Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 129: Đằng sau chính là các người

Edit: huongcyndi

Beta: @twinsyl

Bầu không khí trong chiếc xe bảo mẫu màu đen có chút ngưng trọng.

Bùi Dịch nhìn kĩ Tô Thi Thi đang ngồi trên lưng ngựa, chân mày bất tri bất giác càng nhíu chặt lại.

Tần Phong đẩy cánh tay Bùi Dịch ra, cười nói: “Không cần gấp gáp như vậy, bây giờ tôi mới phát hiện, thật ra là cậu đúng.”

Tần Phong nói xong rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đằng kia, Tô Thi Thi ngồi trên ngựa, cho dù cách xa như vậy, mà dường như có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ cơ thể cô.

Khí thế mạnh mẽ vậy, cũng phải làm cho đàn ông nhìn bằng cặp mắt khác.

“Cô ấy với cậu rất giống nhau.” Tần Phong nói.

Lúc trước, anh bỗng dưng nhận được điện thoại của Bùi Dịch, khi bảo anh phái người cùng đi tìm Tô Thi Thi, thì đã có loại cảm giác này.

Đêm hôm khuya khoắc, để trị Bùi tiên sinh này, mà dám một mình cưỡi ngựa trên đường lớn. Người phụ nữ như vậy, sao có thể đơn giản được?

“Các cậu đúng là cùng một loại người.” Tần Phong nói, “Trước kia, tôi vẫn không hiểu sao cậu lại tạm dừngmọi hành độngvới Đoàn thị, mà vẫn luôn lo lắng cho quan hệ giữa em ấy với người của Đoàn gia. Bây giờ thì tôi đã hiểu, cậu rất hiểu em ấy.”

Anh ta nói rồi chỉ chỉ vào Hà Chí Tường đang được đỡ dậy mà còn đứng không vững, nhớ lại cảnh vừa rồi bị Tiểu Hắc đá một cước.

“Cậu cũng thấy rồi đó, tuy rất hận Đoàn Ngọc Lộ, nhưng khi nhìn thấy cô ta bị người khác ức hiếp, bởi dòng máu đang chảy trong cơ thể mà cô ấy vẫn cứ chọn bảo vệ cô ta.”

“Mà những người của Đoàn gia ấy, một người là cha ruột của em ấy, một người lại là ông nội của em ấy...”

“Tôi biết rõ.” Bùi Dịch khép hai mắt lại, nét mặt có chút tiều tụy hiếm thấy.

Chính bởi vì hiểu, không muốn sau này Tô Thi Thi sẽ hối hận, cho nên bây giờ anh mới luôn phải hành động cẩn thận.

“A Dịch, tôi nói này, cậu có thể hay không... Có thể bỏ mối thù của Bùi gia xuống không.”

Tần Phong nhẹ giọng hỏi.

Người Bùi Dịch cứng đờ, trong mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn rồi biến mất.

Nửa ngày sau, anh mới lên tiếng: “Cậu cũng biết lý do năm đó mẹ tôi sao lại gả cho Đoàn Kế Hùng, cũng biết mấy năm qua bà đã phải chịu đựng điều gì. Nếu như không phải bởi vì Đoàn gia, năm đó cha tôi sẽ không chết, mẹ tôi nửa đời sau cũng sẽ không phải khổ cực như vậy. “

Bùi Dịch nói xong nhắm nghiền hai mắt lại, trong giọng chất chứa sự đau khổ: “Là Đoàn gia hại tôi nhà tan cửa nát, tôi không làm chút gì cả, là có lỗi với người cha đã mất của tôi, im lặng chịu đựng nhiều năm như vậy tất cả đều là vì mẹ.”

Tần Phong nghe xong thì trầm mặc, trong lòng có chút lo lắng.

Trước đây, anh cũng biết lý do Bùi Dịch và Tô Thi Thi ở bên nhau, vì vậy có chút phản đối.Anh sợ Bùi Dịch vì trả thù Đoàn gia mà lấy Tô Thi Thi làm bia đỡ đạn.

