Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 308: Anh có thể quỳ trên ván giặt

Edit: MoonPii999

Beta: Ryeo

"Chị hôm nay sao trở về sớm như vậy? Trốn việc sao?" Đoàn Tĩnh Đồng đang theo thầy dạy kèm tại nhà kết thúc buổi học, muốn trộm ăn điểm tâm, liền thấy Tô Thi Thi trở về.

Cậu chép chép cái miệng nhỏ nhắn, bụng đầy sầu não lại không thể ăn rồi!

Nếu là trước đây Tô Thi Thi sễ cùng cậu đấu võ mồm. Nhưng hôm nay Tô Thi Thi nghiêm mặt, chẳng qua là hướng cậu nhàn nhạt ừ một tiếng, ngay sau đó liền đi thẳng tới trong phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon, không có tiếng động.

Đoàn Tĩnh Đồng sửng sốt, đôi chân ngắn lạch bạch chạy tới, ở trước mặt cô đi qua đi lại một hồi, nghi ngờ hỏi: "Chị làm sao vậy?"

"Em để cho quản gia dẫn em đi ăn điểm tâm đi." Tô Thi Thi nhàn nhạt nói.

Đoàn Tĩnh Đồng trong lòng vui mừng, cậu đang muốn quay đầu đi tìm quản gia, vẫn là không yên lòng quay đầu lại nhìn Tô Thi Thi, nhỏ giọng hỏi:"Có phải có ai ức hiếp chị?"

"Anh em." Tô Thi Thi nhàn nhạt phun ra hai chữ.

"A! Em còn có việc đi trước." Tên trẻ con kia vừa nghe xong liền nhấc chân bỏ chạy.

Nói giỡn, vợ chồng hai người nội chiến, nếu cậu bị cuốn vào sẽ thê thảm chắc rồi.

Đoàn Tĩnh Đồng ở phương diện này cực kỳ tinh ranh, còn nhỏ tuổi nhưng cái gì cũng hiểu, cậu mới sẽ không đi làm bia đỡ đạn.

"Tiểu bạch nhãn lang!" Tô Thi Thi mặc dù đối với Đoàn Tĩnh Đồng không ôm hi vọng, nhưng tên trẻ con chạy cũng quá nhanh, cô có chút dở khóc dở cười.

Tô Thi Thi lấy lại tinh thần, ngồi phải thẳng tắp, mặt không thay đổi tiếp tục chờ.

Qua trong chốc lát, liền nghe trong sân truyền đến tiếng xe hơi. Hẳn là Bùi Dịch trở lại. Tô Thi Thi điều chỉnh lại tư thế ngồi, sắc mặt so mới vừa rồi càng lạnh hơn.

Bùi Dịch xuống xe, sửa sang lại áo khoác, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn, chân mày theo bản năng nhíu một cái, có chút nhức đầu.

Suy nghĩ hoài mà chả nghĩ ra cách để dỗ Tô Thi Thi, sớm biết cũng không đem Tần Phong đuổi đi, cái tên kia biết rất nhiều chiêu dỗ dành phụ nữ.

Ngay lúc Bùi Dịch còn đang suy nghĩ muốn làm gì tiếp theo, bên cạnh khúc rẽ ở hành lang nhô ra một cái đầu nhỏ.

"Anh." Đoàn Tĩnh Đồng nhỏ giọng kêu Bùi Dịch một tiếng.

Bùi Dịch bước chân liền dừng lại, quay đầu sang nhìn về phía cậu.

Đoàn Tĩnh Đồng có chút khẩn trương, nhưng nghĩ tới mới vừa rồi dáng vẻ không vui của Tô Thi Thi, cậu khẽ cắn răng, nhắm mắt chạy tới, đối với Bùi Dịch nhỏ giọng nói.

"Thi Thi giống như rất tức giận, chị ấy nói là anh chọc chị ấy tức giận, anh đã nghĩ ra cách dỗ chị ấy chưa?"

Bùi Dịch đang nghe cách cậu gọi chị dâu là Thi Thi, sắc mặt trầm xuống, nhưng anh nghe xong câu cuối, đem tức giận đè ép trở về.

