Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 301

“Sao?” Đường Dũng theo bản năng đáp một tiếng, động tác cũng dừng lại.
Đường Dũng còn đang ngẩn người ra thì Giao tiên đã hướng về hồ yêu phun ra một đoàn yêu khí màu xanh lá cây.


Yêu khí kia dính vào trên người hồ yêu, sắc mặt hồ yêu liền biến đổi, sau đó tôi thấy nó từ từ chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, thật giống như không còn có trọng lực vậy, chớp mắt đã trôi dạt đến gần Giao tiên.


“Người vừa nói hồ ly trong mộ phần vạn yêu kia đều là liệt tổ liệt tông nhà ngươi? Lại còn đều bị người rút gân lột da, ngươi biết chuyện gì đã xảy ra sao?” Giao tiên hỏi.


Mộ phần vạn yêu ông ta nói chắc hẳn là nơi có những da hồ ly kia, da của hơn một trăm con hồ ly xếp thành hàng chung một chỗ, nhìn qua vừa nguy nga lại có cảm giác thảm thiết.
“Dĩ nhiên biết!” Hồ yêu nói. Lúc nó nhắc tới mộ phần vạn yêu âm điệu rõ ràng cao lên giống như đang rất kích động.


“Năm đó nhà con xảy ra chuyện con mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa dứt sữa. Nhưng con đặc biệt nhớ rất rõ, năm đó ông nội con sinh nhật đại thọ tám trăm tuổi, tất cả anh chị em con đều trở về gặp nhau, kết quả bị một người trong một đêm diệt toàn bộ!”


“Vậy tại sao ngươi trốn được ra ngoài? Năm đó cả gia tộc bị diệt môn, hung thủ không thể nào chỉ tha có một mình ngươi để tương lai báo thù, năm đó là ai cứu ngươi?” Giao tiên hỏi.


Bị Giao tiên hỏi hồ yêu liền ngẩn ra, nhìn Giao tiên kinh ngạc, một lát sau mới nói: “Ngài làm sao biết có người cứu con?! Năm đó quả thật có một người cứu con nhưng con không biết người ấy là ai, chỉ nhớ mang máng ông ấy rất mạnh, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp bằng đồng, chuyện cụ thể con cũng không nhớ rõ…”


“Khoan đã, ngươi nói người cứu ngươi cầm một chiếc quạt xếp bằng đồng?” Tôi nhất thời cả kinh, hỏi hồ yêu.
Hồ yêu gật đầu một cái.


Tôi chỉ cảm thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong đầu tôi, người nọ vóc dang cao lớn thanh thoát, nhưng lại không thể nhớ rõ cụ thể người đó trông như nào, cũng không nhớ nổi đó tột cùng là ai.


Cuối cùng vẫn là Giao tiên nhắc nhở tôi, nói: “Người mà nó nói xem ra rất giống cụ tổ Tô Mộc, từ xưa tới nay người cầm một cây quạt bằng đồng cũng không có nhiều, cứu tiểu yêu này tám phần mười chính là lão tổ tông họ Tô kia.”
“Cụ tổ đó không phải họ Tô.” Tôi cải chính lại.


Nghe tôi sửa lại Giao tiên liền hơi ngạc nhiên, hỏi tôi: “Không phải họ Tô? Vậy sao Tô Mộc lại gọi ông ta là cụ tổ? Hơn nữa lúc Tô Mộc giới thiệu ta cũng nghe, rõ ràng nói ông ta chính là người tạo ra Tô gia, ông ta không họ Tô thì họ gì?”


“Tôi cũng không biết, anh ấy lúc đó chưa nói, bây giờ tôi đối với chuyện của Tô gia cũng không có bất kỳ hứng thú gì.” Tôi nói, giọng trầm thấp.