Editor: Nguyệt
“Không thể nào!” Hạng Phi ngớ người. Tinh thần lực của cậu đã được coi là rất cao rồi, nhưng so với Lâm Phỉ Nhi vẫn chẳng là gì, mấy người còn lại như Chung Thịnh, Samantha tinh thần lực chưa đạt nổi 300 lại càng khỏi phải nói. Đúng là bước nhảy vọt khó tin.
“Cậu làm cách nào mà nâng cao nhanh được như thế?” Lôi Tranh há hốc mồm kinh ngạc. Đáp án này của Hồ Lập đúng là quá bất ngờ, có thể nói vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Lâm Phỉ Nhi cười ngượng ngùng, vẻ mặt lại vô cùng kiêu hãnh: “Đội trưởng mang tớ đi huấn luyện tinh thần lực siêu cấp.”
“Huấn luyện tinh thần lực siêu cấp!!!” Gerald bật thốt lên. Trong số những người ở đây, có lẽ chỉ có cậu, Ariel và Chung Thịnh mới hiểu huấn luyện tinh thần lực siêu cấp là gì.
Mấy người khác đều tỏ vẻ thắc mắc nhìn Lâm Phỉ Nhi.
Chung Thịnh và Ariel cũng phải ngạc nhiên. Dù đoán được Lâm Phỉ Nhi nâng cao tinh thần lực nhanh chóng như thế là nhờ một loại huấn luyện tàn khốc nào đó, nhưng khi nghe đáp án chính xác, họ vẫn phải giật mình.
“Đừng làm mọi người sốt ruột. Mau nói đi, huấn luyện tinh thần lực siêu cấp là gì?” Samantha vội vàng hỏi.
Gerald đần mặt ra một lúc rồi giải thích cho mọi người: “Nội dung cụ thể của loại huấn luyện này là gì thì tớ không biết. Nhưng bố tớ từng nhắc đến nó một lần. Ừm, nếu tớ nhớ không nhầm thì anh họ tớ từng thử huấn luyện một lần. Nghe bảo chỉ cần vượt qua là tinh thần lực sẽ tăng vọt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có tư chất. Nếu tư chất kém cỏi thì vượt qua khóa huấn luyện này cũng vô dụng. Tớ không biết một đợt huấn luyện kéo dài bao lâu, nhưng anh họ tớ mới qua nửa tiếng đồng hồ đã không chịu nổi. Bố tớ bảo sau đấy mỗi lần có ai nhắc đến khóa huấn luyện này trước mặt anh ấy là mặt mũi anh ấy lại trắng bệch.”
Mọi người đều giật mình kinh hãi.
Mặc dù Gerald không nói được nội dung cụ thể, nhưng một người đàn ông còn không chịu nổi ba mươi phút đã đủ thấy nó tàn khốc nhường nào.
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Phỉ Nhi tràn đầy ngưỡng mộ. Xem ra để hoàn thành khóa huấn luyện này, bảy ngày qua Lâm Phỉ Nhi đã phải trải qua rất nhiều gian khổ. Là con gái nhưng tính cách kiên cường đã giúp cô trổ hết tài năng, tỏa sáng trong số biết bao người.
“Ha ha, Phỉ Nhi, cậu giỏi thật đấy!” Samantha vui sướng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy Phỉ Nhi, ép cô vào bộ ngực “đầy đặn” của mình.
“Um um …” Lâm Phỉ Nhi không kịp nhìn kỹ, cả khuôn mặt đã vui vào ngực Samantha, lập tức thấy khó thở, đành phải vung vẩy hai tay cầu cứu.
“Ha ha ha!” Mọi người đứng xung quanh không nhịn được phá lên cười, nhìn Samantha ngượng ngùng kéo Phỉ Nhi ra.
“Được rồi được rồi, cười thế đủ rồi. Quan sát suốt mấy ngày nay chắc mấy đứa cũng quen rồi nhỉ.” Hồ Lập sờ soạng người mình, mò ra cái bật lửa.
Các học viên lập tức ngừng cười, gật đầu nghiêm túc.
Lúc trước Hồ Lập từng ám chỉ với Hỏa Yến, bọn họ đều đã hiểu. Cho nên, mọi người đoán có lẽ Hồ Lập chuẩn bị đưa họ lên sàn đấu.
