Edit: banhocminh99Beta: RyeoCửa nhà to như vậy, lúc này đèn sáng trưng, bởi vì Tần Phong đã đến, mà có vẻ đặc biệt áp lực. Tần Phong lôi kéo tay áo Tô Thi Thi ở cửa, cũng không vào nhà, khẩn cầu liên tục: "Nói cho anh biết cô ấy đi đâu, bây giờ anh đi tìm còn kịp, em mau nói cho anh biết cô ấy đi đâu!"
"Tần Phong, em thật không biết, anh hỏi em chỉ lãng phí thời gian." Tô Thi Thi khó xử nhìn Tần Phong, trong lòng cũng thật không dễ chịu.
"Không có khả năng đó, em là bạn duy nhất của cô ấy, cô ấy lại thích nói chuyện như vậy, cô ấy không thể không nói riêng với em. Cô ấy nhất định có nói cho em!" Tần Phong cuống quít nói, thần sắc khẩn trương.
"Tần Phong, anh bình tỉnh một chút." ( Bình tỉnh: Bình tĩnh và tỉnh táo)
Tô Thi Thi có phần bị trạng thái của Tần Phong dọa, cầu cứu nhìn về phía Bùi Dịch. Bùi Dịch cũng là vẻ mặt ngưng trọng đứng ở cửa, cũng không đến ngăn cản.
Anh cũng không biết Ôn Ngọc đi đâu, tư tâm cũng có chút trách Ôn tiểu thư không nói một tiếng đã bỏ Tần Phong mà đi.
"Thi Thi, anh van cầu em, em nói cho anh biết nơi ở của cô ấy có được hay không?" Tần Phong đôi mắt đều đã đỏ, gắt gao túm tay áo Tô Thi Thi. Anh thật sự không có biện pháp rồi!
"Cô ấy hẳn là nói cho em chuyện đứa nhỏ rồi. Em không biết mất đi đứa con đối với cô ấy là một đả kích vô cùng trầm trọng, một mình cô ấy phải đối mặt như thế nào? Hai tháng này, cô ấy giống như cái xác không hồn, anh thật sự lo lắng cho cô ấy."
"Thi Thi, anh van cầu em, em nói cho anh biết cô ấy ở nơi nào, anh thề nếu cô ấy không muốn gặp anh, anh nhất định không quấy rầy cô ấy. Anh chỉ muốn ở sau lưng nhìn cô ấy là tốt rồi."
Tô Thi Thi cho tới bây giờ chưa thấy Tần Phong thất thố như vậy. Anh trước mặt người khác cho tới bây giờ đều là bộ dạng nhị thiếu gia phóng khoáng. Không ngờ có một ngày, anh cũng đối với một người phụ nữ để tâm như vậy. Thậm chí vì cô ấy, không sợ mất mặt cầu xin mãi.
"Tần Phong." Tô Thi Thi trong lòng hẳn không dễ chịu hơn anh, chỉ là có chút việc cô không thể không nói.
"Ngọc không muốn nhìn thấy anh yếu ớt như thế, có lẽ, cô ấy chỉ là muốn cho hai người bình tĩnh một thời gian." Tô Thi Thi nói.
"Em nói dối!" Tần Phong lớn tiếng nói, "Em cũng giống anh hiểu cô ấy, cô ấy đây là từ bỏ anh! Cô ấy cần bình tĩnh không phải một thời gian, là cả đời!"
"Tần Phong..." Tô Thi Thi khổ sở nước mắt rơi xuống, "Em thật sự không biết cô ấy đi nơi nào, em hiện tại cũng giống anh muốn tìm cô ấy mà hỏi một chút cô ấy vì cái gì không nói một tiếng đã rời đi!"
Hai người đều là bạn cô, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô thậm chí vào lúc này, cũng trách cái người bỏ đi kia. Nhưng cô có thể lý giải bất đắc dĩ trong lòng Ôn Ngọc.
"Thi Thi, Tần Phong cực kỳ thích trẻ con. Tôi không thể sinh con cho anh ấy nữa." Tối hôm qua thời điểm Ôn Ngọc nói những lời này, ánh sáng trong mắt vụt tắt, Tô Thi Thi chỉ cần nghĩ tới tim liền đau.
"Thi Thi, Hồng Tinh Huy là tên biến thái, hắn bò lên tôi rồi. Tôi không thể đứng bên Tần Phong nữa, tôi không thể tưởng tượng được chuyện xảy ra với Bùi Dịch một lần lại xảy ra với Tần Phong lần nữa. Thậm chí Hồng Tinh Huy so với Hỗ Sĩ Minh còn đáng sợ hơn, lỡ như Tần Phong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn... Thi Thi, tôi không thể để anh ấy liên lụy được."
"Nếu anh ấy muốn hận liền hận đi. Rồi có một ngày hận mệt rồi, đến lúc đó, anh ấy còn có thể lấy vợ sinh con."
"Vậy còn cô?" Tô Thi Thi lúc ấy hỏi cô.
Ôn Ngọc tươi cười trắng xanh vô lực, vừa nói vừa khóc: "Tôi sẽ luôn dõi theo anh ấy, đến khi xác định anh ấy hạnh phúc rồi mới thôi."
Tô Thi Thi hít sâu một hơi, nhìn Tần Phong, trầm giọng nói: "Cô ấy không có cách nào đối mặt anh, nếu hai người ở cùng một chỗ hành hạ lẫn nhau, không bằng buông tha đi."
"Buông tha đi..." Tần Phong nước mắt chảy xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, coi như bỏ đi linh hồn.