"Không có." Bùi tiên sinh gằng giọng nói, giọng nói có chút ão não.

Đoàn Tĩnh Đồng tròng mắt sáng lên, tay tròn mập mập quắc quắc anh về phía mình.

Bùi Dịch khom lưng để sát bên tai vào càu, Đoàn Tĩnh Đồng nhỏ giọng nói:"Anh lần trước không phải là mua ván giặt sao? Không được liền trực tiếp quỳ đi!"

"Cút!" Bùi Dịch mặt tối đen như đít nồi.

Tiểu tử thúi, một ngày không dạy dỗ liền muốn leo lên đầu anh ngồi rồi!

Đoàn Tĩnh Đồng co cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa nói thầm: "Biện pháp này dùng rất tốt, con gái nhìn khẳng định đau lòng, một khi đau lòng liền chuyện gì đều bỏ qua."

Bùi Dịch chân mày nhíu càng thêm chặt, trầm mặt hướng phòng khách.

"Thi Dịch" trước kia là Vương Phủ là nơi đặt biệt chuyên dùng tiếp khách, hiện tại nơi tiếp khách này được bọn họ dùng làm nơi bình thường nghỉ ngơi cùng nói chuyện phiếm.

Chẳng qua là thường ngày nhìn vào rất có khí thế kiến trúc khoáng đạt, lúc này theo Bùi Dịch có chút lãnh.

Chân mày của anh vặn càng chặc hơn.

Lúc phụ nữ tức giận không thể cùng cô phân rõ phải trái, như vậy cũng chỉ có thể...

Tô Thi Thi ngồi ở trên ghế sa lon đợi một lúc lâu cũng không thấy Bùi Dịch đi vào, sắc mặt của cô càng thêm khó coi.

Lúc cô nghĩ không muốn đợi thêm nữa, đột nhiên nghe được có tiếng bước chân truyền đến.

Người đàn ông mang giày da âm thanh đạp ở trên mặt đất rất trầm ổn, cái thanh âm này cô rất quen thuộc.

Là Bùi Dịch.

"Em còn tưởng rằng anh không dám tới." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói, tiếp tục đem thân thể ngồi thẳng tắp, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, giữa hai lông mày ẩn ẩn tức giận.

Cô hiện tại rất tức giận!

Bùi Dịch đi tới trong phòng khách, liền thấy Tô Thi Thi có vẻ mặt tức giận này, anh ở trong lòng lặng lẽ thở dài.

Mới vừa rồi lúc gõ bàn tấn công vào hệ thống của công ty xây dựng Minh Đỉnh thật rất sảng khoái, chẳng qua là báo ứng tới quá nhanh rồi.

Tiếng bước chân trầm ổn của người dàn ông càng ngày càng gần, mang theo một cỗ tiết tấu riêng, từ từ hướng Tô Thi Thi đến gần, cuối cùng tiếng bước chân ngừng, Bùi Dịch đứng ở trước mặt Tô Thi Thi.

Trong phòng khách rất an tĩnh, im lặng đến nỗi một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.

Tô Thi Thi ngay ngắn ngồi ở trên ghế sa lon, không ngẩng đầu, giống như là không có phát hiện Bùi Dịch tới.

Bùi Dịch đứng ở trước mặt cô, có thể thấy rõ nét mặt của cô, cũng có thể thấy đỉnh đầu của cô. Cô gái nhỏ này tư thế ngay ngắn, biểu đạt cô đang rất tức giận.

Bùi Dịch ở trong lòng lại thở dài. Đây là lần thứ ba trong hôm nay anh thở dài, so trước đây một năm đều phải nhiều.

Hai người người nào cũng không nói gì, không khí chìm vào căng thẳng

Tô Thi Thi âm thầm cắn răng, người này chẳng lẽ chờ cô mở miệng sao?

Mới không!

Tô Thi Thi chân mày nhíu lại, làm bộ sẽ phải đứng lên.

Ngay lúc hai chân cô dang muốn dùng sức đứng dậy, bên cạnh lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, quản gia thở hồng hộc chạy tới.

"Tiên sinh, vật ngài muốn đã đem tới rồi." Quản gia không biết cầm một thứ đồ gì đó, chạy tới trước mặt Bùi Dịch.

