Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 53: Huy hiệu hoa sen trắng

“Nhưng ông đã phải rồng chân chính đâu, hẳn vẫn chưa được tính là Chân Long Cổ nhỉ!?”
Nó chém gió ngày càng hăng, tôi không kìm được mà hỏi một câu đưa nó về thực tại.


Đương nhiên rắn đen bị câu hỏi của tôi làm mất hứng, lại căm giận trợn mắt nhìn tôi, bĩu môi nói: “Tuy bây giờ chưa phải, nhưng tương lai sẽ là như vậy, hơn nữa bây giờ ông nội đây của cô cũng là thuồng luồng tiên rồi, đối phó với mấy loại cổ trùng thông thường này, dễ như trở bàn tay vậy đấy, chẳng kẻ nào dám lỗ mãng!”


“Vậy Kim Tằm Cổ thì sao?” Tôi vội vàng hỏi.


Bây giờ lão già cổ sư kia đã lưu dấu ấn trên người tôi rồi, chứng tỏ cả môn phái cổ độc sẽ đuổi giết tôi, có rắn đen bên cạnh, những loại cổ trùng khác đương nhiên tôi chẳng sợ, nhưng môn phái bọn họ chuyên nghiên cứu cổ trùng, Kim Tằm Cổ tuy hiếm mà rất lợi hại, dốc hết sức lực toàn môn phái chắc cũng có chứ nhỉ?


Quả nhiên, sắc mặt rắn đen cứng đờ, toàn bộ âm điệu đều giảm xuống, cúi đầu nói: “Nếu như gặp phải Kim Tằm Cổ... Vậy thì chạy đi, dù sao quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đợi ông đây tu luyện thành Chân Long Cổ, sẽ quay lại giết chúng khiến chúng sợ tè ra quần!”


Nó nhiệt huyết sôi trào nói.
Nhưng tôi lại không khỏi lạnh sống lưng.
Nói cho cùng, nếu bây giờ gặp phải Kim Tằm Cổ, tôi đành ngồi chờ chết vậy.
Nhưng lúc này dấu ấn huyết mạch đã có rồi, dù tôi có lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể giúp đỡ rắn đen sớm ngày thành rồng chân chính thôi.


Nghĩ vậy, tôi không kìm được mà hỏi rắn đen: “Ông cần một tháng mới tiêu hóa hết một con ma à, nếu cung cấp cho ông nhiều quỷ vật hơn, tốc độ tu luyện của ông có thể tăng lên không?”


“Đương nhiên, nếu mỗi ngày cô đều có thể cung cấp cho ta một con quỷ, không đến 2 năm là ta có thể hóa thân thành rồng chân chính rồi.” Rắn đen chau mày lại, phấn khởi nói.


Tôi lại thất vọng đến cực độ, dù một ngày được một con ma, vẫn còn cần đến hai năm nữa, các cổ sư khác liệu có đợi tôi những hai năm không?
Hơn nữa mỗi ngày một con ma, tôi đi đâu tìm nhiều ma cho nó thế.


Tôi thở dài, chuyện gì phải đến thì khó mà tránh, giờ có lo lắng cũng phí công, cứ đưa rắn đen trở lại tay mình đã, tôi và Trịnh Lâm tiếp tục đợi tin tức của Tô Mộc.


Nào ngờ rắn đen lại quay đầu lại, đôi mắt rắn u ám nhìn thẳng về phía Trịnh Lâm, sau đó nhếch miệng cười, trầm giọng nói: “Thằng nhóc này nhìn cũng ngon miệng phết, là cháu trai của Thẩm Mai Chi à, chi bằng cho nó vào trong bụng đi, đoàn tụ với bà nội của nó.”
Nó lại dám nhòm ngó Trịnh Lâm!


Tôi trực tiếp chắn trước người Trịnh Lâm, nói với rắn đen là không được, nó là tiểu quỷ tôi đang nuôi.


“Ây dô, cô nuôi ông đây còn chưa xong, còn có tâm trạng nuôi thằng tiểu quỷ này, thôi, cô cứ nuôi nó trước đi, đợi đến ngày nuôi thành một con quỷ lợi hại rồi, ông đây ăn nó cũng chưa muộn.”
Rắn đen cười lạnh nói.


Sau đó thân hình nó trực tiếp lóe lên, một lần nữa trở lại trên cổ tay tôi, hóa thành hình xăm.


