Trong phòng khách to như thế, trên sofa bằng vải bố, Ôn Ngọc cùng Lý Hinh Nhi ngồi mặt đối mặt, Tần Phong ngồi ở bên kia trên một cái sofa độc lập, tràng diện thấy thế nào sao lại quỷ dị như thế.
Ôn Ngọc liếm liếm môi, nhớ lại chính mình muốn rời đi trước hay không. Nhưng mỗi lần muốn mở miệng nói, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Phong làm cho dọa trở về.
"Vị này chính là Ôn tiểu thư đi?" Vẫn lại là Lý Hinh Nhi phá trầm mặc, cười hì hì nhìn Ôn Ngọc.
Cô ta mấy ngày nay đã tìm hiểu rất nhiều thông tin về Tần Phong, nhất là tình sử của anh. Cô ta nghe được, trong tất cả bạn gái của Tần Phong, anh yêu tha thiết nhất chính là vị Ôn tiểu thư này. Cũng không biết hai người bọn họ lúc trước làm sao có thể chia tay.
"Cô ấy hiện tại ở trong này, hai người hẳn không đã hòa hợp lại rồi chứ?" Lý Hinh Nhi nghĩ tới đây, trong lòng có chút sốt ruột.
Nếu Tần Phong thật sự cùng Ôn Ngọc hợp lại, vậy cơ hội của cô ta chẳng phải là mất đi vài phần.
Ở trong mắt cô ta, người đàn ông như Tần Phong vậy có một hai người bạn gái từ đầu không hiếm lạ. Mấu chốt chính là, sau cùng ai có thể lên làm Tần phu nhân.
"Người này ánh mắt nhìn người khác sao lại không lễ phép như thế." Ôn Ngọc bị Lý Hinh Nhi nhìn đến toàn thân khó chịu.
"Tần tổng..." Lý Hinh Nhi thấy Ôn Ngọc không tiếp lời, trong lòng càng thêm vui mừng, muốn tìm Tần Phong bắt chuyện.
Tần Phong lại đột nhiên đứng lên: "Tôi trước đi xử lý một chút công vụ."
Anh nói xong quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc: "Đi pha trà, tiếp khách cho tốt."
Ôn Ngọc ngẩn người: "Em?"
Tần Phong lạnh mặt: "Chẳng thế thì là tôi sao?"
Anh nói xong tiện không lại nhìn Ôn Ngọc, xoay người hướng tới thư phòng đi đến, trong lòng nhưng là giận vô cùng.
"Tiểu bạch si, có gan hướng cửa nhà ném vào đồ bỏ đi, lại không có can đảm giáp mặt đối phó tình địch sao?" Tần Phong ở trong lòng yên lặng nghĩ, đã bắt đầu tính toán nếu Ôn Ngọc lại vẫn không thông suốt, anh phải nghĩ được biện pháp gì đó để cho cô "Kích động" mới được.
Bên này, Ôn Ngọc còn đang sững sờ, Lý Hinh Nhi đã đứng lên nói: "Không nhọc phiền Ôn tiểu thư, tôi tự mình là được rồi."
Cô ta muốn đến trong căn nhà này làm nữ chủ nhân, cũng không nghĩ muốn bị bạn gái trước của Tần Phong lên mặt.
Ôn Ngọc cũng là kỳ quái nhìn cô ta một cái, cực kỳ vô tội nói thầm: "Cô đối nơi này lại không quen, đến chốt mở bếp điện ở nơi nào đều đã tìm không thấy, làm sao mà nấu nước?"
Cô nói xong, trái lại liền tự hướng tới phòng bếp kiểu mở kia đi đến.
"Người này..." Lý Hinh Nhi bị cô nói làm cho nghẹn họng đến một câu đều nói ra không được, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của Ôn Ngọc, lại không giống như là cố ý khoe khoang cái gì.
"Là lòng dạ quá sâu sao?" Lý Hinh Nhi ở trong lòng cân nhắc, tính toán trước thăm dò tính cách thật sự của Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc chính đang mở ra bếp điện, Lý Hinh Nhi liền bu lại.