Anh vô lực buông tay áo Tô Thi Thi, quả đấm từ từ siết chặt, tự giễu cười rộ lên: "Cô ấy muốn để cho anh hận cô ấy đúng không?"
"Hận một người rất mệt, anh không có nhiều khí lực như vậy để hận một người. Vậy - - "
" Quên đi. Quên toàn bộ, buông tha cho nhau."
"Ôn Ngọc, đây là em muốn à?" Tần Phong nhắm mắt lại, nước mắt vô thanh chảy xuống.
Anh biết, chính mình tìm không thấy cô rồi.
Anh có bao nhiêu yêu cô, hiện tại liền có bấy nhiêu hận!
Cô cho rằng cô bỏ đi là tốt cho anh, nhưng anh cần sao?
Anh chỉ cảm thấy linh hồn của chính mình đều bị cô lấy đi, anh làm sao có thể còn có thể tốt!
"Ôn Ngọc!" Tần Phong đứng ở trong sân, một quyền đánh vào trên thân một cây đào. Trong phòng, Bùi Ngôn oa oa khóc lớn lên, như là cũng thương tâm cho chú Tần.
Tô Thi Thi khổ sở mở to mắt, không đành lòng nhìn.
Bùi Dịch ôm eo cô, trong lòng cũng cực kỳ không thoải mái.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào trách Ôn tiểu thư. Tần Phong không biết chính mình rời đi như thế nào, chỉ biết là, tim anh lạnh rồi. Vô cảm rồi.
Mít: Huhu, vừa edit vừa khóc mờ mắt, không nhìn rõ màn hình mà edit tiếp nữa:"((
Nhà lớn Hỗ gia, đang ở trong phòng khách cùng Hồng Hưng Nhiên nói chuyện phiếm, Hồng Tinh Huy biết được chuyện của Ôn Ngọc, mặt liền trầm xuống, đứng lên liền đi ra ngoài: "Người phụ nữa kia dám chạy trốn!"
"Đứng lại!" Hồng Hưng Nhiên đứng lên, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho quản gia.
Nháy mắt tiếp theo, bốn tên bảo vệ đứng ở cửa, chặn đường đi. Hồng Tinh Huy mặt lạnh xuống, quay đầu nhìn anh trai hắn: "Cho bọn họ tránh ra!"
" Em có biết hậu quả của việc xen vào không. Ôn Ngọc bỏ đi đã làm Tần Phong điên rồi, em hiện tại cùng tham gia vào, là muốn sống chết với cậu ta sao?" Hồng Hưng Nhiên lạnh giọng nói.
Từ trước đến nay hắn lần đầu tiên lời nói mau lẹ như vậy, thần sắc nghiêm nghị nói "Anh, em với anh mưu cầu bất đồng. Nếu anh sợ em liên lụy Hồng gia, em lập tức liền cùng Hồng gia đoạn tuyệt quan hệ!"
Hồng Tinh Huy trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng lạnh, "Nhưng người phụ nữ kia, em tuyệt đối không buông tay!"
"Em cho là em có thể tìm thấy cô ta? Em có phải quá coi thường Ôn tiểu thư rồi hay không?" Hồng Hưng Nhiên lạnh lùng nói, "Không chỉ nói Tần Phong đã tìm không thấy Ôn Ngọc, người của Bùi Dịch một khi biết em cũng tìm cô ta, như thế lửa giận của bọn họ lập tức sẽ trút lên người em!"
"Em còn sợ bọn họ hay sao? Ôn Ngọc chủ động rời bỏ Tần Phong, như vậy vừa lúc!" Hồng Tinh Huy trong mắt lóe sáng hưng phấn, giống như bị kích thích thú tính.
Hắn lớn như vậy, vẫn xuôi gió xuôi nước, cho tới bây giờ chưa từng gặp một người phụ nữ giống Ôn Ngọc làm cho hắn mê muội. Hắn làm sao có thể buông tha cô!
"Vậy sao? Nếu là ý của cha thì sao? Em nếu không nghe anh nói, liền tự mình đi nhà giam giải thích với cha đi." Hồng Hưng Nhiên sử dụng chiêu bài cuối cùng.
Hồng Tinh Huy vừa nghe, thân thể liền cứng đờ, tức giận trừng mắt nhìn Hồng Hưng Nhiên: "Anh nói cho ông ấy biết rồi hả?"
"Chẳng thế thì có thể quản được em không?" Hồng Tinh Huy trên cái thế giới này, người sợ duy nhất cũng chỉ có người cha đang ngồi trong tù kia.
"Hừ, người phụ nữ kia dù có bản lĩnh thì cả đời cũng không được trở lại!" Hồng Tinh Huy trong lòng lạnh lùng nói.
Hắn tuyệt đối không có khả năng cứ buông tha cô như vậy!
Mà ngay tại thời điểm hai anh em hắn nói chuyện, một người phụ nữ vẫn đứng tại cửa phòng bếp nghe.
Lại Tân Đồng mang nước canh hầm cho Hồng Tinh Huy, biểu tình trên mặt càng lúc càng mờ nhạt, đến sau cùng, đã là mặt không chút thay đổi.
"Ôn Ngọc, hi vọng cô cả đời cũng không xuất hiện nữa rồi."
Khớp xương của cô ta trở nên trắng xanh, gắt gao cầm lấy bát sứ, trong mắt đều là hận ý.
Mọi người cùng cảm ơn Mít đã làm chương này nào. ????????????????Mọi người ngủ ngon. Mai lại tới ????????????????????????