“Chủ nhân, Thẩm Mai Chi nó vừa nhắc tới là ai vậy? Cái tên này sao nghe quen thế?” Trịnh Lâm rõ ràng rất sợ rắn đen, vừa rồi lúc rắn đen ở đây nó luôn trốn sau lưng tôi không dám lên tiếng, đợi rắn đen đi rồi mới hỏi tôi.


“Ừm...” Tôi do dự một chút, không biết nên giải thích về Thẩm Mai Chi thế nào đây, dứt khoát nói: “Là một bà lão… yêu cháu trai của mình hơn mọi thứ trên đời này.”


“Ồ...” Trịnh Lâm gật đầu, đương nhiên không hài lòng với câu trả lời của tôi, cặp chân mày thanh tú nhíu lại, nhưng nó suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc Thẩm Mai Chi là ai, vì vậy không nghĩ nữa, lại cười nói: “Chủ nhân, bây giờ trên người chị có vết thương rồi, em đưa chị lên xe nghỉ ngơi nhé!”


“Xe? Xe gì?” Tôi bị câu nói của nó làm sửng sốt, lúc đến vội vã như thế, Tô Mộc lại hoàn toàn không lái xe đến, mà ôm tôi chạy một mạch đến đây, vì vậy anh ta mới bảo tôi và Trịnh Lâm đợi anh ta trong rừng cây.


“Trước khi đi lệ quỷ đại nhân dặn em phải tìm một chiếc xe để chị nghỉ ngơi, nhưng em còn chưa kịp hành động cổ sư đã đến rồi, ban nãy nhân lúc chị nói chuyện với thuồng luồng tiên, em đã đi quanh đây kiếm thử rồi mượn mang về đây rồi.”


Trịnh Lâm nói, nói xong nó còn làm động tác ra hiệu mời, ý bảo tôi đi theo nó.
Tôi không khỏi tò mò, hỏi nó một nơi hoang vu hẻo lánh như vậy nó đi đâu mượn xe chứ, hơn nữa nó không phải quỷ sao, ngoài tôi ra, còn có người khác nhìn thấy nó sao?


Trịnh Lâm bị tôi hỏi như vậy có chút chột dạ, gật đầu qua quýt cho xong, sau đó tăng tốc về phía trước.
Chúng tôi nhanh chóng đi đến đường ngoài núi, phát hiện quả đúng có một chiếc xe thể thao việt dã dừng trên mặt đường gồ ghề kia, hơn nữa còn là chiếc Jeep wrangler nữa.


Tôi lại càng tò mò hơn, xe này không rẻ đâu nha, dù nơi hang cùng ngõ hẻm này thực sự có người mua chiếc Jeep wrangler này, cũng chẳng vô duyên vô cớ cho một thằng nhóc mượn con xe này!


Tôi cũng không tùy tiện lên xe, mà túm Trịnh Lâm lại, nghiêm túc hỏi nó: “Cậu nói thật đi, chiếc xe này rốt cuộc là từ đâu mà có?”
“Là… Là em... mượn...” Trịnh Lâm bị tôi hỏi càng chột dạ hơn, nói lắp bắp cả.


“Có phải cậu trộm được nó không?” Tôi trực tiếp ngắt lời nó, nghiêm nghị nói.
Trịnh Lâm bị tôi dọa đến hoảng sợ, cả người run rẩy, sau đó khúm núm nói: “Không phải là trộm được, đây là một chiếc xe không có chủ, chủ xe chết rồi.”


Lời nó nói nhanh chóng thu hút được sự tò mò của tôi, tôi hỏi nó: “Sao cậu biết chủ xe đã chết, xe này được phát hiện ở đâu?”


“Ở chân núi âm, khi lệ quỷ đại nhân nói với em em cũng không tin, nhưng em thực sự đã phát hiện thấy mùi chết chóc trên chiếc xe này, chứng tỏ chủ xe thực sự đã chết, chủ nhân chị tin em đi, thực sự không phải em trộm đâu.” Trịnh Lâm vội vàng nói.


Tôi thấy biểu cảm của nó cũng không giống một kẻ nói dối, liền gật đầu, sau đó tôi vô cùng kinh ngạc, chiếc xe này là do Tô Mộc dặn dò Trịnh Lâm mang tới, chứng tỏ anh ta sớm đã cảm nhận được có người chết ở chân núi âm, không biết chừng còn cảm nhận được hồn vía của chủ nhân chiếc xe nữa, nhưng anh ta vào núi âm lâu như vậy, sao vẫn chưa thấy ra?


