Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 651: Anh cũng không phải người mù

"Ôn tiểu thư, ăn bữa sáng đi." Từ ngoài phòng nghỉ đi tới một người.

Vị nữ cảnh sát nhân dân ngày hôm qua lấy lời khai của Ôn Ngọc mang theo một túi bánh bao cùng sữa đậu nành cười hì hì đi tới: "Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?"

"Cảm ơn." Ôn Ngọc tiếp nhận túi lớn, cực kỳ muốn hỏi một chút cô ta, nếu cô ta ở trên ghế ngủ một đêm, có thể nghỉ ngơi được tổt hay không.

Nữ cảnh sát nhân dân thấy Ôn Ngọc cúi đầu không nói lời nào, có chút xấu hổ cười cười, khẩn trương đi ra ngoài.

"Xin chờ một chút." Ôn Ngọc bỗng nhiên gọi cô ta lại, do dự một chút, nhẹ giọng hỏi, "Xin hỏi tôi khi nào thì có thể đi?"

"Cái này..." Nữ cảnh sát nhân dân khó xử, ấp úng nói, "Cái này phải xem ý tứ của Tần tiên sinh. Dù sao cô phá hư chính là anh ta... Nhà của anh ta."

Nói đến cái này, hiện tại đồn công an cảnh sát nhân dân đều đã lạnh người.

Sau khi Ôn Ngọc bị bắt bọn họ mới biết được, đến nhà của Tần Phong phá hoại đúng là bạn gái trước của anh ta!

Hơn nữa Ôn tiểu thư vừa đến đồn công an, bọn họ liền nhận mệnh lệnh" Không quan tâm" rồi. Cho nên, Ôn Ngọc mới bị lơ một buổi tối.

Ôn Ngọc nhìn bóng lưng nữ cảnh sát nhân dân rời đi, lại cúi đầu nhìn bánh bao trong tay, yên lặng thở dài.

"Mình còn chờ mong cái gì? Tần Phong hiện tại nhất định biết mình đã trở về, lại biết mình làm giơ cửa nhà anh ấy. Anh ấy thích sạch sẽ như thế, nhất định rất tức giận." Ôn Ngọc càng nghĩ càng ủ rũ.

"Muốn tìm Thi Thi cầu cứu hay không?" Ôn Ngọc một bên cắn bánh bao vừa nghĩ.

Dù sao cô cũng không thể tìm người trong nhà giúp đỡ, chẳng thế thì bị cha cô biết, cô nhất định phải chết!

Cả đêm không ăn cái gì, thật sự đói cực kỳ.

Ôn Ngọc một bên ăn bánh bao, vừa đi đến chỗ bên ngoài phòng nghỉ.

May mà bọn họ cũng không có hạn chế tự do của cô, chỉ cần không rời khỏi đồn công an, đi nơi nào đều được.

Ngay tại cô một chân mới vừa bước ra ngoài cửa thời điểm, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Tần tổng, ngài đã tới!"

"Khụ khụ..." Ôn Ngọc đang nuốt một miếng bánh bao mắc kẹt ở trong cổ họng, băng bó cổ ho khan mặt đều đã đỏ.

Ôn Ngọc cùng Tần Phong đều đã không nghĩ tới, hai người sau năm năm lần đầu tiên mặt đối mặt là lại dưới tình huống như vậy.

Anh bị đám người đi tới vây quanh. Cô đứng ở cửa phòng nghỉ, một bàn tay cần nửa cái bánh bao vịnh khung cửa, một bàn tay vỗ ngực liên tục nghĩ muốn đem miếng bánh bao mắc kẹt ở trong cổ họng kia nuốt xuống.

Động tác của anh nhanh nhẹn, cô ho đến nửa chết nửa sống.

Tần Phong sắc mặt đột nhiên lạnh, đứng tại chỗ mặt không chút thay đổi nhìn Ôn Ngọc.

"Có cái gì đẹp..." Ôn Ngọc liều mạng nuốt xuống, xấu hổ và giận dữ hận không thể lấy cái động chui vào.

"Này..." Hà Hạo Lâm nhìn Tần Phong, lại nhìn Ôn Ngọc, thật sự bội phục vị Ôn tiểu thư này.

Ăn cái bánh bao cũng có thể dẫn tới người nhiều chú ý như vậy, thật sự rất giỏi.

"Ôn tiểu thư cô không sao chứ?" Vừa rồi vị nữ cảnh sát nhân dân kia đúng là sợ quá mức, vội vàng đã chạy tới giúp Ôn Ngọc thuận khí, dùng lực vuốt phía sau lưng Ôn Ngọc.

"Khụ khụ..." Ôn Ngọc bị cô ta vỗ như vậy, lúc này thiếu chút nữa khóc luôn rồi!

Thím cảnh sát à, cô đang vỗ lưng người không phải ngựa nha! Đau chết cô rồi.

Tần Phong mày nhíu lại thành một đám, lạnh lùng đưa mắt nhìn Hà Hạo Lâm.

Hà Hạo Lâm toàn thân khẽ run rẩy, vội bước lên phía trước kéo vị nữ cảnh sát nhân dân kia ra, chen giữa cô ta cùng Ôn Ngọc, ngăn cách một bước chân nhìn Ôn Ngọc: "Đừng khẩn trương, lấy tay móc họng nhổ ra thì tốt rồi."

"A?" Ôn Ngọc ngẩn người, từ từ đứng thẳng người.

Ngay lúc Hà Hạo Lâm chạy tới thời điểm, cô hoảng sợ liền đem bánh bao nuốt xuống.

