“Bùi Dịch, anh mang tôi rời khỏi nơi này đi. Chỉ cần tôi đi rồi, bà ngoại tôi sẽ tỉnh lại. Tôi biết bà còn không có tha thứ tôi, bà một mực vì chuyện của mẹ tôi nên vẫn còn trách tôi. Không sao hết, tôi đi.” Tô Thi Thi vừa khóc vừa nói.
“Đừng sợ.” Bùi Dịch đau lòng đem cô ôm ở trong ngực, hai tay dùng lực ôm cô, nghĩ muốn cho cô sức mạnh.
“Thi Thi, bà ngoại con đã tha thứ cho con rồi, con không cần như vậy...” Phương Ngọc Hoa đau lòng nhìn cô rơi nước mắt.
Bà chợt phát hiện các bà làm sai rồi, các bà không nên gạt đứa nhỏ tội nghiệp này.
Tuy Tô Thi Thi ngoài miệng không nói, nhưng là các bà đều biết cô cực kỳ tôn kính bà ngoại mình, cực kỳ yêu thương bà ngoại mình.
Mỗi lần ăn tết, cô hội vụng trộm trở về Dương thành chúc tết. Biết bà ngoại không thích mình, cô chỉ dám ở phía xa nhìn, vụng trộm cho người ta đem lễ vật đưa đến, rồi mới suốt đêm gấp gáp trở về.
“Là bà nội sai rồi, bà nội không nên gạt con...”
Phương Ngọc Hoa đau lòng nói. Nếu sớm một chút nói cho cô biết, có lẽ còn kịp gặp mặt một lần.
Mà không phải giống như hiện tại, thành cả đời tiếc nuối.
“Bà nội...” Tô Thi Thi quay đầu nhào vào trong lòng Phương Ngọc Hoa, thất thanh khóc rống.
Cô phải làm sao đây? Cô dã hứa với người mẹ cố của mình phải chăm sóc thật tốt cho bà ngoại, nhưng là bà ngoại cứ như vậy đột nhiên đi rồi.
Cô thậm chí gặp mặt lần cuối cũng không được gặp bà.
Cô nghĩ muốn tiến vào phòng cấp cứu nhìn bà mình, nhưng là không dám.
Cô không thể tin được.
“Thi Thi, em đánh anh đi, đều là anh không biết nhìn người mới làm hại bà ngoại...”
“Tiểu An, chuyện này không liên quan tới con. Không trách con được.” Phương Ngọc Hoa lập tức cắt ngang lời Lý An nói.
Chuyện bây giờ đã đủ rối loạn, nếu để cho Lý An nói ra Lương Thanh Hà là vì Đoàn gia, bởi vì chuyện Tô Thi Thi, bị người ta uy hiếp dẫn đến kích đôngj mới làm bệnh tim phát, cháu gái bà nhất định chịu không nổi.
Đúng là đã không còn kịp rồi.
Tô Thi Thi sững sờ nhìn Lý An, đầu óc không thể khống chế vận chuyển.
Mặt cô trắng bệch, mở to mi mắt trống rỗng thì thào nói: “Là tại em đúng hay không, là em hại bà ngoại.”
“Chuyện này không dính dáng tới em, đều là Đoàn gia!” Lý An nổi giận đùng đùng nhìn về phía bên cạnh, đừng tưởng rằng lời vừa rồi bọn họ nói anh không có nghe đến!
Đông tử anh lập tức mạnh co rụt lại, lúc nhìn đến cô gái lúc trước thiếu chút nữa bị anh tông trúng đang đứng cùng người của Đoàn gia ở một chỗ, lập tức hiểu rõ ra.
Toàn bộ chuyện này có lẽ chính là một cái âm mưu của bọn họ!
“Đoàn gia...” Tô Thi Thi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đòan Hòa Dự đang đứng ở một bên kia, lạnh giọng hỏi: “Lão già kia? Đoàn Kế Hùng? Ông ta ở nơi nào?”
“Nha đầu chết tiệt muốn tạo phản phải không?” Bên trong phòng cấp cứu đột nhiên truyền đến tiếng Đoàn Kế Hùng lãnh đạm nói.
Đoàn Kế Hùng nhíu mày đi tới, sắc mặt xem ra thật không tốt. Ông ta lúc nhìn thấy người đang đứng ngoài phòng cấp cứu khi đó, sắc mặt càng thêm khó coi hơn.
“Ông tại sao lại từ bên trong đi ra? Ông đã làm gì bà ngoại tôi!”