Hơn nữa lão già cổ sư trói Đường Dũng mang đi cũng chết rồi, lẽ ra chỗ núi âm này phải không có người mới phải, lẽ nào lão già cổ sư kia còn đồng bọn sao?
Hay là Tô Mộc gặp nguy hiểm gì rồi?


Tôi vô cùng nôn nóng, vội vàng bảo Trịnh Lâm liên hệ với Tô Mộc, xem tình huống bây giờ của anh ta như thế nào.
Giữa quỷ vật có một phương pháp liên lạc đặc biệt với nhau, chỉ cần biết tên của đối phương, thì có thể liên lạc với nhau, giống như người sống chúng ta gọi điện cho nhau vậy.


Chẳng qua sự liên hệ giữa họ có chút hạn chế, đó là quỷ cấp cao có thể tùy ý liên lạc với quỷ cấp thấp, nhưng quỷ cấp thấp chưa chắc có thể liên lạc được với quỷ cấp cao.
Dù là như vậy, tôi vẫn bắt Trịnh Lâm thử một lần.


Trịnh Lâm gật đầu, trong miệng bắt đầu lầm bầm thứ ngôn ngữ kỳ quái kia, chắc là ngôn ngữ của quỷ, sau đó miệng Trịnh Lâm kêu tên Tô Mộc.
Không lâu sau, tôi liền nghe thấy giọng nói của Tô Mộc truyền tới: “Không đợi nổi à?”


“Anh sao rồi, có gặp nguy hiểm gì không, sao còn chưa ra đây, cứu được người chưa vậy?” Nghe thấy giọng nói của Tô Mộc, tôi mới nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn lo lắng hỏi một tràng.


Không đợi Tô Mộc trả lời, bàn tay hơi lạnh trực tiếp đặt trên đỉnh đầu tôi, xoa đầu nói: “Chẳng phải anh ra rồi đây sao?”
Nói xong giọng Tô Mộc bỗng gấp gáp, hỏi tôi: “Em bị thương sao?”
Tôi nhào thẳng vào trong lòng anh, ôm anh thật chặt, gật đầu lia lịa.


Không biết tại sao, khi đối mặt với lão già cổ sư kia, mặc dù tôi sợ chết đi được, nhưng vẫn luôn kiên cường, lúc này gặp lại Tô Mộc, tất cả sự kiên cường bên ngoài ấy bỗng chốc bị lột sạch, nhưng uất ức sợ hãi lại hiện về trong lòng, chỉ lo ban nãy chết thật, sẽ chẳng được gặp lại Tô Mộc nữa.


Trên mặt Tô Mộc vốn còn vương nụ cười, lúc này thấy tôi như vậy, cặp chân mày xinh đẹp lập tức nhíu lại, lo lắng kiểm tra cơ thể của tôi: “Tên cổ sư đó tìm em? Em bị cổ trùng cắn sao?”


Vừa nói khuôn mặt anh vừa như được phủ một lớp băng, trực tiếp ném Đường Dũng trên vai xuống, một tay ôm lấy tôi, miệng anh trực tiếp tiến lại gần vết thương của tôi.
Hơi lạnh... Ngứa... Dường như có một luồng điện yếu ớt xẹt qua…


Cơ thể tôi không nhịn được mà run rẩy, trực tiếp bị anh hôn đến nóng cả người.
“Tô Mộc, em không trúng độc, không sao nữa rồi, thật đấy.” Tôi xấu hổ chết đi được, vội vã đẩy anh ta ra.


Trước mặt đám nhỏ như vậy, Trịnh Lâm và Diệu Diệu đều đang trợn tròn mắt nhìn hai chúng tôi, sao anh lại không thèm để ý chút nào vậy chứ…


Nụ hôn của anh rơi trên vết thương của tôi, sau nhiều lần xác nhận, anh mới ngẩng đầu lên, hỏi tôi: “Em bị cổ trùng cắn, sao lại không trúng độc được?”


Đứa mặt dày như tôi đã xấu đổ đến đỏ bừng lên rồi, vội vàng thêm mắm thêm muối nói hết chuyện rắn đen dũng mãnh vô địch ra, lúc này mới giảm được sự xấu hổ của tôi.


