"Không... Không phải như thế... Em không cần, em không cần hắn..." Ôn Ngọc bất lực nhìn Tần Phong, muốn gọi anh, lại sợ anh tức giận, sợ tới mức không biết nên làm thế nào mới tốt.
Tần Phong sững sờ đứng tại chỗ, như là không thấy được ánh mắt của cô một dạng.
Lúc này, trong đầu anh đều là những lời này của Hồng Tinh Huy. Còn có đột nhiên nhớ tới lần đó tại cửa khách sạn nhìn đến bộ dáng Ôn Ngọc khi đó.
"Tần Phong!" Tô Thi Thi đi qua đẩy Tần Phong một cái, nhỏ giọng nói, "Anh xem dọa cô ấy thành bộ dáng gì nữa rồi!"
Tô Thi Thi thật sự cực kỳ lo lắng Ôn Ngọc. Trong khoảng thời gian này cô rõ ràng phát hiện Ôn Ngọc cảm xúc không quá đúng lắm, cô biết nhất định là gặp chuyện gì rồi.
Hiện tại xem ra, hẳn là cùng Hồng Tinh Huy có quan hệ.
"Bảo bối." Tần Phong hoàn hồn, ôm lấy Ôn Ngọc, nhưng còn chưa nói, Ôn Ngọc nghe được hai chữ "Bảo bối", liền sợ tới mức đẩy anh ra.
"Không cần gọi tôi như vậy, tôi... Tôi... Tôi chỉ yêu Tần Phong, anh không cần quấn tôi... Tôi..." Cô nói xong liền khóc lớn lên.
Thời gian này, Hồng Tinh Huy cái tên biến thái kia gần như mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho cô. Bất luận cô dùng biện pháp gì trốn tránh hắn, hắn đều có biện pháp tìm đến cô.
Cô thật sự cũng bị bức điên rồi!
"Quân nhi..." Tần Phong tâm lập tức liền mềm xuống rồi, ôm lấy cô đi đến cạnh ghế sofa ngồi xuống, ôn nhu dỗ dành cô.
"Bọn họ tới cùng sao lại thế này?" Tô Thi Thi lo lắng hỏi Bùi Dịch.
"Hồng Tinh Huy để ý Ôn tiểu thư." Bùi Dịch sắc mặt cũng cực kỳ ngưng trọng, "Có phần không tốt lắm, Tần Phong phỏng chừng nhìn thấy gì, cho nên thời gian này thái độ của cậu ấy cũng có chút kỳ quái."
"Ngọc tuyệt đối hẳn không làm chuyện có lỗi với Tần Phong!" Tô Thi Thi giữ chặt tay anh, nói, "Hồng Tinh Huy công khai nói muốn đem Phi Tầm đuổi đi, rõ ràng cho thấy muốn giúp chúng ta. Ân tình này, chúng ta không thể nhận..."
"Anh biết." Bùi Dịch nhìn thoáng qua hai người trên sofa, thật sự nói, "Anh cùng Tần Phong đã có chủ ý. Hiện tại, nên chú ý chính là Hỗ Sĩ Minh, anh nghĩ hắn nhất định sẽ tìm đến em."
"Hắn đã gửi thông báo đến cho em." Tô Thi Thi thấp giọng nói.
Chính là sáng sớm hôm nay, cô nhận được một tin nhắn xa lạ. Nội dung tin nhắn có chút không hiểu nổi.
"Đợi em tâm trạng tốt, tôi nghĩ muốn gặp mặt em."
Tô Thi Thi biết, là Hỗ Sĩ Minh gửi.
"Không được gặp hắn!" Bùi Dịch ăn giấm nói.
"Em lại không ngốc." Tô Thi Thi tức giận nói, "Vẫn lại là trước xem một chút Dace sẽ như thế nào ứng đối đi."
"Cái kia... Để tôi nói một câu..." Bên cạnh vang lên một giọng nói thật cẩn thận, Tống Trọng Hạo đáng thương tội nghiệp nhìn Tô Thi Thi.
"Sư muội, bọn anh vừa rồi thực không phải cố ý. Em... Có thể giúp chúng ta cùng Tần tổng cầu tình hay không?" Tống Trọng Hạo buồn bực cực kỳ.