Tô Thi Thi vừa thấy ông ta liền không khống chế được muốn lao đến phía trước đánh tới.
Nhất định là ông ta! Bà ngoại cô vẫn ghi hận Đoàn gia, hai nhà không đội trời chung. Nếu là bình thường dưới tình huống nhìn thấy lão gia nhà Đoàn lão kia cũng sẽ giận gần chết, huống chi là tại bên trong phòng cấp cứu.
Nhất định là ông ta bức tử bà ngoại cô!
“Tiểu nghiệp chủng!”
Đoàn Kế Hùng nhìn đến Tô Thi Thi sắc mặt trầm trầm, đối với quản gia ở một bên nói: “Vẫn còn không đem cái thứ nghiệt chủng này lôi đi cho ta?”
“Ai dám?” Bùi Dịch tiến lên, ánh mắt băng lãnh nhìn quét bốn phía.
Nháy mắt tiếp theo, từ phía hành lang kia do Dương Dũng dẫn đầu xông đi tới một đống lớn vệ sĩ, trên dưới mười người.
Đoàn Kế Hùng tức giận đến run cầm cập: “Các người đây là muốn tạo phản.”
“Chúng tôi tạo phản? Đoàn Kế Hùng, lòng dạ của ông cũng quá xấu xa rồi! Ông nợ Tô gia nhiều như vậy, hủy đi nữa đời sau của Thanh Hà, thậm chí ngay cả lúc bà ấy sinh bệnh cũng không buông tha!”
Phương Ngọc Hoa chỉ vào Đoàn Kế Hùng, lạnh lùng quát.
Nhiều năm qua như thế, mặc dù chính bà cũng chịu ít nhiều ủy khuất nhưng bà vẫn cố gắng nhẫn nhịn, đúng là nhìn người bạn già hơn sáu mươi tuổi phải chết trong phòng cấp cứu, bà thật sự nhịn không nổi nữa.
Lúc trước là bà có mắt như mù mới có thể gả cho Đoàn Kế Hùng, mới có thể giúp đỡ con trai cùng Tô gia giật dây, để cho nó cưới con gái của Tô gia.
Đều là bà suy nghĩ sai lầm rồi hại Tô gia thành ra thế này!
“Bà nói bậy cái gì?” Đoàn Kế Hùng bị chạm vào chỗ đau, dơ tay hung hăng hướng Phương Ngọc Hoa đánh tới.
“Bốp” một tiếng, dùng hết khí lực, để cho người nhìn thấy lòng cũng nhịn không được run rẩy.
“Ông đánh bà nội tôi?”
Tô Thi Thi khoé mắt như muốn nứt ra, mất đi lý trí hướng Đoàn Kế Hùng lao tới.
Ông ta dựa vào cái gì? Ông ta tới cùng dựa vào cái gì!
“Thi Thi!”
Đứng ở bên cạnh Tô Thi Thi, Lý An lập tức chạy qua, ôm lấy Tô Thi Thi.
Dù nói thế nào, Đoàn Kế Hùng cũng là ông nội Tô Thi Thi, cháu gái đánh ông nội sẽ bị trời đánh chết!
Tô Thi Thi sớm liền không còn lý trí, điên cuồng mà hô: “Anh buông ra, em muốn giết ông ta!”“Bọn họ hại chết mẹ em, hiện tại lại hại chết bà ngoại em, em muốn giết ông ta!”
Trong mắt cô sớm đã không còn nước mắt, có chỉ có hận ý, Vô Cùng Vô Tận hận ý.
Cô chưa từng có hận người nào như vậy!
Đây là người thân của con, người thân lòng lang dạ sói!
Bà ngoại một nhà đã từng cứu giúp Đoàn gia khỏi nguy cơ phá sản như vậy, đạt được lại là như vậy kết cục, bọn họ tới cùng có còn là người hay không!
“Tô Thi Thi.”
Bùi Dịch tâm từng đợt co rút đau đớn, tiến lên ôm chặt Tô Thi Thi vào lòng, ôm cô đi đến một bên, vuốt ve mặt cô, an ủi:
“Để cho ông ta chết như vậy thì thật lợi cho ông ta quá, em tin tưởng tôi, thù này tôi nhất định giúp em báo!”
“Hu...” Tô Thi Thi ôm chặt lấy Bùi Dịch, nước mắt mãnh liệt mà trào ra.
Thù này tôi giúp em báo... Cũng chỉ có anh mới có thể nói với cô những mấy lời như vậy, cho tới nay anh đều đã bảo vệ cô.