Đương nhiên, tôi không nhắc đến chuyện mình cố gắng vùng vẫy trong vô vọng trước khi rắn đen ra, sợ Tô Mộc lo lắng.
Chờ tôi nói xong, Diệu Diệu lập tức kéo tay tôi, nói: “Chị à, chị có thể giải độc của cổ trùng sao? Vậy chị mau cứu đại ca của em đi, anh ấy bị cổ trùng cắn đến thảm đây này!”


Lúc này tôi mới nhìn về phía Đường Dũng, phát hiện toàn thân anh ta đều là vết thương, sắc mặt cũng chuyển sang màu xanh đen cả rồi.
Sức mạnh của anh ta siêu phàm đến vậy, mà còn bị thương nặng như vậy, xem ra cổ sư thực sự rất khó đối phó.


Trong lòng tôi thầm cảm thán, đồng thời gọi rắn đen ra, hỏi xem nó có thể hút độc tố trên người Đường Dũng đi được không.
Vốn còn tưởng rắn đen sẽ không đồng ý, nào ngờ nó vừa nghe thấy độc tố, liền nhào thẳng lên người Đường Dũng, giúp Đường Dũng trị thương.


Nhân lúc rắn đen trị thương, tôi đến bên Tô Mộc, hỏi anh ta tình hình trong núi âm, có gặp phải nguy hiểm gì đó không, sao lâu vậy mới ra ngoài.


Tô Mộc lắc đầu, nói thoạt nhìn núi âm này âm khí nồng nặc, thực ra thì cũng bởi nơi đây từng là địa đạo chôn sống mười nghìn người trong thời kháng chiến, tất cả những cô hồn dã quỷ đều tụ tập ở đây, bởi vậy âm khí mới nồng đậm như vậy, bên trong ngoại trừ mấy con cổ trùng trông giữ Đường Dũng và Lục Nhĩ ra, hoàn toàn không còn ai khác.


Nói xong Tô Mộc móc từ trong túi ra một viên sắt hình tròn nho nhỏ, nhìn qua giống như huy hiệu vậy, chuyển đến trước mặt tôi, nói: “Anh mất thời gian là vì cái này.”
Tôi nhận lấy huy hiệu xem xét, phát hiện trên đó ngoài hoa văn khắc hình một đóa hoa sen ra, không còn chỗ nào đặc biệt nữa.


Nếu miễn cưỡng mà nói, cũng chỉ có thể nói đóa hoa sen này vô cùng tinh xảo, rất sống động, giống như hàng thật vậy.
Ngoài cái đó ra, tôi xem mà đầu óc mê muội, không biết rốt cuộc Tô Mộc có ý gì.


“Trên đó là hoa văn hình hoa sen trắng, là hoa văn Lâm Yến Nhi thường dùng nhất khi còn sống, quần áo của cô ấy thêu hình đóa sen trắng quanh năm.” Tô Mộc giải thích.
Lâm Yến Nhi!


Nghe thấy cái tên này, trái tim tôi lập tức thắt lại, chẳng trách anh ta trễ giờ lâu như vậy, thì ra là phát hiện ra đồ có liên quan đến Lâm Yến Nhi.
Trong khoảng khắc yên lặng ấy, tôi trả lại huy hiệu cho Tô Mộc, hỏi anh: “Lâm Yến Nhi đẹp không?”
“Cái gì cơ?” Tô Mộc sửng sốt.


Sau đó nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Đẹp lắm, nói nhan sắc của cô ấy đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng không hề khoa trương.”
“Vì vậy xác của cô ấy bị trộm mất, anh mới vội vã tìm cô ấy đúng không?” Lòng tôi nặng trĩu, hỏi anh ta.


Tô Mộc im lặng nhìn tôi, sau đó đột nhiên nhếch môi cười, lại gần tôi hỏi: “Ghen à?”


Tôi lại đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Còn lâu nhé, chỉ là anh có thể tìm thấy hoa văn liên quan đến cô ấy ở núi âm này, có phải đồng nghĩa với việc xác của cô ấy bị giấu trong núi âm này không? Vì vậy anh tìm kỹ một lượt, không tìm ra mới ra ngoài này?”


“Đúng vậy.” Tô Mộc gật đầu, sau đó anh ôm tôi, nói: “Đáng tiếc ngoài huy hiệu này ra, anh lại không phát hiện ra đầu mối nào khác.”