Trên thế giới này, có hai loại sinh vật không thể trêu chọc. Đó chính là chị dâu cùng chó. ????????????????????
Bùi Tĩnh nhìn lướt qua, phát hiện trong viện trừ bỏ chị dâu cậu, không còn ai. Xem ra, mấy cha con kia đều đã trốn đi rồi. (Ngu sao ko trốn ????????????????)
"Nặc Nặc có trở về không?" Bùi Tĩnh mặt không đổi sắc nói sang chuyện khác.
"Không có." Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn cậu, "Vừa rồi vào thành phố rồi hả?"
Bùi Tĩnh trong lòng hồi hộp, liền biết chị dâu cậu chờ ở chỗ này không đơn giản như vậy.
"Uh"m." Bùi Tĩnh chi tiết gật đầu.
"Chị đem cái chìa khóa căn nhà đó của em cho nha đầu Như Ngọc rồi." Tô Thi Thi nói xong, vỗ đầu Đại Cẩu Tử một cái.
Bùi Tĩnh thân thể cứng đờ, còn không có tiêu hóa kịp nói lời của cô, chỉ thấy Đại Cẩu Tử gâu một tiếng, đầu đẩy đẩy đám con chó con bên cạnh. Một đoàn chó ngao Tây Tạng đen tuyền lập tức truy đuổi hướng trong viện chạy tới.
"Đi vào ăn cơm đi." Tô Thi Thi nói xong liền xoay người đi vào.
Bùi Tĩnh lại là sửng sốt, có chút không dám nhìn chị dâu cậu.
Chị dâu cậu có phải đến thời mãn kinh rồi hay không? Cảm xúc sao lại quỷ dị như thế.
Cậu cùng theo đi vào, mới vừa đi vào đến cửa, liền nghe đến một cái âm thanh nho nhỏ.
"Chú trẻ, chú trẻ..."
Bùi Tĩnh quay đầu, nhìn đến bạn nhỏ Bùi Ngôn chính đang trốn ở sau cánh cửa hướng cậu ngoắc.
Bùi Tĩnh nhìn bóng lưng Tô Thi Thi một cái, vẻ mặt bình tĩnh hướng tới cậu bé đi qua.
"Chú trẻ, không phải con muốn phản bội người đâu. Là cha nói cho mẹ biết." Bạn nhỏ Bùi Ngôn nhỏ giọng nói.
Bùi Tĩnh ánh mắt liền nheo lại, bóp chặt gương mặt cậu bé: "Nhóc con thối, vậy mà học được nói dối rồi!"
Nhóc con thối này từ nhỏ đi theo cậu, cậu bé cong mông một cái cậu liền biết nó suy nghĩ cái gì. Nhóc con này dáng vẻ khi nói dối như kẻ trộm, quả thực cùng mẹ nó giống nhau như đúc!
Bùi Ngôn lúc này liền sợ: "A! Chú trẻ người sao lại không đáng yêu như thế! Con... Con liền chỉ đùa một chút với người!"
"Con ở bên ngoài căn nhà đó nhìn thấy chị Như Ngọc của con rồi hả?" Bùi Tĩnh hỏi.
Lông mi xinh xắn của Bùi Ngôn nhăn lại ở một chỗ, nhớ tới trước Tần Như Ngọc khóc đến thương tâm như vậy, lắc lắc đầu: "Con mới không nói cho người."
Đó chính là nói gặp được?
Bùi Tĩnh con ngươi hơi trầm xuống. Bùi Ngôn dù thông minh, tới cùng chỉ là đứa bé mới chín tuổi. Bùi Tĩnh hai ba câu liền dụ được nó nói ra chuyện cần biết.
Mà nơi xa, Tô Thi Thi nhìn bộ dáng hai chú cháu này, không khỏi thở dài.
Cô vẫn phản đối Bùi Tĩnh còn tuổi nhỏ lại muốn làm "Tam Lang liều mạng" (một nhân vật hư cấu trong Thủy Hử, mọi người tự hỏi thím gg để biết thêm chi tiết nhá), nhất là lần trước Bùi Tĩnh bởi vì mệt nhọc quá độ đem chính mình ép đến kiệt sức phải tiến vào bệnh viện về sau, cô ở phương diện này để ý nhiều hơn nữa.
Nhưng Bùi Tĩnh nói rõ muốn một lòng dốc lòng trong công việc, khuyên như thế nào cũng không được.
Vừa rồi Bùi Ngôn trở về nói với cô, cậu bé nhìn đến Bùi Tĩnh cùng một người phụ nữ lớn tuổi cùng một chỗ, lại vẫn đem Tần Như Ngọc chọc khóc. Cô bỗng nhiên phát hiện, bọn nhỏ nhà cô đều đã trưởng thành.
