏng này, chả để lại câu nào đã biến khỏi trường, ông đây còn tưởng mấy đứa bị người ngoài hành tinh bắt cóc.”

Chung Thịnh không biết phải giải thích thế nào, đành cười trừ cho qua chuyện.

Từ Vệ Quốc chỉnh lại mũ, giọng biếng nhác nói: “Được rồi, tôi biết hành trình của mấy đứa là bí mật, tôi cũng lười hỏi thăm. Hiệu trưởng bảo tôi ra đây đón mấy đứa. Mau đi đi, còn chờ tôi mời à.”

“À, phải rồi, hai cô cậu.” Hắn chỉ Lôi Tranh và Samantha, “Huấn luyện viên chỉ đạo của hai người cũng lo lắm đấy. Chờ lát nữa thu xếp xong nhớ đi chào hỏi hắn một câu.”

“Cảm ơn huấn luyện viên Từ.” Lôi Tranh thật cảm động. Tuy lúc trước họ chỉ tiếp xúc với huấn luyện viên chỉ đạo có ba tháng, nhưng tình cảm rất sâu sắc.

“Được rồi, cái đám kia, hừ, mấy đứa cẩn thận chút.” Từ Vệ Quốc phẩy phẩy tay. Học viên ưu tú của mình đột nhiên mất tích, huấn luyện viên nào ngồi yên cho được. Mặc dù hiệu trưởng nói với họ là những học viên này đang đi huấn luyện bí mật, nhưng với tư cách là huấn luyện viên, kiểm tra thành quả rèn luyện của học trò mình cũng không có gì xấu ha.

Củ cải ngon thế mà bị người khác trồng hỏng, cho dù là hiệu trưởng, mấy huấn luyện viên này cũng sẽ không đồng ý.


Hầy, phong cách giảng dạy của trường quân đội Đệ Nhất lúc nào cũng mạnh mẽ thế đó.

Mang theo bảy người đến văn phòng hiệu trưởng xong, Từ Vệ Quốc buồn chán chờ ở cửa. Hắn biết trong phòng lúc này đang thảo luận chuyện có liên quan đến nội dung lần đặc huấn bí mật vừa rồi, cho nên hắn không vào là phải.

Nghịch nghịch cái mũ trong tay, hắn buồn chán quan sát hai vệ binh gác ở cửa.

Trường Đệ Nhất trực thuộc bộ quân sự, cho nên vệ binh đều là những người được tuyển chọn kỹ càng, không chỉ trung thành với quốc gia và trường học, quan trọng hơn là phải có thân thủ xuất sắc. Từ Vệ Quốc ghen tỵ nhìn quân hàm thiếu tá trên vai hai người, lòng thầm mong không biết lúc nào mình mới đạt đến quân hàm đó.

Đương lúc Từ Vệ Quốc ảo tưởng cảnh mình đạt huy chương khen thưởng, trái ôm phải ấp, hưởng thụ mỹ nữ hầu hạ, cửa phòng hiệu trưởng mở ra.

Từ Vệ Quốc giật mình, ném hết mấy ý nghĩ rác rưởi ra khỏi đầu, đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào cửa.

Phó quan của Phó Ngạn Triều mỉm cười nhìn hắn: “Từ Vệ Quốc, cậu vào đi. Hiệu trưởng có chuyện muốn nói với cậu.”

Từ Vệ Quốc vội vàng thông qua kính cửa sổ chỉnh lại trang phục, rồi mới vào văn phòng hiệu trưởng cùng phó quan.

Văn phòng rất yên tĩnh. Nhóm học viên đã ra ngoài theo một cửa khác, chỉ còn hiệu trưởng Phó Ngạn Triều cầm chén trà xanh ngẩn người.

“Hiệu trưởng Phó.” Từ Vệ Quốc cẩn trọng lên tiếng chào.

“Ửm? Vệ Quốc à, ngồi đi.” Phó Ngạn Triều phục hồi lại tinh thần, mỉm cười nhìn Từ Vệ Quốc.

Từ Vệ Quốc có vẻ câu nệ ngồi phía đối diện, tháo mũ xuống cầm trên tay, căng thẳng rờ qua rờ lại.