Bọn họ không phải chỉ là mở một cái tin tức thôi, nào biết đâu rằng Ôn Ngọc lại không khống chế cảm xúc được như vậy. Hiện tại tốt rồi, đợi Tần Phong dỗ Ôn Ngọc xong, phỏng chừng liền muốn tới xử lý bọn họ.
Tô Thi Thi cạn lời rồi.
Bên cạnh, Bùi Dịch lành lạnh nói: "Tống sư huynh, nếu tôi nhớ không lầm mà nói, anh nếu còn không xuất phát, liền không kịp lên máy bay rồi."
"A?" Tống Trọng Hạo sửng sốt, rồi sau đó từ trên mặt đất nhảy dựng lên, quỷ khóc sói gào, "Đức An anh là cái đồ ngu xuẩn, anh làm sao có thể quên chúng ta phải lên máy a!"
"Máy bay?" Đức An sửng sốt hai giây, vô tội nói, "Không phải ngày mai sao?"
"Tôi giúp các người đổi thành hôm nay." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
"Đệ*h!" Đức An đứng lên bỏ chạy.
Bùi Dịch nhìn bóng lưng bọn họ, thần sắc lãnh đạm.
Hai tên gia hỏa này không có việc gì mỗi ngày liền đến trong nhà bọn họ ăn không uống không, cản trở anh cùng vợ yêu của mình sống cuộc sống thế giới hai người, đã sớm nên trừng trị rồi.
Anh quên nói với bọn họ, anh thay bọn họ sửa lại đích đến. Chỗ kia, một tháng mới có một chuyến bay đến Bắc Kinh.
Mà bên kia, Trạm Dẫn Lan thất hồn lạc phách về tới công ty, muốn đi Dace nơi đó tìm hiểu tình huống một phen.
Nhưng mới vừa đi đến cửa văn phòng, liền nghe đến Dace cùng Mike ở bên trong nói chuyện.
"Cái tên bệnh thần kinh Hồng Tinh Huy kia tới cùng là từ đâu chui ra, trước kia như thế nào cho tới bây giờ không nghe nói qua?" Dace hổn hển nói.
Bà ta mới vừa mới nhìn đến Hồng Tinh Huy ở buổi họp báo với ký giả nói những lời này, lập tức liền lờ mờ rồi. Bọn họ vốn muốn đi liên hệ Hồng Hưng Nhiên, nhưng đâu nào sẽ nghĩ tới, đột nhiên lại xuất hiện một người như vậy.
"Hắn là em trai sinh đôi của Hồng Hưng Nhiên, nghe nói Hồng gia cực kỳ thích đứa con trai thứ này." Mike ngữ khí trầm trọng, "Phu nhân, sợ là chúng ta có phiền toái rồi."
"Cũng bởi vì hắn phản đối chúng ta được nắm trong tay quyền chủ đạo công trình thôn Thành Trung?" Dace lơ đểnh, "Tôi cũng không tin, hắn lợi hại như thế!"
"Phu nhân, người không biết thế lực của Hồng gia ở Bắc Kinh. Nếu trước không có Hồng gia âm thầm gật đầu, Bùi Dịch từ đầu không có khả năng thông qua tay chúng ta giành được công trình thôn Thành Trung này. Hồng gia, kỳ thật mới đúng là mấu chốt trong trận tranh đoạt lợi ích của thôn Thành Trung này."
"Cậu nói là thật sao?" Dace sắc mặt trầm tiếp xuống.
Mike gật gật đầu: "Tôi mấy ngày này đã điều tra rõ ràng rồi. Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh âm thầm đều đã cùng ông ta từng có giao dịch. Mà ông ta chỉ là bảo trì trung lập, cứ như vậy ích lợi trong thôn Thành Trung này đều đã nhiều hơn phân nửa. Người ngẫm lại, Hồng gia có bao nhiêu lợi hại."
"Đó là thật sự phiền toái rồi." Dace trầm trầm nói, "Chết tiệt, người của Lan gia sao chưa từng nhắc nhở tôi một tiếng."
