Trời càng ngày càng nóng, đảo mắt đã là hè nóng bức. Cách ngày vợ chồng Bùi Dịch tổ chức hôn lễ cũng càng ngày càng gần.
Mấy ngày này, Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc vẫn duy trì liên hệ, nhưng trước sau không thể gặp mặt một lần.
"Bùi Dịch, anh tin tưởng trực giác của em không?" Trong phòng khách, Tô Thi Thi cắn hai miếng dưa lại ngẩn lên một lần, quay đầu thẳng nhìn vào Bùi Dịch.
Bùi Dịch bị cô nhìn đến có chút ngồi cũng không được đứng cũng không xong, chột dạ không dám nhìn ánh mắt cô.
Đường đường tổng giám đốc đại nhân, lúc này giống như một đứa bé làm chuyện xấu một dạng, nghĩ muốn chạy mất dép.
"Bộ dạng chột dạ này của anh, thật sự là có chuyện không ổn rồi." Tô Thi Thi tựa vào ở trên ghế sofa, một lần nữa nâng miếng dưa lên, cắn một ngụm.
Chỉ là nhạt như nước ốc, tâm trầm như nước.
Cô cùng Bùi Dịch hiểu ngầm vô cùng, làm sao có thể nhìn không ra anh có việc gạt chính mình?
Nếu cố ý gạt cô, vậy đã nói lên - - chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Tô Thi Thi phát hiện, chính mình vậy mà càng ngày càng không dám biết chân tướng.
"Em muốn đi gặp cô ấy." Tô Thi Thi đỡ thắt lưng từ trên ghế sofa đứng lên, thấp giọng nói.
Bùi Dịch trái tim lơ lửng, mà lại không hiểu sao cảm thấy được có chút giải thoát.
"Anh để cho chú Lý đi chuẩn bị xe. Có cái gì muốn mang theo hay không?" Bùi Dịch ôn nhu hỏi.
Tô Thi Thi hướng bốn phía quét một vòng, chỉ chỉ nho Tân Cương lúc trước thư ký Vương mới vừa đem tới: "Đem cái kia theo đi, Ngọc thích ăn."
Cô dừng một chút, lại bỏ thêm một câu: "Lại mang theo chút tương thịt bò bà nội mới vừa làm."
"Được, em đi chậm một chút." Bùi Dịch gật đầu.
Anh cũng là sợ Tô Thi Thi cả ngày lo lắng, không bằng dứt khoát để cho cô biết rõ. May mà đã qua mười ngày, cũng coi như dịu lại rồi.
Mà bên kia, Hồng Tinh Huy từ lúc nhìn đến kết quả kiểm tra ADN Ôn Ngọc đặc biệt gửi đến cho hắn về sau, cả người đều đã bạo phát rồi.
Hắn là càng nghĩ càng giận, sau cùng để cho trợ lý lái xe trực tiếp vọt tới chỗ ở hiện giờ của Ôn Ngọc cùng Tần Phong.
Bên trong xe, trợ lý của hắn thật cẩn thận nhìn về căn hộ cao cấp phía trước, lại quay đầu nhìn về phía người đang ngồi ở trên băng sau xe Hồng Tinh Huy, thật cẩn thận nói: "Nơi này bảo an đều đã đổi qua, có thể là người của Tần tổng."
"Anh ta cho rằng như vậy có thể ngăn cản tôi?" Hồng Tinh Huy lạnh lùng, mở cửa đã đi xuống xe.
Ngay tại hắn xuống xe thời điểm, nơi xa chạy tiến vào một chiếc Lincoln, vững vàng dừng lại ở bên xe bọn họ.
"Hồng Tinh Huy?" Tô Thi Thi vừa quay đầu liền từ cửa sổ thấy được Hồng Tinh Huy, ánh mắt đột nhiên nheo lại.
Bùi Dịch nhướng mày, ánh mắt cũng lạnh xuống.
"Được lắm, đưa lên đến cửa đúng không?" Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, giận vô cùng.