“Tần Phong, cậu cũng đã từng nói, tôi với Thi Thi giống nhau. Chúng tôi đều có mối thù Đoàn gia không thể buông xuống được. Còn những chuyện khác, tôi sẽ có chừng mực.”

Bùi Dịch ngồi thẳng người lại, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Thi Thi không chớp mắt.

Đằng kia, Tô Thi Thi quay đầu ngựa lại, mắt nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Bùi Dịch thấy vậy, sự lo lắng trong mắt chớp cái đã tản đi, khóe miệng kìm không được cong lên.

Lúc này, Tô Thi Thi thấy anh ở đó, ánh mắt hai người giao nhau. Tô Thi Thi lập tức mím môi, lảng tránh khuôn mặt ấy.

Hiển nhiên vẫn còn đang tức giận.

“Xem ra là giận không nhẹ nha.” Tần Phong cũng nhìn thấy, ở một bên hả hê nói.

Bùi Dịch nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta: “Trong lúc yêu nhau như thế này cãi nhau với người yêu sẽ càng tăng thêm tình cảm, chó độc thân không cần phải hâm mộ đâu.”

“Gâu...”

Đại Cẩu tử thấy chủ nhân đang gọi mình, rất phối hợp mà kêu một tiếng.

“Đại Cẩu tử?”

Tô Thi Thi quay đầu lại ngay, nhìn sang chiếc xe bên kia. Dù ngăn cách bởi lớp cửa kính xe, nhìn không rõ lắm, nhưng có thể lờ mờ có thể thấy được có hai bóng dáng một vàng và một đen ở chỗ ngồi phía sau.

Tô Thi Thi đảo mắt một vòng, trong mắt thoáng lóe lên sự giảo hoạt rồi biến mất, đột nhiên chạy qua bên kia xe gọi một tiếng: “Đại Cẩu tử xuống đây!”

Gần như là cùng lúc đó, Bùi Dịch lấy tay mở cửa xe ra.

Chợt thấy một bóng dáng màu vàng, Đại Cẩu tử lập tức lao về phía Tô Thi Thi. Phía sau nó còn có một bóng dáng khổng lồ màu đen chạy theo.

Tiểu Vịnh chỉ lo Đại Cẩu tử chạy mất, liền đuổi theo.

“Gâu!”

Chắc là Đại cẩu tử bị Tiểu Vịnh đuổi theo thấy sợ, nhìn thấy nó hung hăng đuổi kịp, vắt chân lên cổ mà chạy, ngay cả Tô Thi Thi cũng chẳng kịp thân mật, đã chạy thẳng vào trong quán bar.

“Gâu!” Tiểu Vịnh tức giận mau chóng đuổi theo.

Chỉ trong chốc lát, cả hai con chó đã biến mất chẳng thấy đâu.

Tô Thi Thi ngồi trên lưng ngựa sững sờ nhìn theo, có chút dở khóc dở cười.

Cô còn đang nghĩ cách lừa chúng nó vào, không ngờ chúng nó đã phối hợp ăn ý vậy!

“Ban nãy là hai con chó ư?”

Mặt Phú Tuyết Trân trắng bệch, hiển nhiên bị giật mình.

Vừa nãy hai con chó chạy qua người bà ta, làm bà ta sợ đến nỗi suýt nữa thì ngất đi.

“Mẹ... Chúng ta... Hay là chúng ta đi trước thôi.”

Hà Chí Tường đã thấy xe của Bùi Dịch, bọn họ căn bản không thể chọc vào, lúc này sớm đã chẳng còn khí thế như lúc nãy đối chọi với Tô Thi Thi, thầm nghĩ phải mau chóng rời khỏi đây.

“Các người đập xong đồ đạc rồi thì cứ thế mà đi sao?”