“Ha ha, căng thẳng cái gì. Tôi với bố cậu là người quen cũ mà. Ở nhà cậu gọi tôi chú Phó lưu loát lắm nha.” Mắt Phó Ngạn Triều tràn đầy ý cười.

Từ Vệ Quốc ngượng ngùng gãi đầu. Lúc gặp hiệu trưởng Phó ở nhà là khi bạn bè đến nhà thăm hỏi nhau, hắn gọi chú Phó đương nhiên là rất thuận miệng. Nhưng bây giờ đang ở trường, hắn là học viên, đến gặp hiệu trưởng sao có thể không căng thẳng được. Đừng thấy hắn thường ngày cà lơ phất phơ, những lúc thế này cũng rối rắm lắm.

Phó Ngạn Triều cố ý nghiêm mặt, hỏi: “Sao nào, có phải có ý kiến với chuyện lúc trước tôi đưa học viên của cậu đi đặc huấn không?”

Từ Vệ Quốc theo phản xạ đứng dậy trả lời: “Không ạ.”

“Ngồi xuống đi, đã bảo đừng căng thẳng mà.” Phó Ngạn Triều vẫy tay bảo hắn ngồi.

Từ Vệ Quốc cười ngượng ngùng, lại ngồi xuống. Lòng oán thầm: ngài cứ bảo tôi đừng căng thẳng, nhưng ngài vừa mở miệng đã làm tôi sợ thế thì không căng thẳng sao được.

“Nói đi, sao đột nhiên lại nghĩ thông thế? Tôi nhớ lúc trước cậu rất bất mãn vì tôi đưa mấy học viên đó đi đặc huấn, thậm chí còn trực tiếp tới văn phòng của Từ Bảo Quốc náo loạn một phen.” Phó Ngạn Triều gõ tay lên mặt bàn, rõ rành rành là đang khởi binh vấn tội.

Phó quan vẫn đứng ở cửa nãy giờ mím môi cười. Lúc trước hiệu trưởng còn tán thưởng tác phong dám làm dám đánh của Từ Vệ Quốc, giờ bày ra tư thế này là muốn làm gì đây.

Từ Vệ Quốc gục đầu, không dám trả lời.

Lại nói, đó là chuyện tối kỵ trong trường quân đội. Nếu không ỷ vào Từ Bảo Quốc là anh họ mình, có đánh chết hắn cũng không dám làm như thế. Chẳng qua … sao hiệu trưởng lại biết? Lúc ấy trong văn phòng anh họ không còn ai khác mà. Hắn cũng tin tưởng Từ Bảo Quốc sẽ không bán đứng hắn.

Nhìn vẻ mặt hắn, Phó Ngạn Triều biết ngay hắn đang nghĩ gì, mím môi để lộ ý cười khó phát hiện. Trong quân đội không có riêng tư, tên nhóc này đáng ra phải biết từ sớm rồi chứ? Ông là hiệu trưởng, đương nhiên sẽ không thời thời khắc khắc theo dõi tình hình toàn bộ trường học. Nhưng những chuyện như cãi lộn trong văn phòng một vị thượng úy, thì dù ông không thấy, cũng sẽ có người chuyên phụ trách theo dõi báo cáo lên.

“Khụ khụ, đừng ngẩn người, nói đi, sao vừa rồi lại trả lời chắc chắn thế, cậu không có ý kiến gì với việc mấy học viên đó đi đặc huấn à? Điều gì đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ?”

Từ Vệ Quốc gãi mũi: “Chính là lúc gặp lại mấy đứa đó. Khí chất của chúng đều thay đổi rất nhiều. Ừm, nếu nói lúc trước chúng vẫn còn là học viên ngây ngô trong sáng, thì bây giờ đã như thanh kiếm sắc nằm trong vỏ rồi. Có lẽ thanh kiếm này chưa đủ sắc bén, nhưng có thể bồi dưỡng chúng được như vậy đủ thấy người huấn luyện rất có bản lĩnh. Tôi nghĩ nếu chúng theo người kia rèn luyện thêm vài năm, có khi ngay cả tôi cũng không thắng được.”