Nơi này là chỗ ở của Tần Phong cùng Ôn Ngọc, Hồng Tinh Huy tới làm cái gì?
Không cần nghĩ đều biết, hắn là tới tìm phiền toái!
"Tôi hôm nay sẽ để cho anh biết, người muốn đục khoét nền tảng là phải gặp báo ứng!" Tô Thi Thi cắn răng, ánh mắt híp lại thành một đường, đối với Bùi Dịch nói, "Đánh cho hắn đến cha mẹ đều đã không nhận ra! Thật đúng là tưởng là nhóm người chúng ta sợ hắn rồi!"
"Em đừng kích động, anh đã sớm kêu người đến đây." Bùi Dịch sợ cô tức giận đến động thai, đỡ thắt lưng của cô đến giọng nói cũng đều đã ôn nhu hết sức.
"Haizz! Em không tức giận, em mới không nhỏ nhen như vậy!" Tô Thi Thi hít sâu một hơi, bài trừ một nụ cười tươi tắn.
Bùi Dịch đầu có chút đau, mắt nhìn ra bên ngoài, giương mắt nhìn một chỗ nói: "Đến rồi. Em trước ở trên xe tránh một chút."
Anh vừa dứt lời, từ sau bên cạnh phút chốc chừng năm sáu chiếc xe dừng lại, từ trên xe xuống đến một đám người mặc đồ đen.
Hồng Tinh Huy chính đang một bên gọi điện thoại một bên hướng trong nhà trọ đi, lườm mắt thấy đến tình huống bên này, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
"Bùi Dịch, Tô Thi Thi." Hồng Tinh Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm xe Bùi Dịch bọn họ, khóe miệng cong lên, "Vừa lúc nhìn xem, người nào nuôi chó lợi hại hơn!"
Hắn nói xong hướng về sau làm cái động tác ngoắc ngoắc. Nháy mắt tiếp theo, nơi xa truyền đến một trận phanh lại thanh âm, một đám người chậm rãi từ một xe MiniBus nhảy xuống.
"Đây là muốn ồn ào lớn chuyện à!" Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, không hiểu sao có chút hưng phấn.
Không biết vụng trộm cung cấp tin nóng cho tòa soạn báo, có thể lấy được phí tin nóng hay không? Nếu lúc này Ôn Ngọc ở đây, cô khẳng định không cần lo lắng vấn đề này.
Suy nghĩ đến Ôn Ngọc, Tô Thi Thi tâm liền rút một phen, ánh mắt cũng lạnh xuống.
"Hồng Tinh Huy không phải là đối thủ của anh đi? Nếu là không được, đem Tần Phong gọi xuống, các người cùng tiến lên! Hôm nay tuyệt không có thể bỏ qua cho hắn!" Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, có vẻ đăm chiêu nói, "Mang cái khăn trùm đầu, đừng để người ta nhận ra."
Bùi Dịch đầu càng đau rồi.
Anh có chút hối hận hôm nay mang cô đến đây. Vốn dĩ để cho vệ sĩ đi theo là sợ vạn nhất đụng mặt đến Hồng Tinh Huy.
Nhưng đâu nào nghĩ đến, vậy mà thật sự tùng hợp đến vậy.
"Không cần nương tay." Hồng Tinh Huy nhàn nhạt nói.
Đám người của hắn lập tức vọt lên. Bên này, người của Bùi Dịch nhận được mệnh lệnh, cũng xông tới.
Mắt thấy hai phe liền muốn đánh nhau, nơi xa bỗng nhiên lại truyền đến một trận tiếng phanh lại.
Một chiếc Pieca lao thẳng đến, khó khăn dừng lại, vừa lúc dừng lại chính giữa người của hai phe.
Tô Thi Thi bọn họ còn không có phản ứng kịp, liền nghe được một trận tiếng chó sủa.
Ngay sau đó, từ phía sau chiếc Pieca kia nhảy xuống một đám đen kịt - - chó?
Trong một đám đen kịt lại có một cái bóng dáng màu vàng, cái con chó vàng kia đặc biệt dễ bị trông thấy.