"Lan gia..." Mike muốn nói lại thôi.
Dace biết ý tứ của hắn, cười lạnh nói: "Hiện tại Hồng Thần Chấn đều đã bị tóm lấy, Lan Viễn Tân vì bảo vệ Lan gia bọn họ thật sự có thể không đếm xỉa đến?"
"Con rùa đen rụt đầu kia, đến thời điểm nên ra mặt rồi."
"Phu nhân người ý tứ là..."
"Không sai, tôi muốn để cho Lan Viễn Tân theo tôi cùng đi gặp Bùi Dịch. May mắn chúng ta lúc trước sớm đã có chuẩn bị, hiện tại vừa lúc dùng tới rồi. Bùi Dịch khả năng còn không biết, cậu ta vẫn nợ chúng ta một cái ân tình lớn như vậy!"
Dace ánh mắt chắc chắn, đối với Mike nói: "Cậu lập tức đi chuẩn bị. Tôi cũng không tin, bây giờ Bùi Dịch còn có thể cự tuyệt!"
Vâng ạ Mike gật đầu, đi ra ngoài cửa.
Trốn ở ngoài cửa nghe lén Trạm Dẫn Lan vội vàng vọt đến một bên, sợ tới mức hoang mang lo sợ.
"Mình mới vừa nghe được cái gì?" Trạm Dẫn Lan đến bây giờ lại vẫn hoài nghi chính mình có phải nghe lầm rồi hay không, "Dace làm sao có thể cùng Lan gia cũng có quan hệ? Khó trách bà vẫn không có sợ hãi, Hội Đồng Quản Trị phản đối lại vẫn kiên trì muốn giành bằng được thôn Thành Trung!"
"Không được, mình phải nhanh báo cho Bùi Dịch. Bây giờ, anh ấy nhất định sẽ đối với mình thay đổi suy nghĩ đi?" Trạm Dẫn Lan nghĩ tới đây, liền khẩn trương từ trong túi áo cầm ra điện thoại.
Chính là vì quá hoảng hốt, một cái không bắt được, mobile phone liền rớt xuống.
"Xoạch" một tiếng, tại thời khắc này trong không gian an tĩnh, liền như bom một dạng vang dội.
"Trạm tiểu thư?" Mới đi ra Mike tìm theo tiếng vọng đi đến, phát hiện Trạm Dẫn Lan trốn ở góc phòng, mặt trầm tiếp xuống.
"Mike... Tôi... Tôi còn có việc, đi trước..."
"Dẫn Lan, con muốn đi đâu?" Sau lưng truyền đến một âm thanh giống như ma quỷ một dạng.
Trạm Dẫn Lan cả kinh mồ hôi lạnh đều đã tuông ra rồi.
Dace đi đến trước mặt Trạm Dẫn Lan, lạnh lùng nhìn cô ta: "Con đều đã nghe được?"
Trạm Dẫn Lan vội vàng lắc đầu, nhưng càng lắc đầu, càng bại lộ.
Dace sắc mặt băng lãnh, nói với Mike: "Mike, đem Trạm tiểu thư dẫn đi, trông chừng kỹ."
"Mẹ, con sẽ không bán đứng người! Cầu xin người không cần nhốt con!" Trạm Dẫn Lan vội vàng hô.
"Ngoan, chờ ta giành được công trình thôn Thành Trung, sẽ tha cho con." Dace hướng về phía cô ta lộ ra một cái ánh mắt từ ái, nhưng chỉ một cái chớp mắt, liền khôi phục mặt không chút thay đổi, lạnh giọng nói, "Mang đi!"
"Hừ, bây giờ chuyện liên quan trọng đại, người nào cũng đừng nghĩ phá hoạ chuyện tốt của tôi!" Dace nhìn cũng chưa từng nhìn Trạm Dẫn Lan liếc mắt một cái, đi vào thang máy.
Bà ta, muốn đi tìm Lan Viễn Tân.
"Lão Bằng Hữu, nhiều năm như vậy không gặp, là thời điểm đối mặt rồi."
Mạng mẽo chán quá ????????????????????
Thôi ngủ sớm vậy ☺☺☺☺☺pipi mn