"Không có việc gì rồi hả?" Hà Hạo Lâm ha ha cười gượng một tiếng, thật may mắn mới vừa rồi không có đụng đến cô

Chẳng thế thì, anh ta trở về nhất định phải chết! Tần tổng không thích nhất người khác đụng chạm thứ gì của mình!

"Không... Không có việc gì rồi." Ôn Ngọc lôi kéo vành nón, lặng lẽ hướng trong phòng nghỉ trốn đi.

Hà Hạo Lâm thật cạn cmn lời.

Cô lúc này trốn còn có tác dụng sao? Tần tổng cũng không phải người mù.

"Thư ký Hà." Lúc này, đứng ở vài thước có hơn Tần Phong nhàn nhạt kêu anh ta một tiếng.

"Ở đây!" Hà Hạo Lâm phản xạ có điều kiện la lớn.

Giọng của Tần Phong rõ ràng nghe ra thật bình tĩnh, nhưng anh ta đã cảm giác được thấy lạnh cả người.

"Làm việc đi." Tần Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, xoay người tiện đi ra bên ngoài.

Giống như chuyện anh tiến vào, chính là vì nói một câu này mà thôi.

Ôn Ngọc ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, đôi mắt từ từ ửng lên một tầng hồng, có chút ủy khuất.

Anh cứ như vậy đi rồi, đến nhìn cũng chưa từng nhìn cô liếc mắt một cái.

"Mình còn tại chờ mong cái gì, đây chẳng phải là chuyện mình muốn à?" Ôn Ngọc khuyên răng chính mình.

Cô một cái vẻ nói cho chính mình, chỉ cần anh hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng mà năm năm qua đi, lòng của cô vẫn như cũ sẽ khó chịu.

Khó chịu đến không thể hô hấp.

"Ôn tiểu thư, người nghĩ đi ra chưa?" Hà Hạo Lâm không biết khi nào thì đã đứng ở bên người Ôn Ngọc, nhỏ giọng hỏi.

Ôn Ngọc mang theo mũ lưỡi trai, lại cúi đầu, anh ta nhìn không tới vẻ mặt của cô, cũng đoán không được tâm tình cô lúc này.

Ôn Ngọc nghe vậy ngẩn ra, chậm rãi gật gật đầu.

"Vậy..." Hà Hạo Lâm chỉ chỉ phía trước, "Vị kia là bác sĩ Vương, là bác sĩ tâm lí nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh này. Để cho ông ta kiểm tra cho người có được hay không?"

Ôn Ngọc trên mặt huyết sắc trong phút chốc lui được không còn một mảnh, sững sờ nhìn về phía trước.

Mới vừa rồi bị Tần Phong ngăn cản, cô không thấy được nơi nào đó còn có một người đàn ông.

Lúc này, chỗ vừa rồi Tần Phong đã đứng, đứng một người đàn ông trung niên đeo cặp kính gọng vàng chói mắt. Người này, cô rất quen thuộc.

Năm năm trước, ông ta đã từng không chỉ một lần đến căn hộ của cô cùng Tần Phong vì cô đến xem bệnh.

"Này... Là ý của anh ấy sao?" Ôn Ngọc chua sót hỏi han.

Anh, thật sự coi cô như bệnh thần kinh phải không?

"Người hiểu lầm rồi." Hà Hạo Lâm phụ giúp cô đi vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, giải thích nói, "Tuy không biết người vì cái gì muốn hướng nhà của Tần tổng ném rác rưởi, nhưng hiện tại rất nhiều người đều biết chuyện này rồi."

"Tần tổng nếu báo cảnh sát, vậy thì phải cho cảnh sát một lời giải thích đúng không? Cho nên để cho bác sĩ làm cho người cái kiểm tra, chỉ cần người... Cái kia, chính là chỉ cần để cho mọi người nghĩ đến người là vì tâm tình không tốt... Ha ha, người hẳn là hiểu được..."

Hà Hạo Lâm càng nói càng cảm thấy được không nắm chắc, trong lòng đều nhanh khóc.

Xong rồi, anh ta giống như xử lý chuyện không xong rồi.

Quả nhiên, Ôn Ngọc nghe xong tâm tình chẳng những không có tốt lên, ngược lại tất cả hốc mắt đều đã đỏ.

"Coi tôi như kẻ ngốc sao? Anh ấy nếu không truy cứu, không phải chuyện gì đều không có rồi hả?" Ôn Ngọc càng nghĩ càng khổ sở, cắn cắn môi, rầu rĩ nói, "Để cho bác sĩ kia vào đi, tôi nghĩ muốn ở trong này làm."

"A?" Hà Hạo Lâm sửng sốt, rồi sau đó vui mừng một bên đi tới ngưỡng cửa vừa nói, "Tôi lập tức kêu bác sĩ Vương tiến vào. Người yên tâm, chỉ là một cái kiểm tra đơn giản, không khó."

Ôn Ngọc cúi đầu không nói chuyện, đi đến mép bàn, kéo ra ghế dựa ngồi xuống.

Chỉ chốc lát, vị bác sĩ Vương kia đẩy cửa đi tới, ngồi xuống đối diện cô.

"Ôn tiểu thư, người còn nhớ rõ tôi không?" Bác sĩ Vương đẩy cọng kính lên, ôn nhu hỏi.

Ôn Ngọc đem mũ nâng lên một chút, ngẩng đầu ngó ông ta một cái, rầu rĩ nói: "Ông vẫn là giống trước kia một dạng dong dài."

Ách...

Bác sĩ Vương trong lòng liền là hồi hộp.

Vị tổ tông này bệnh tình, giống như càng nghiêm trọng rồi!