"Đại Cẩu Tử?" Tô Thi Thi ngẩn ngơ, "Tiểu Vịnh?"
Cái con chó kia nhìn quen mắt như vậy, mà còn cái con chó ngao Tây Tạng màu đen to lớn như tê giác kia, không phải là hai vị tổ tông chó nhà bọn họ sao?
Trong đó có bốn con chó con vừa thấy chính là do hai tổ tông nhà bọn họ sinh ra.
"Người nào mang chúng nó tới?" Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, gặp Bùi Dịch sắc mặt sa sầm lại, trong lòng nhảy một phen, kéo cửa sổ nhìn ra vừa thấy.
Ngay sau đó, mặt cô cũng trầm rồi.
"Đoàn Tĩnh Đồng!" Tô Thi Thi hít sâu, cô không kích động!
Nhưng tên nhóc con kia vậy mà đem chó kéo đến chỗ này rồi!
Mà còn số lượng này- -
"Có phải nhiều hơn hay không?" Tô Thi Thi nhìn sơ, trừ bỏ Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh cùng với bốn đứa con của chúng nó, lại vẫn xuất hiện thêm tới bốn con chó ngao Tây Tạng màu đen.
"Người nhà." Bùi Dịch lãnh nghiêm mặt, phun ra hai chữ.
Tô Thi Thi vẻ mặt lờ mờ, nhưng từ từ, khóe miệng gợi lên một đường cong, muốn cười.
"Tới thật đúng là thời điểm a!"
"Chị dâu, em không phải cố ý!" Bên này, Đoàn Tĩnh Đồng một nhảy xuống xe liền nhìn đến hai phe hư hư thực thực muốn liều mạng, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này liền là trắng bệch, sợ tới mức nhanh như chớp liền chui trở lại trong xe.
"Anh đúng là tên đần độn, anh vừa rồi không nhìn đến chỗ này không thích hợp sao? Lại vẫn hướng nơi này chạy tới!" Đoàn Tĩnh Đồng mắng Hỗ Quân Nhạc lái xe.
Hỗ Quân Nhạc nhìn đứng ở bên cạnh xe bọn họ đứng hai bên hai mươi mấy người mặc đồ đen, muốn chết tâm đều có: "Là đồ ngốc em bảo anh lái xe đi theo bọn họ, anh nào biết đâu rằng sẽ biến thành như vậy?"
"Anh trai em hẳn không bão nổi đi?" Hỗ Quân Nhạc thật cẩn thận hỏi.
"Tôi cũng không biết hiện tại cái tình huống gì!" Đoàn Tĩnh Đồng đưa cánh tay mập mạp gãi gãi tóc, cũng cực kỳ hối hận.
Vừa rồi bọn họ từ Dương thành vào thành phố, trên đường thấy được xe Bùi Dịch bọn họ liền chạy theo. Đâu nào liền biết anh trai cậu thực ra là mang theo chị dâu cậu đi đánh nhau!
"Làm sao bây giờ?" Hỗ Quân Nhạc nhỏ giọng hỏi.
Đoàn Tĩnh Đồng khinh thường nhìn hắn một cái: "Giống như anh mới đúng là anh trai tôi nha?"
"Em nha, em gây họa Tô Thi Thi sẽ bảo vệ em, anh gặp rắc rối nhất định phải chết!" Hỗ Quân Nhạc trừng nhìn cậu, "Chúng ta chạy?"
"Anh có thể để cho chó lên xe sao? Làm sao chạy?" Đoàn Tĩnh Đồng nói tới đây, mạnh cả kinh, lập tức bắt được tay Hỗ Quân Nhạc, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Anh đem chó thả xuống hết rồi?"
Hỗ Quân Nhạc sững sờ nói: "Sớm đã thả xuống được vài phút rồi."
"Đồ heo, anh chết chắc rồi!" Đoàn Tĩnh Đồng ghé ra ngoài cửa sổ vừa thấy, trong lòng hồi hộp.
Xong rồi, những con chó này đã điên rồi.
Chán đời!!!! Mọi người ngủ ngon ????????????????????????????