"Ôn tiểu thư, cô làm sao có thể lại ở trong nhà Tần tổng vậy?" Lý Hinh Nhi giả vờ ngây thơ hỏi han.
Ôn Ngọc kìm lòng không được nhớ lại chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, nghĩ đến tâm tình liền không tốt.
"Tôi không nghĩ muốn nói chuyện." Cô rầu rĩ nói một tiếng, cúi đầu chuyên tâm bắt bếp đun nước sôi.
Mà cô thật đúng là một câu cũng không nói.
Bất luận Lý Hinh Nhi nói với cô cái gì, cô liền là có bản lĩnh làm như không có nghe thấy, hết sức chuyên chú làm chuyện của chính mình, mà còn một chút đều sẽ không làm cho người ta cảm thấy được cô là cố ý.
Lý Hinh Nhi thậm chí hoài nghi chính mình có phải uống thuốc tàng hình rồi hay không, ở trước mặt cô biến thành trong suốt rồi!
Mười mấy phút đồng hồ sau, Ôn Ngọc bưng khay trà đi đến trên bàn trà, rót một chén cho Lý Hinh Nhi: "Dùng trà."
Nói xong, cô liền một lần nữa trở lại phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng.
Toàn bộ đều đã quen thuộc, y hệt như là nữ chủ nhân trong nhà này.
Lý Hinh Nhi trong lòng tức giận, chờ cô làm tốt bữa sáng, giành trước bưng một phần: "Tần tổng còn không có ăn đi? Tôi đi bưng cho anh ấy."
Ôn Ngọc lập tức đoạt lại, kỳ quái nhìn hai mắt của cô ta: "Tôi làm bữa sáng, sao lại để cho cô bưng?"
Cha cô từ nhỏ đã giáo dục cô, mình làm lại để cho người khác hưởng là hành vi ngu xuẩn, cô không thể học theo.
Cho nên, cô làm viẹc trước giờ sẽ không cho người khác ngồi không mà giành mất công sức mình bỏ ra. Huống chi, vẫn lại là một cô gái mà cô siêu cấp chán ghét!
Lý Hinh Nhi sững sờ nhìn bóng lưng Ôn Ngọc, cả nửa ngày không phản ứng kịp.
"Này tới cùng là ai a!" Cô ta tức giận đến giậm chân, đi đến phòng khách ngồi đến trên ghế sofa, vụng trộm gửi cho người đại diện của chính mình một cái tin nhắn, để cho cô ta khẩn trương đi điều tra một phen Ôn Ngọc người này.
Mà bên này, Ôn Ngọc bưng bữa sáng gõ một phen cửa thư phòng, cũng không chờ Tần Phong trả lời, trực tiếp vặn mở cửa thư phòng đi đến tiến vào.
Có thể là bị kia Lý Hinh Nhi cuốn lấy có chút phiền, Ôn tiểu thư sắc mặt nhìn cũng không khá lắm.
Cô không rên một tiếng đem bàn ăn hướng trước mặt Tần Phong phóng qua, xoay người rời đi.
"Nhanh như vậy liền tức giận? Có tiến bộ!" Tần Phong trong mắt hiện lên quét xuống nhu ý, đợi Ôn Ngọc ra ngoài, tiếp tục cầm lấy mobile phone cùng Bùi Dịch ở đầu bên kia điện thoại bàn điều kiện.
"Đem ảnh chụp kia gửi cho tôi, tôi đảm bảo trong mấy tháng Quân nhi nhà tôi sẽ không đi quấy rầy Thi Thi." Tần Phong trầm giọng nói.
"Cậu xác định cậu có thể làm được?" Đầu bên điện thoại truyền đến giọng Bùi Dịch cười như không cười.
Tần Phong có chút giận: "Cô ấy vừa rồi làm bữa sáng còn đem vào cho tôi rồi."
"Vậy sao?" Bùi Dịch không cho là đúng, "Vậy cậu như thế nào vẫn trốn ở trong thư phòng?"
"Cậu còn dong dài, tôi đảm bảo các người về sau mỗi ngày đều nhận được điện thoại của cô ấy!" Tần Phong nổi giận.