“Quen rồi thì tốt. Mấy đứa mau về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi.” Hồ Lập ngáp một cái, uể oải xoa xoa mắt, đào ra được ít gỉ mắt, tùy tay bắn ra ngoài.
Ariel nhíu mày, dịch sang bên cạnh một chút. Cái thứ bé tí đó bay sạt qua má hắn.
Chung Thịnh lập tức trợn mắt lườm Hồ lập. Nếu không phải anh ta là huấn luyện viên thì anh đã xông lên dạy cho một trận rồi. Đương nhiên, kết quả đều sẽ là anh bị đánh. Dù là đời trước anh vẫn không dám chắc có thể đánh được Hồ Lập.
Hồ Lập híp mắt lại, cười hề hề xấu xa, rồi nhìn sang chỗ khác.
“Cái gì? Chuẩn bị đi?” Samantha tròn mắt há hốc mồm hỏi lại. Còn tưởng được lên đài, đấu đá dao thật súng thật, ai ngờ Hồ Lập lại muốn đi. Quá là thất vọng.
“Làm sao? Không đi chẳng lẽ mấy đứa muốn ở lại?”
“Lúc trước anh bảo bọn tôi phải lên sàn đấu cơ mà?” Gerald cũng hỏi với giọng điệu đầy thất vọng.
“Tôi từng nói thế à?” Hồ Lập hờ hững hỏi lại.
“Đương nhiên rồi.” Gerald trả lời rất chắc chắn.
“À, lúc ấy tôi nói thế nào?”
“Anh bảo mấy ngày nữa muốn dẫn chúng tôi đi kiếm một khoản.”
“Thế à?” Hồ Lập xoa cằm, ra vẻ hoài nghi, “Có đúng là tôi nói như thế không?”
Gerald thấy chán nản. Mẹ nọ mới chưa đầy nửa tháng đấy ông ạ, ông có cần đãng trí như thế không!!
Gerald vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, trong lòng thì chửi lấy chửi để.
“Cậu cũng nói rồi đấy, là kiếm một khoản chứ không phải bỏ ra một khoản. Bây giờ mà cho các cô cậu lên sàn khéo tôi thua đến không còn quần mà mặc.” Hồ Lập lại khôi phục cái vẻ lười nhác mọi khi, nhìn Gerald như nhìn một thằng ngu.
Mọi người: …
Được rồi, mặc dù trong lòng rất bi phẫn, họ vẫn phải thừa nhận Hồ Lập nói đúng. Với năng lực bây giờ của họ, dù tham gia thi đấu cơ giáp hay trận đấu của kẻ đào vong, họ đều chỉ có thể làm đồ ăn … Mà còn là món ăn thơm ngon, dễ tiêu hóa nữa.
Mọi người có nôn nóng muốn thử sức mình đến mấy cũng không thể để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, như thế là không có trách nhiệm với chính bản thân mình. Cho nên, dẫu không cam lòng, họ vẫn không phản bác Hồ Lập.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, mau thu dọn đồ đạc đi. Lát nữa chúng ta sẽ trở về.” Hồ Lập vung tay đuổi họ đi thu dọn hành lý.
Mọi người không nói thêm gì, năm phút sau đã mang hành lý xuống đại sảnh tập trung.
Sau một hồi ‘lưu luyến phút biệt ly’ với Hỏa Yến, Hồ Lập dẫn họ lên chiếc xe huyền phù quen thuộc.
Nhưng lần này, ngoài họ ra, trong xe còn mấy người khác.
Một người đàn ông gầy gò, nhìn không rõ mặt, cả thân hình như ẩn trong bóng tối.
Một người phụ nữ xinh đẹp thân hình yểu điệu, diện mạo ngây thơ thuần khiết nhưng lại cho người ta cảm giác gợi cảm quyến rũ.
Một anh chàng vẻ mặt hiền hòa hàm hậu, thân hình khôi ngô cường tráng.
Ba người này đã chờ trong xe từ trước.
Chung Thịnh vừa mới bước vào khoang xe, lập tức bắp cơ toàn thân căng lên, ánh mắt sắc bén kinh người.