"Lại đây ăn cơm đi." Tô Thi Thi hô.
Bùi Tĩnh cùng Bùi ngôn lập tức đi tới phòng bếp, rửa tay sạch sẽ ra ngoài, phát hiện Bùi Dịch đã ngồi trên ghế rồi.
"Anh."
"Cha."
Hai người chào hỏi một tiếng, quy củ ngồi đến trên ghế dựa, chờ Tô Thi Thi ngồi xuống, liền bắt đầu ăn cơm.
"Em hôm nay đem nha đầu Như Ngọc chọc khóc?" Bùi Dịch nhìn Bùi Tĩnh liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói.
Bùi Tĩnh tay cầm ly rượu đỏ ngừng một trận, sắc mặt như thường: "Em không gặp em ấy."
"Nếu không thích con bé, liền nói rõ ràng với con bé, đừng chậm trễ người ta." Bùi Dịch nhíu mày nói.
Bùi Tĩnh nhấp ngụm rượu, không có đáp lại.
Sớm vào năm năm trước liền nói rõ ràng rồi. Kỳ thật, hiện tại Tần Như Ngọc là cái thái độ gì, cậu cũng không rõ ràng lắm.
Tô Thi Thi vẫn âm thầm quan sát đến vẻ mặt Bùi Tĩnh, nhưng vẫn lại là xem không được gì, không khỏi yên lặng thở dài.
Bùi Dịch vừa thấy vợ yêu thở dài, lúc này liền đau lòng rồi, quay đầu mà bắt đầu giáo huấn em trai.
"Mặc kệ em làm cái gì, anh hi vọng em không cần đem tình cảm riêng tư mang vào trong công việc."
Bạn nhỏ Bùi Ngôn đúng lúc tiếp một câu: "Năng lực làm việc của chị Như Ngọc rất tốt."
"Người lớn đang nói chuyện không cho phép trẻ con xen miệng vào!" Bùi Dịch trừng mắt.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn miệng mếu máo, ủy khuất nhìn mẹ.
Tô Thi Thi yên lặng cúi đầu, làm như chính mình không tồn tại.
Quy củ gì gì đó, vẫn lại là Bùi tiên sinh định đoạt.
"Ăn hiếp người ta." Bùi Ngôn thì thầm một tiếng, cúi đầu căm giận ăn cơm.
"Em sẽ chú ý." Bùi Tĩnh nói.
"Cái hạng mục đường xe điện ở viên khu để cho con bé cùng đi. Tần Phong bên kia cũng có ý này, nếu Như Ngọc phương diện này có thích thú, liền đem một phần hạng mục này đều đã giao cho con bé đi làm."
Hai anh em rất nhanh đã nói đến công việc. Ở phương diện này Tô Thi Thi luôn luôn không tham dự.
Công ty của cô cùng Tống Trọng Hạo cùng với Ôn Ngọc đã độc lập tách ra ngoài, ba người tiếp tục làm Thiết Kế Sư nội thất như trước, cực kỳ thỏa mãn.
Cơm nước xong, Tô Thi Thi liền đem Bùi Tĩnh kêu vào trong vườn hoa tản bộ.
Hai người đi liền một đường, một câu cũng chưa nói.
Bùi Tĩnh có phần chịu không nổi chị dâu cậu như vậy, phá trầm mặc nói: "Chị dâu, người có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đi."
Tô Thi Thi quay đầu nhìn cậu một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: "Chị vẫn cảm thấy em vẫn lại là đứa bé nghịch ngợm gây sự lúc trước kia. Đúng là chị không thể không chấp nhận cái hiện thực này, Đồng Đồng của chúng ta đã trưởng thành."
Đồng Đồng...
Cái tên này đã có bao lâu không ai gọi.
"Chị dâu có trách em đem tên sửa lại hay không?" Bùi Tĩnh hỏi.
Tô Thi Thi lắc đầu: "Người luôn luôn có chút chuyện đã qua không nghĩ muốn nhớ lại."
Về thân thế Bùi Tĩnh từng trải qua kia, người Bùi gia vẫn không đề cập qua. Năm đó người biết chuyện này, cũng đều nói năng thận trọng. Nhưng trên đời không có bí mật nào là mãi mãi, luôn luôn có người ở sau lưng phê bình kín đáo.
Đúng là cái thời điểm kia, ở vào thời kỳ phản nghịch, Bùi Tĩnh chính mình yêu cầu đem tên sửa lại.