Trong lòng cô lạnh lẽo, bị vô cùng hận ý bao vây lấy. Lời Bùi Dịch nói ra giống như một dòng nước ấm, cường thế lan tràn chảy vào trong lòng cô, giúp cô xua tan khói mù trong lòng.
“Thi Thi, nhớ kỹ, không cần ghi hận.”
Lời bà ngoại nói với cô, giống như còn văng vẳng ở bên tai.
Tô Thi Thi gắt gao cắn răng, nước mắt khống chế không nổi chảy ra ngoài.
“Bà ngoại, người cái thời điểm đó có phải hay không đã sớm biết?”
Tô Thi Thi đau lòng đến sắp ngất đi, sao cô lại ngốc như vậy? Cô khi đó nên phát hiện ra bà ngoại cô khác thường rồi chứ.
Sao cô có thể ngu xuẩn như vậy!
“Không sao, có tôi.” Bùi Dịch ôm cả người cô thấp giọng an ủi.
Vô vàng tức giận ở trong lồng ngực của anh quay cuồng, là anh quá coi thường trình độ đê tiện của cha con Đoàn gia kia, anh không nên thủ hạ lưu tình!
Nhìn Tô Thi Thi thống khổ thành cái dạng này, tim của anh cũng đi theo từng đợt rút chặt, tức giận đến muốn giết người.
Bên kia, Dương Dũng mang theo vệ sĩ khống chế được người của Đoàn gia, chỉ là Đoàn Ngọc Lộ gặp tình huống không tốt, cũng sớm đã vụng trộm trốn rồi.
Bùi Dịch hướng Dương Dũng liếc mắt ra hiệu. Dương Dũng gật đầu, lập tức mang theo Đoàn Kế Hùng hướng tới hành lang đi đến.
“Bùi Dịch mày đây là đại nghịch bất đạo! Mày có nghĩ cho mẹ mình chưa, mày có biết chính mình hiện tại đang làm cái gì sao?” Đoàn Kế Hùng cuồng nộ nói.
“Bùi thiếu gia, lão gia thân thể còn chưa hồi phục, cậu đây là muốn làm cái gì?” Đoàn Hòa Dự lo lắng can ngăng, vị này Bùi thiếu gia thật không dễ chọc.
Bên kia, Đoàn Chấn Ba sớm đã chửi ầm lên.
Bùi Dịch một cái ánh mắt sắc bén bắn xuyên qua.
Nháy mắt tiếp theo, hai người vệ sĩ một người một tay vung lên, trực tiếp đem Đoàn Chấn Ba cùng Đoàn Hòa Dự đánh cho bất tỉnh, sau đó giống như kéo chó chết kéo bọn họ đi ra ngoài.
“Em trước vào nhìn bà ngoại có được hay không?”
Bùi Dịch cúi đầu, hướng Tô Thi Thi lau nước mắt, ôn nhu hỏi.
Tô Thi Thi ra sức hít vào một hơi, nắm chặt quả đấm, thân thể lại vẫn đang run run.
“Nhất định không thể dễ dàng buông tha bọn họ!”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không sao, tôi hẳn sẽ không cứ như vậy mà ngã xuống.”
Tô Thi Thi trong mắt đều là kiên định.
Bọn họ không phải muốn làm cho cô thống khổ sao? Không phải muốn cho cô rời đi sao? Cô tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ như ý!
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, kiên cường mà chống lại bọn họ, làm cho bọn họ tới cầu xin cô tha thứ, làm cho bọn họ đi trước mộ bà ngoại và mẹ cô sám hối!
“Cảm ơn anh.”
Tô Thi Thi đứng thẳng thân thể, đem nước mắt hung hăng lướt qua, gằn từng chữ nói: “Gìanh lại một phần để cho bản thân tôi tới giải quyết, tuyệt đối không thể bọn họ được thoải mái!”
Cô nói xong liền hướng tới cửa phòng cấp cứu đi đến, ôm lấy bà nội cô, sau đó ba người cùng nhau đi vào phòng cấp cứu.
Bùi Dịch nhìn bóng lưng Tô Thi Thi rời đi bóng, đôi mắt tối sầm lại.
Người phụ nữ anh nhìn trúng, quả nhiên không để cho anh thất vọng.
Anh đứng thẳng thân thể, mắt sắc lạnh, xoay người hướng Đoàn Kế Hùng đi đến.
“Mày muốn làm cái gì?”
Đoàn Kế Hùng vừa thấy đến bộ dáng của anh, sắc mặt chải quét một phen liền thay đổi.
Mệt. Chán. Tui đang ed sắc mà tốn nơron quá