"Ừ." Bùi Dịch nhàn nhạt ừ một tiếng, nhận lấy vật gì đó trong tay quản gia.

Tô Thi Thi không có ngẩng đầu, không thấy được Bùi Dịch cầm chính là cái gì, ngay sau đó cô đột nhiên nghe được"ầm" một tiếng, trước mắt giống như là có một vật màu nâu lướt qua.

Cô cúi đầu vừa nhìn, chân mày kìm lòng không đặng nhíu càng thêm chặt.

"Ván giặt?"

Tô Thi Thi mặt trắng xanh liền đen. Anh đã là người làm sai chuyện, vậy mà còn muốn cho cô quỳ ván giặt sao?

Thật là quá đáng!

Tô Thi Thi siết quả đấm muốn đi cùng Bùi Dịch lý luận. Nhưng là một cái chớp mắt tiếp theo, cô đột nhiên thấy trước mắt bóng đen chợt lóe, Bùi Dịch vậy mà quỳ gối lên ván giặt!

Tô Thi Thi bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, con ngươi trợn trắng, hù chết cô rồi!

Này là tình huống gì? Bùi tiên sinh người có phải hay không quỳ sai lầm rồi?

Tô Thi Thi trong lòng run lên, anh không phải là một giây kế tiếp sẽ trở mặt chứ?

Cô lại nghe được Bùi Dịch nói: "Anh sai rồi."

Bùi Dịch trầm mặt, giọng nói có chút cứng ngắc nói: "Tức giận chuyện gì? Cứ nói ra hết đừng cố nhịn."

"Em..." Tô Thi Thi hít sâu một hơi.

Được!

Trút đúng không!

Cô toàn một bụng khí!

Tô Thi Thi vừa nghĩ tới chuyện lúc trước, kia một bụng lửa liền vùng vụt bốc lên tỏa ra ngoài, đứng lên xắn tay áo, sau đó liền như thế thẳng tắp địa ngồi ở trước mặt Bùi Dịch.

Anh quỳ, cô ngồi xếp bằng.

Tô Thi Thi nói rất nhanh, trong giọng nói đều là tức giận.

"Cô ta nói thế nào cũng coi như là tình địch của em không phải sao? Anh nói xem em thật vất vả mới có thể cùng cô ta trực tiếp giao đấu. Anh lại đạp đổ, trực tiếp đem phần văn kiện của em xóa sạch, để cho em chưa đánh đã thua! Anh có biết em mới vừa rồi có bao nhiêu xấu hổ không?

Tô Thi Thi siết quả đấm, càng nói càng tức giận, tức giận mắt cũng đỏ nói:"Em thừa nhận thiết kế của cô ta rất tốt, nhưng mà thiết kế của em so với cô ta kém sao? Em vốn là suy nghĩ đợi đến khi em cạnh tranh thắng lợi, sau đó cao ngạo nói em không muốn theo chân bọn họ hợp tác. Thế mà bị anh đạp đổ hết rồi, trực tiếp để cho em ngay cả cơ hội cạnh tranh cũng không có!"

Tô Thi Thi giận đến choáng váng đầu, đột nhiên nắm lấy tay Bùi Dịch, cúi đầu liền hung hăng cắn một cái nói: "Anh thật là quá đáng! Anh không thể đợi thêm hai phút nữa để cho em đem tác phẩm của mình trình bày hoàn hảo sao? Tức chết em mà! Anh có thể nắm tình hình thông qua hệ thống giám sát, cho nên anh chính là cố ý!"

Tô Thi Thi cuối cùng cho ra kết luận: "Bùi Dịch biết bọn họ ở trong phòng họp xảy ra những chuyện gì, cho nên có lý do tin tưởng anh liền là cố ý!

Cho nên cô mới tức giận như vậy, còn có chút ủy khuất!

Bùi Dịch nhìn cô gái nhỏ của mình giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, lặng lẽ quỳ, một câu nói cũng không nói, lại ở trong lòng thở dài.

Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, anh là thấy Tô Thi Thi hướng về phía Hỗ Sĩ Minh cười đến đẹp mắt như vậy——

Cho nên...

Mất khống chế.