Trong phòng tổng thống, thời gian như dừng lại.
Tô Thi Thi sững sờ nhìn cửa phòng bị cô chắn vào một cây gậy bóng chày, vẫn lại là không phục hồi tinh thần lại.
Trạm Dẫn Lan làm sao có thể trong phòng ngủ?
"Các người không phải đang nói chuyện công việc sao?" Tô Thi Thi quay đầu nhìn về phía Bùi Dịch, chỉ là hỏi ra miệng, mới cảm thấy được lời này tựa hồ có nghĩa khác.
"Em không phải hoài nghi anh, em... Em chỉ là tò mò, cô ấy không phải nói còn một số chi tiết cần bàn sao, như thế nào không cùng anh nói công việc." Tô Thi Thi vội vàng giải thích một câu.
Bùi Dịch vốn dĩ sắc mặt tối đen, lúc nhìn đến dáng vẻ Tô Thi Thi thật cẩn thận khi đó, bỗng dưng dịu đi rất nhiều.
Anh đi qua, kéo tay Tô Thi Thi, làm cái động tác im lặng, lập tức lôi kéo cô liền đi ra bên ngoài.
"Cứ như vậy đi sao?" Tô Thi Thi trừng lớn mắt.
Chuyện này hình như có phần không khống chế được nha!
Bùi Dịch bước chân hơi ngừng lại, chỉ là quay đầu lành lạnh liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: "Chẳng thế thì, em nghĩ muốn đi vào?"
"Sẽ không." Tô Thi Thi lập tức lắc đầu, nhưng vẫn lại là lo lắng nói, "Em không biết cô ấy ở bên trong, vốn dĩ chỉ là nghĩ muốn trêu đùa Hỗ Sĩ Minh một chút."
"Uh"m, anh biết rõ." Bùi Dịch lôi kéo cô, đi nhanh hơn một chút.
Tô Thi Thi thấy anh thật sự không tính toán quản chuyện hai người đang ở bên trong kia, sắc mặt lúc này đặc sắc cực kỳ.
Cô có phải hay không trong lúc vô ý, đem Trạm Dẫn Lan cũng đẩy xuống hố rồi?
Tuy không phải cô cô ý, nhưng mà - - không hiểu sao cảm giác vui sướng như thế!
"Vợ yêu, chú ý vẻ mặt của em chút đi, quá rõ ràng rồi." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói nhàng nhạt của Bùi Dịch.
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc mà chết, cảm giác ngại ngùng, xoa xoa đôi má.
Cô biểu hiện vui sướng khi người gặp họa sao rõ ràng đến thế sao?
Chỉ là khi bọn họ đi tới cửa thời điểm, không có nhìn đến tung tích của phóng viên. Tô Thi Thi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Chẳng thế thì, khẳng định sẽ bị Bùi tiên sinh giáo huấn rồi.
Chỉ là cô không biết, ngay lúc bọn họ đi vào thang máy, Ôn Ngọc dẫn theo một đống phóng viên, lén lút theo hành lang bên kia đi ra.
Chính đang đi vào thang máy Bùi Dịch, bỗng nhiên quay đầu hướng tới hành lang kia liếc mắt một cái.
"Phóng viên?" Bùi Dịch nhìn đến những cái người kia trên tay cầm cameras, cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái nhỏ bên cạnh đang cúi đầu, có chút đau đầu.
Anh liền biết, khả năng quậy lớn chuyện của Tô Thi Thi tuyệt đối có thể nảy sinh ra những chuyện anh không tưởng nổi.
"Bùi Dịch, chúng ta mới vừa rồi giống như quên đóng cửa, vẫn lại là quay lại một phen đi, nếu lỡ bị người nào xông vào, liền không tốt." Tô Thi Thi ngẫm lại vẫn lại là cảm thấy được có phần không tốt lắm, nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch sửng sốt, trong mắt nhu ý chớp lóe rồi biến mất.
Xem ra, vợ yêu của anh còn không biết chính mình lại gặp rắc rối.
"Không cần rồi. Bọn họ sẽ kêu người phục vụ tiến vào." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
"A...." Tô Thi Thi cũng không nói nữa, yên lặng nhìn thang máy đang hướng tầng trệt đi xuống.
