Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 552: Anh có phải biến thái hay không

Khách sạn  trong phòng Tổng Thống, nơi nơi đều là những quả cầu pha lê màu hồng nhạt treo lủng lẳng cùng nhiều đồ vật trang trí

Ôn Ngọc là bị Hồng Tinh Huy khiêng đi lên. Mặc cho cô đánh chửi như thế nào, đều đã đào thoát không được.

Ôn Ngọc xem đến bên trong phòng trang trí ái muội, ánh mắt trừng được tròn xoe, trong lúc này đến sợ hãi đều đã quên, kìm nén ra một câu: "Anh có phải biến thái hay không?"

"Tiểu bảo bối, em có biết chọc giận tôi không có lợi!" Hồng Tinh Huy nheo lại mắt, trong mắt lóe ra nguy hiểm.

Ôn Ngọc sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

"A!" Cô còn không có chạy được hai bước, tóc đã bị kéo lấy rồi.

Hồng Tinh Huy dùng lực lôi kéo, thực nhẹ nhàng đem cô kéo lại, khiêng lên hướng tới giường lớn trong phòng trong đi đến.

"Bịch!" một tiếng, Ôn Ngọc trùng điệp bị quăng phất ở trên giường.

"Ngoan một chút, mới không bị thương." Hồng Tinh Huy thật sự giống một kẻ tâm lý biến thái một dạng, giọng nói kia rõ ràng ôn nhu, ánh mắt lại như là mãnh thú theo dõi con mồi.

Ôn Ngọc sợ tới mức run cầm cập, bất lực đánh giá bốn phía.

Nơi này là phòng Tổng Thống, liền tính cô kêu hô cứu mạng cũng không có người nghe được. Cho dù có người nghe được, cũng không dám tiến vào cứu cô.

Bằng không, cô vừa rồi ở trên đường đã được người phục vụ cứu rồi.

"Không được! Tuyệt đối không được!" Ôn Ngọc chảy nước mắt, không ngừng mà hướng bên cạnh trong giường lui.

Cô nhát gan, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp loại chuyện này. Người đàn ông trước mặt này đối với cô mà nói giống như là ác ma một dạng.

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều người, có người nhà của cô, bạn bè. Sau cùng, hình ảnh dừng lại chính là Tần Phong.

"Bại hoại!" Ôn Ngọc sợ tới mức thẳng khóc.

Giữa bọn họ là có mâu thuẫn, nhưng trong lòng cô cho tới bây giờ liền không từng có người khác. Anh rõ ràng bị cô ghét bỏ nhưng vẫn bảo hộ cô, mà lúc này anh ở nơi nào?

"Ngoan, không khóc, tôi sẽ đau lòng." Hồng Tinh Huy ôn nhu nói xong, tươi cười lại hết sức tàn nhẫn.

Hắn đã ở bắt đầu cỡi quần áo!

"Không cần đến đây..." Ôn Ngọc trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời Tô Thi Thi nói.

"Lúc vận mệnh đối với chúng ta bất công, không cần nhận mệnh."

Cô không biết đâu nào tới khí lực, xoay người đứng lên, rất nhanh nhảy xuống giường, cầm lấy đèn bàn trên tủ đầu giường liền hướng tới Hồng Tinh Huy ném qua đi.

"Tiểu Dã Miêu quả nhiên cũng là có móng vuốt." Hồng Tinh Huy càng thêm hưng phấn, giẫm lên giường liền hướng tới Ôn Ngọc đi tới.

Ôn Ngọc vội vàng hướng ra phía ngoài chạy, thấy đến cái gì đập bể cái đó. Được một chút khe hở, cô lấy ra điện thoại di động muốn gọi điện thoại cầu cứu.

Ngay khi cô tìm ra số điện thoại Tần Phong một khắc kia, mobile phone đã bị cướp đi rồi.