Ông chủ quán bar ở bên cạnh sớm đã nghe thấy hết lời bọn họ nói, lập tức đuổi theo, chỉ vào biển quảng cáo bị đập hỏng, nói: “Mày đập hỏng đồ rồi, bồi thường tiền đi rồi mới được đi.”

Mẹ con Hà gia vừa nghe xong liền bực bội, để bọn họ phải bỏ tiền ra, còn khó chịu hơn so với cắt thịt bọn họ.

Hà Chí Tường chỉ vào Tô Thi Thi nói: “Vừa rồi là cô ta cho ngựa đá tôi, nên mới đụng trúng biển quảng cáo. Ông muốn đòi tiền bồi thường thì đi tìm cô ta đi!”

“Mày đùa gì thế? Mày bị ngựa đá hả? Mọi người có trông thấy nó bị ngựa đá không?” Ông chủ quán bar lập tức quay sang hỏi người xung quanh.

Ở Bắc Kinh, có thể cưỡi ngựa trên đường lớn sẽ là người như thế nào chứ? Vừa nhìn vị tiểu thư này là biết không phải dạng đơn giản rồi, đương nhiên ông chủ quán bar này sẽ không dám đắc tội. Nhân tiện lúc này còn có thể để cô nợ món ân tình, tội gì mà không làm.

“Chúng tôi không thấy.”

Mấy người xung quanh vừa bị Phú Tuyết Trân mắng té tát ban nãy lập tức nói.

“Các người mù cả sao?” Phú Tuyết Trân giận đến mức đỉnh đầu có thể bốc cả khói.

“Chúng tôi có mù hay không cũng chẳng liên quan, hắn ta làm hỏng cái này chính là sự thật. Hơn nữa, tiền vừa rồi vợ mày ở đây uống rượu là một ngàn đồng, mau trả tiền đây, nếu không tao sẽ báo cảnh sát tới bắt các người!”

Ông chủ quán bar nói rồi vươn tay ra, bọn họ mà không trả tiền, bảo vệ sẽ sẵn sàng bắt người.

“Các người... Các người thế này là ăn cướp trắng trợn!” Hà Chí Tường giận điên lên.

Hắn vốn là tới đây để tìm Đoàn Ngọc Lộ, căn bản là chưa từng nghĩ phải trả tiền, chỉ muốn nhân cơ hội này mà đánh cô ta một trận.

“Con trai... Xem ra không thể về được rồi...”

Phú Tuyết Trân thấy bảo vệ quán bar đang vây bọn họ lại, thoáng bối rối kéo lấy tay Hà Chí Tường.

Từng người ở đây đều giống bọn côn đồ, không nên trêu chọc đám người chuyên sống về đêm này.

Lúc cả hai bên đang tranh chấp không ngừng, trong quán bar đột nhiên truyền đến một loạt tiếng thét chói tai, lập tức một lượng lớn khách lao ra, từng người đều chạy bán sống bán chết, cục diện hỗn loạn đến cực điểm.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt ông chủ quán bar đơ ra, đang muốn hỏi, chỉ thấy bên trong đột nhiên có hai bóng dáng đen và vàng lao ra.

Đại Cẩu tử và Tiểu Vịnh thở hổn hà hổn hển cùng chạy ra, trong miệng đều ngậm mấy chiếc túi màu trắng.

Ông chủ quầy rượu vừa nhìn thấy, sắc mặt liền trắng bệch.

Đây là thuốc bọn họ bán trong quán, sao lại bị hai con chó tìm ra được cơ chứ?

Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cảnh sát kêu to từ phía xa. Ông chủ quán bar quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên đường đang có một loạt xe cảnh sát từ xa xa đi tới.

Chân ông ta tức khắc đã mềm nhũn, khuôn mặt trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất.

Vụ này chơi lớn rồi đây!

Tui đã về rồi đây, sau khi sụp mấy hố truyện tranh, mà thế méo nào nó chưa hoàn, chắc điên quá >”