Mà ngay lúc Tô Thi Thi bọn họ tiến vào thang máy không vài giây, Ôn Ngọc dẫn theo đám phóng viên kia lặng lẽ tiến vào trong phòng tổng thống.
"Bọn họ ở trong phòng ngủ!" Ôn Ngọc trong mắt đều là hưng phấn.
"Không biết Thi Thi bắt người nào đây." Ôn Ngọc vừa sợ hãi lại kích động, tuy mới vừa rồi nhìn đến Bùi Dịch xuất hiện xém hù chết cô, nhưng hiện tại hiển nhiên là máu Bát Quái vẫn chiếm thượng phong.
"Trạm tiểu thư cô tại sao có thể ở trong phòng ngủ?" Trong phòng ngủ, Hỗ Sĩ Minh nhìn đến Trạm Dẫn Lan xuất hiện thời điểm, quả thật bị hoảng sợ.
Đối với sự trêu đùa của Tô Thi Thi, hắn kỳ thật sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà Trạm Dẫn Lan xuất hiện, quả thật là ngoài dự kiến. Nhất là - - Trạm Dẫn Lan toàn thân trên dưới vậy mà chỉ quấn một cái khăn tắm!
"Hỗ tổng?" Trạm Dẫn Lan hoài nghi hai mắt của mình có phải bị hoa hay không? Cô vậy mà ở trong này thấy được Hỗ Sĩ Minh!
Cô hai ngày trước mới cho người đặc biệt điều tra qua tin tức về Hỗ gia, trước mắt người này chính là Hỗ Sĩ Minh!
Bề ngoài cùng năng lực không chút nào thua kém Bùi Dịch, nghe nói so với Bùi Dịch vẫn còn thần bí hơn! Một người như vậy, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở khách sạn này mà còn trong phòng ngủ của cô!
"Hỗ tổng, đây hiện tại là nơi tôi đang ở, anh..." Trạm Dẫn Lan không nghĩ đắc tội Hỗ Sĩ Minh, thái độ coi như khách khí.
"Cửa bị Tô Thi Thi khóa lại, ra không được." Hỗ Sĩ Minh đã khôi phục trấn định, nhàn nhạt nói.
"Tô Thi Thi?" Trạm Dẫn Lan trong lòng cả kinh, sắc mặt nhất thời liền thay đổi.
Cô ta hẹn Bùi Dịch đến khách sạn này bàn công việc, lúc ấy nhìn đến Bùi Dịch một người đến đây trong lòng lại vẫn thật vui vẻ. Về sau bởi vì cảm mạo nên thân thể đổ mồ hôi nhiều làm khó chịu, cô liền đi tắm rửa một cái, tại sao vừa ra tới cảm giác thế giới đều đã thay đổi!
"Cô ấy vì cái gì muốn đem chúng ta khóa ở bên trong?" Trạm Dẫn Lan cầm một cái áo choàng tắm khoác lên, trên mặt nhìn không ra quá nhiều cảm xúc.
Hỗ Sĩ Minh hơi hơi đánh giá cô một phen, cũng không có giải thích Tô Thi Thi chỉ là đơn thuần chỉ muốn trêu đùa hắn, khóe miệng nhếch lên, nói: "Vậy thì phải xem, Trạm tiểu thư chính mình làm cái gì."
"Anh có ý tứ gì?" Trạm Dẫn Lan sắc mặt khẽ biến thành trầm, có chút cảnh giác đánh giá Hỗ Sĩ Minh.
Cô không biết ngườu đàn ông này đối với chuyện của cô cùng Bùi Dịch hiểu biết được bao nhiêu. Nhưng cô nghe nói Hỗ Sĩ Minh đang rheo đuổi Tô Thi Thi, tạm thời cũng mò mẫn không ra tâm tư của hắn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận động tĩnh.
Hỗ Sĩ Minh đôi mắt trầm xuống, biết có người lấy ra đồ chặn cửa gì đó, tưởng rằng người phục vụ của khách sạn đến đây, mặt trầm xuống đi qua.
Đúng lúc này, một bóng dáng vọt vào phòng, nóng lòng ôm lấy Ôn Ngọc, quay đầu bỏ chạy.