Hồng Tinh Huy đứng ở sau lưng Ôn Ngọc, cười như không cười nhìn cô: "Em như vậy sẽ chỉ làm tôi đối với em càng hứng thú. Em có biết, tôi liền thích những người phụ nữ có hương vị."

"Anh cút ngay!" Ôn Ngọc nổi giận, ác từ gan mà sinh (ý chỉ cực kỳ tức giận, chuyện gì cũng dám làm), một đầu hướng tới bụng Hồng Tinh Huy đụng qua đi.

Hồng Tinh Huy nhất thời không chú ý, bị đâm phải, liền lui vài bước.

"Anh dám động tôi, tôi... Tôi liền tự sát! Anh... Anh chỉ có xác thôi!" Ôn Ngọc đỏ mắt, muốn mắng chửi người, lại bởi vì nhát gan lại không dám thở mạnh.

Nhưng cô vẫn như cũ cắn răng, thề sống chết bất khuất.

"Bảo bối, em thật sự làm tôi càng ngày càng thích em rồi!" Hồng Tinh Huy trong mắt ánh sáng gian tà lại càng lúc càng sáng rộng, giống như là phát hiện châu lục mới một dạng.

Ôn Ngọc sợ tới mức chân đều đã run lên: "Anh... Tôi có người yêu, nếu anh thật sự như vậy đối với tôi, tôi... Tôi... Liền đi chết!"

Ôn Ngọc sợ tới mức khóc lớn lên, muốn cầu hắn lại biết cầu cũng vô dụng.

Hồng Tinh Huy chính là cái biến thái!

"Anh đừng tới đây!" Ôn Ngọc nhìn đến Hồng Tinh Huy hướng chính mình vươn tay, hạ quyết tâm, hướng tới tường liền đụng qua đi.

"Ầm" một tiếng, cả thân thể cùng khung xương chạm vào nhau phát ra âm thanh nặng nề, ở trong phòng cực kỳ vang dội.

Hồng Tinh Huy "Hí" một tiếng, rất nhanh lắc lắc cánh tay bị đụng vào vô cảm, một tay tiếp được Ôn Ngọc mềm ngã xuống.

"Ôn Ngọc, khó trách em có thể cùng Tô Thi Thi trở thành bạn bè, đều đã nóng tính như thế!" Hồng Tinh Huy ôm lấy Ôn Ngọc, hướng giường đi đến.

Vừa rồi nếu không hắn dưới tình thế cấp bách vươn tay chặn một phần va chạm, Ôn Ngọc phỏng chừng thực đem chính mình đâm chết rồi.

Nhưng cô hiện tại cũng không tốt hơn chỗ nào, đã hôn mê.

Hồng Tinh Huy đặt cô ở trên giường, trên cao nhìn xuống thưởng thức thân hình mỹ miều khiến hắn hứng thú, ánh mắt cuối cùng rơi vào bụng của cô.

Khóe miệng của hắn chậm rãi cong lên, nghĩ tới một cái cách chơi càng thêm thú vị.

Ôn Ngọc, Tần Phong, chính là con mồi sau này cùng hắn ngoạn chơi trò chơi.

Hắn cầm ra điện thoại bấm gọi cho trợ lý: "Kêu, bác sĩ Từ đến đây, mang theo công cụ."

...

Một đêm này rất dài rất dài. Ôn Ngọc cảm thấy được chính mình đã chết. Nhưng ngày hôm sau mặt trời dâng lên thời điểm, cô vẫn lại là thức dậy.

"Không cần!" Cô tỉnh lại lập tức từ trên giường đã bật lên, thiếu chút nữa té ở trên giường.

Ngày hôm qua cụng đầu, trên trán còn có miệng vết thương, lúc này choáng quáng lợi hại. Nhưng cô đâu nào lại nghĩ được những thứ này, khẩn trương kiểm tra thân thể của chính mình.

Nhìn đến chính mình mặc áo tắm khi đó, cô giống như là nhìn đến Ngày Tận Thế một dạng.