“Không sao.” Ariel theo sát sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng Chung Thịnh. Lập tức, một màn thần kỳ xảy ra. Cứ như một con thú to lớn được trấn an, Chung Thịnh thu lại ánh nhìn sắc lẻm, khí thế khiếp người tan biến. Dường như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người.
Lúc này, trông anh thật hiền lành, vô hại, gương mặt hơi lãnh đạm, nhưng thoạt nhìn chỉ như một người rất bình thường.
Ngay lúc Chung Thịnh thay đổi, ba người trong xe cũng lập tức phản ứng.
Người đàn ông gầy gò ngón tay run lên, chỗ cổ tay áo thò ra một vật màu đen sắc nhọn.
Người phụ nữ xinh đẹp nheo mắt, tay bất giác lần xuống hông.
Anh chàng khôi ngô càng trực tiếp hơn, sờ lên thiết bị màu xám bạc đeo ở cổ tay phải, nhưng chưa kích hoạt.
Một giây ngắn ngủi, Chung Thịnh từ một người vô cùng khí thế trở thành hiền lành vô hại. Sự tương phản cực lớn khiến ba người ngây ra trong giây lát.
“Phì …” Người phụ nữ bật cười đầu tiên. Cô khẽ cắn môi, cười đến run cả người.
Người đàn ông gầy gò mặt mày sa sầm, im lặng không nói gì, rụt vào bóng tối, cả gương mặt trở nên mơ hồ.
Người đàn ông cao lớn giật giật khóe mắt, im lặng xoay mặt đi, thu tay lại. Cái đám nhóc này, lại làm mình mất mặt rồi.
“Sao thế?”
Chung Thịnh mặt không đổi cùng Ariel chọn vị trí ngồi gần phía trước. Gerald theo sát đằng sau, lúc bước lên xe nhìn thấy một cô nàng xinh đẹp lập tức mắt sáng lóe, nhưng tiếng cười bật lên sau đó làm cậu chẳng hiểu gì.
Mình có chỗ nào đáng cười chứ?
Cậu cúi đầu nhìn mình, một bộ quần áo hơi tùy tiện chút, loại phổ thông, khóa quần có kéo cẩn thận. Sao cô nàng xinh đẹp kia vừa thấy mình lên xe liền cười rũ rượi?
“Nghĩ cái gì đấy, mau lên.” Hạng Phi đi sau Gerald mất kiên nhẫn đẩy cậu một cái. Tên này không dưng đứng chắn cửa làm gì?
Gerald đầy đầu dấu chấm hỏi tìm một chỗ ngồi xuống. Lại nhìn cô nàng kia, thấy người ta vẫn cười lấy cười để, lặng lẽ rụt đầu. Thôi, phụ nữ đầu óc có vấn đề, có đẹp nữa cũng phải giữ khoảng cách.
Samantha, Lâm Phỉ Nhi, Lôi Tranh lần lượt lên xe. Mặc dù ngạc nhiên vì trên xe còn ba người khác, nhưng không ai nói gì. Họ hiểu rõ bản lĩnh của Hồ Lập. Nếu ba người này có thể lên xe thì chắc là quen biết đội trưởng.
“Ba người này, người cao to tên Thiết Thuẫn, còn cái cô đang cười rũ rượi kia gọi là Góa Phụ Đen, và … Shadow mày lộ mặt thì chết à!” Hồ Lập mắng, tiện tay ném thứ gì đó qua đấy.
Người đàn ông sắc mặt u tối kia bắt lấy. Là gạt tàn trong xe …
Tác giả:
╮(╯╰)╭Đám trẻ này vẫn còn nhỏ nha … Hồ Lập muốn huấn luyện tụi nhỏ, chứ không phải đưa chúng nó vào chỗ chết. Năng lực của bọn họ bây giờ … Ầy, ngoài Ariel và Chung Thịnh ra, ai lên sàn cũng chẳng hay ho gì.
Thành phố Blood dẫu sao cũng là địa bàn của người khác. Hồ Lập muốn dạy dỗ bọn họ tất nhiên là phải đến địa bàn của mình rồi
PS: Mọi người yên tâm, sẽ còn quay lại thành phố Blood … Đến lúc đó, bảy người đã đại sát tứ phương … Ấy … không phải, hình như là sáu, Lâm Phỉ Nhi không am hiểu chuyện này …