Bùi Dịch tại đầu bên kia điện thoại nhẹ cười, không lại đùa anh: "Bùi Ngôn chụp ảnh kỹ thuật rất kém cỏi, ảnh chụp chụp được mơ hồ không rõ, cậu muốn cũng vô dụng."
"Các người lừa dối tôi!" Tần Phong giận vô cùng, bốp cúp điện thoại.
Anh sợ Tô Thi Thi kia xem náo nhiệt không chê chuyện không đủ lớn đem ảnh chụp gửi cho Ôn Ngọc, cho nên hấp tấp muốn ảnh chụp, không nghĩ tới lại bị hai người bọn họ đùa giỡn rồi.
Anh một bên nghĩ, một bên bưng ly sữa lên uống một ngụm. Chỉ vừa nuốt xuống, mặt anh liền căng, "Phụt" một tiếng, toàn bộ đều đã phun tới.
"Ôn Ngọc, em quả nhiên tiến bộ không ít!" Tần tiên sinh tốn hơi thừa lời.
Cái tiểu bạch nhãn lang kia, vậy mà trong sữa của anh pha muối! Không chỉ là muối ăn, phỏng chừng lại vẫn còn cho thêm giấm trắng, tư vị này, thực không phải một từ có thể nói thành lời.
Bên ngoài, Ôn Ngọc nhai kĩ nuốt chậm ăn xong bữa sáng, dọn dẹp xong, gặp Lý Hinh Nhi ngồi ở trên ghế sofa một chút tính toán muốn đi đều không có, nhớ lại chính mình muốn trước vụng trộm chạy trốn hay không.
"Ôn tiểu thư, lại đây ngồi đi." Cô lại vẫn chưa kịp chạy trốn, Lý Hinh Nhi liền hướng tới cô vẫy tay.
Lý Hinh Nhi vừa rồi để cho người đại diện nghe được một chút chuyện về Ôn Ngọc, cảm thấy được cô là một người đặc biệt đơn thuần, trong lòng bớt rất nhiều lo lắng.
"Càng đơn thuần càng dễ ức hiếp, tôi xem cô có thể chống đỡ tới khi nào." Lý Hinh Nhi trên mặt bình tĩnh, trong lòng cũng đã tính toán.
Ôn Ngọc nhìn đến cô ta chân thành mời, lại nghĩ đến nếu lỡ cô chạy trốn, Tần Phong sẽ tức giận, càng nghĩ, vẫn lại là đi tới.
"Ôn tiểu thư, cô cùng Tần tổng quen nhau rất nhiều năm rồi?" Lý Hinh Nhi chờ cô ngồi xuống, liền cùng cô bắt chuyện rồi.
Ôn Ngọc cẩn thận liếc cô, không nói gì.
Lý Hinh Nhi cười nói: "Không biết Tần tổng có nhắc qua tôi với cô hay không. Anh ấy trước kia trái lại ở trước mặt tôi từng nhắc tới cô."
Ôn Ngọc nhíu mày, nhìn chằm chằm cô ta vẫn như cũ không nói gì.
Lý Hinh Nhi cho rằng cô tức giận, kiềm chế hưng phấn, trên mặt cố giữ bình tĩnh: "Nghe nói cô đã rời đi năm năm, không biết hiện tại sao lại đột ngột xuất hiện tại nơi này. Bất quá Tần tổng anh ấy chính là mềm lòng, tôi nghe nói anh ấy đối với bạn gái trước rất rộng lòng."
Ôn Ngọc lại nhíu một phen mi, mím môi, bộ dáng cực kì xoắn xuýt.
Lý Hinh Nhi trong lòng vui vẻ, xem ra muốn thành công rồi.
Nhưng cô ta đang muốn nói chuyện, liền nghe Ôn Ngọc vẻ mặt thân thiết nhìn cô ta.
"Lý tiểu thư, Tần Phong ở trong phòng khách có gắng máy theo dõi, tại thư phòng có thể nghe được lời của cô nói." Ôn Ngọc cảm thấy được, cô cần phải nói cho cô ta một tiếng.
Ngủ ngon ngủ ngon. Bạn ngủ đây ????????????????????