"Không... Hẳn không." Ôn Ngọc khẩn trương xốc lên quần áo nhìn một phen, phát hiện trên người cũng không có dấu vết khả nghi. Mà còn vị bộ riêng tư cũng không có cái loại cảm giác đặc biệt.

Ánh mắt cô lườm đến trên tủ đầu giường  đặt một tờ giấy, cầm lên vừa thấy, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

"Bây giờ trước buông tha em, chúng ta từ từ ngoạn chơi."

"Biến thái!" Ôn Ngọc nhảy xuống giường, cầm lấy quần áo của chính mình thay vào, băng bó miệng vết thương trên đầu, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Bên ngoài trời đã sáng hẳn, sắp tới tháng năm, mặt trời càng ngày càng gay gắt.

Ôn Ngọc nhìn bên ngoài khách sạn ánh  mặt trời chói chang, đầu càng hôn mê.

Đột nhiên, cô cả người giống như là bị điểm huyệt một dạng, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía trước.

Tần Phong không biết đến đây lúc nào, anh liền đứng ở đối diện, lẳng lặng nhìn cô.

"Em..." Ôn Ngọc nước mắt cắt thành tuyến, cắn môi, gắt gao lắc đầu, "Em không có..."

Tần Phong buộc chặt khuôn mặt tuấn tú, xuất hiện một tia buông lỏng.

Ôn Ngọc là cực kỳ thích khóc, lá gan cũng rất nhỏ. Nhưng chưa từng có giống như hiện tại, bất lực như thế, sợ hãi như thế, khóc đến ủy khuất như thế.

Cô lúc này tóc tai bù xù, trán vừa đỏ vừa sưng, chật vật làm cho người ta tâm đều phải nát.

Tần Phong cuối cùng ở trong lòng yên lặng thở dài, tiến lên lôi cô kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy: "Không có việc gì rồi."

Anh không dám hỏi cô làm sao vậy, sợ vừa hỏi, giữa bọn họ thật sự trở về không được.

Tần Phong tự giễu cười cười.

Anh là triệt để sợ, sợ ở trên người Ôn Ngọc nhát gan này thấy được cái gì.

Anh hướng khách sạn phía sau liếc mắt một cái, trong mắt ngoan độc lệ chớp lóe mà thôi.

"Hồng Tinh Huy, món nợ này, tôi nhớ kỹ!"

Đúng là Hồng Tinh Huy thông báo anh tới đón bạn gái! Anh vừa đuổi tới, Ôn Ngọc liền chạy đến rồi.

"Tần... Tần Phong..." Ôn Ngọc khóc đến không kịp thở, "Hắn... Hắn ta sẽ đối phó Thi Thi... Bọn họ, anh... Anh nhất định phải giúp bọn họ, Coa... Có được hay không?"

Tần Phong trong lòng tê rần, khom lưng ôm lấy cô, hướng tới xe đi đến.

"Được." Ngắn gọn trả lời, lại cũng không phải vì Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch.

Anh cái người bạn trai này thật lỗi, không có bảo vệ tốt cô.

Anh muốn mang cô trở về nghỉ ngơi, nhưng người nhát gan này quá lo lắng Tô Thi Thi, nói cái gì cũng không chịu về nhà.

Tần Phong bất đắc dĩ, đành phải đưa cô đi Sunshine.

Bọn họ còn không biết, Sunshine lúc này đang gặp phải một hồi "Chiến tranh".

Đối mặt Trạm Dẫn Lan càng ngày càng quá phận bức bách, Tô Thi Thi kiên nhẫn đã khô kiệt.

"Để cho Bùi Dịch hợp tác với Dace?" Trong văn phòng Phó tổng, Tô Thi Thi giống nhìn người ngu ngốc một dạng nhìn Trạm Dẫn Lan, cười lạnh nói, "Cô đầu óc bị cửa kẹp rồi hả?"