"Tần Phong?" Ôn Ngọc bị người đột nhiên ôm lấy, thiếu chút nữa hét ra tiếng.
Tần Phong khẩn trương che miệng của cô, đều nhanh khóc: "Tổ tông, em cùng đi theo xem náo nhiệt làm gì!"
"Hu hu hu!" Ôn Ngọc rất tức giận.
Cô lập tức liền sẽ nhìn thấy người kia là ai, Tần Phong vậy mà phá hỏng rồ!
"Em không thấy được Thi Thi đều đã chạy sao? Bùi Dịch tức giận, em bây giờ còn không chạy, đến lúc đó anh sợ cứu không được em đâu!" Tần Phong ra vẻ nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Ôn Ngọc liếc mắt một cái.
Ôn Ngọc rất sợ Bùi Dịch, lập tức liền yên rồi.
Tần Phong khiêng cô, khẩn trương chạy ra cửa. Cùng lúc đó, một phóng viên lấy gậy bóng chày đang chắn ở cửa ra.
Bên trong phòng ngủ, Hỗ Sĩ Minh mặt trầm xuống, đưa tay kéo mở cửa.
"Rắc rắc! Rắc rắc!"
Trong tích tắc cửa vừa được mở ra đấy, một trận ánh sáng lớp lóe chói mắt liên tục sáng lên. Hỗ Sĩ Minh theo bản năng nhắm hai mắt lại, một giây sau, hắn liền nghe đến giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Hỗ tổng, Trạm tiểu thư, xin hỏi các người là hẹn hò sao?"
"Hỗ tổng, người cùng Trạm tiểu thư có phải hay không đang kết giao? Các người kết giao bao lâu rồi?"
"Tô Thi Thi tôi giết cô!" Hỗ Sĩ Minh mạnh xiết chặt quả đấm, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, tức giận đến thiếu chút nữa phát điên!
Một đám phóng viên, điên cuồng mà vây quanh bọn họ. Chuyện này toàn bộ phát sinh quá nhanh, Trạm Dẫn Lan trực tiếp lờ mờ, sững sờ đứng tại chỗ, thẫn thờ.
Đây là chỗ riêng tư, phóng viên làm sao có thể xuất hiện? Tới cùng đã xảy ra chuyện gì rồi hả?
"Ra ngoài!" Hỗ Sĩ Minh nhướng mày, chắn ở trước mặt Trạm Dẫn Lan.
Trạm Dẫn Lan có người kia làm hậu thuẫn, hắn hiện tại không nghĩ đắc tội. Để cho cô áo rách quần manh bại lộ ở trước mặt truyền thông, tổn hại thanh danh không chỉ của hắn.
"Trạm tiểu thư, thực xin lỗi, tôi lập tức để cho phóng viên rờ đi." Lúc này, trợ lý Trạm Dẫn Lan nghe được tin tức, trước tiên chạy đến đây.
Nhưng mà đâu nào còn kịp, những phóng viên này giống như một đám điên cuồng, đã sớm chụp xong ảnh.
Trạm Dẫn Lan thiếu chút nữa tức đến phát khóc!
"Tô Thi Thi, đây là sự phản kích của cô đối với tôi sao?" Trạm Dẫn Lan gắt gao nắm chặt quả đấm, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Tôi là Mít, và tôi mới phát hiện một sự việc:
Truyện này đã bị chuyển ver thành đam mỹ mà không xin phép. Tác giả là người Trung Quốc thì không xin phép được rồi, nhưng ít nhất cũng xin phép editor một tiếng chứ nhỉ?
Bạn ấy biết link edit để mà lấy nguồn chuyển, nhưng lại im ỉm không xin phép?
???????????? Cái gì đây vậy? Chị Ryeo đâu có khó tính gì, nếu xin đàng hoàng chị có thể cho phép mà, tự tiện thay đổi tên người edit khác nào hất bay công sức của chị, tôi và mấy bé trong động Panda?
Buồn cười, có thể nói ra chưa xin phép còn có mặt mũi cảnh cáo người khác không đem truyện ra ngoài? Vậy bạn đem truyện chúng tôi edit vào trong à?
Cần công bằng T. T, help us please...