"Em chỉ là muốn làm con cái Bùi gia. Vĩnh viễn đều là người nhà Bùi gia." Bùi Tĩnh trầm giọng nói.
Tô Thi Thi sửng sốt, rồi sau đó kiễng chân vỗ vỗ đầu của cậu: "Em đương nhiên là con cái Bùi gia. Em yên tâm, chị sẽ vẫn quản em."
Tô Thi Thi nhìn về phía trước nói: "Chị không từng trải qua chuyện ở phương diện này, không biết con của chính mình sau khi lớn lên nên như thế nào đối mặt vấn đề tình cảm của bọn chúng. Nếu có chỗ nào làm không tốt, lại vẫn mời em thông cảm."
"Chị dâu..." Bùi Tĩnh lòng xiết lại, "Em cùng người phụ kia..."
"Chị tin tưởng em sẽ xử lý tốt." Tô Thi Thi quay đầu, cười nói, "Ngôn Ngôn nói khuôn mặt cô ta cùng chị rất giống?"
"Uh"m." Bùi Tĩnh nói thẳng, "Em lúc ấy nhìn đến cô ta, liền nghĩ tới chị. Em lúc ấy hỏi qua bản thân mình, nếu ngồi xem mặc kệ, có thể lương tâm bất an hay không."
"Bùi Tĩnh, chị cực kỳ may mắn, con cái nhà của chúng ta đều đã cực kỳ thiện lương." Tô Thi Thi cảm thán nói.
Hai ngày trước, cô còn nghe được nơi xa trong biệt thự nhà Lý tổng con nhà bọn họ đem một người đánh cho tàn phế, nhiệt náo tung trời. Cô cực kỳ may mắn, con cái Bùi gia đều hiểu chuyện.
"Chị dâu, cám ơn người." Bùi Tĩnh trầm giọng nói.
Ở một khắc này, cậu bỗng nhiên hiểu rõ, thì ra những cái tâm sự này của cậu không có giấu diếm được chị dâu mình. Có lẽ, anh trai cậu cũng vẫn biết.
Nhưng bọn họ người nào cũng đều không có đề cập, mà là bảo toàn tự tôn của cậu, chờ chính cậu từ từ vượt qua cái giai đoạn mơ hồ khó hiểu kia.
Bùi Tĩnh có lẽ đã từng thật sự cho rằng chính mình yêu Tô Thi Thi, nhưng theo tuổi tác lớn lên, cậu cũng chậm chậm hiểu ra, kia không phải tình yêu.
"Được rồi, em muốn tìm cái dạng bạn đời gì chị hẳn không can thiệp, em cảm thấy được thích hợp là được." Tô Thi Thi cười nói.
Cô gọi cậu ra, chính là nghĩ muốn nói cho cậu, không cần có áp lực.
Cho tới nay, đều đã có rất nhiều người muốn cùng Bùi gia kết thông gia. Mà các loại ích lợi vướng víu kéo theo phía sau, rất nhiều khi thân bất do kỷ. Nhưng Tô Thi Thi không nghĩ muốn nhìn đến, con cái nhà bọn họ bởi vì chút lợi ích của gia tộc mà mất đi quyền lợi lựa chọn.
"Em nên là biết, chị và anh trai em đều không để ý những thứ này, cho nên em không cần cho chính mình áp lực lớn như vậy." Tô Thi Thi vỗ vỗ bờ vai của cậu, xoay người hướng tới trong phòng đi đến.
Bùi Tĩnh sững sờ nhìn bóng lưng Tô Thi Thi rời đi, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Cậu cho rằng chính mình giấu diếm rất tốt, nhưng chị dâu cùng anh trai cậu vẫn thấy rõ ràng.
Cậu là ngòi nổ tạo thành nguyên nhân khiến cha ruột của anh trai mình phải chết. Cậu sống mười năm là thân phận người của Đoàn gia, lại bị cho hay cậu chẳng qua là kết quả do mẹ cậu cùng người khác yêu đương vụng trộm mà ra. Là Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch bảo hộ cậu, để cho cậu không bị người ta phỉ nhổ khinh bỉ.
Cậu liều mạng cố gắng, chính là muốn báo đáp Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch.
"Nhưng có một số việc đã trở thành thói quen, làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy." Bùi Tĩnh bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tựa như cậu quen với bận rộn, dừng lại không được rồi.
Bởi vì bận rộn, cho nên cậu đối với rất nhiều chuyện cũng không để tâm. Cho tới khi thư ký nói cho cậu, Tần Như Ngọc đem tư liệu trong văn phòng di chuyển mất thời điểm, cậu trong nháy mắt hoảng thần.