Phải nói, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà anh ta gõ trống đã giống hệt người trong video kia, ngay cả Tôn lão gia thấy màn này cũng không khỏi gật đầu liên tục, trong mắt dâng lên một tia tín nhiệm.
Anh ta gõ trống, tôi liền có chút lúng túng, bởi vì trong video kia thần hai (cũng chính là vai trò nhân vật của tôi bây giờ sẽ phụ trách nhảy, Đường Dũng là đại thần phụ trách hát cùng gõ trống) là sau khi đại thần hát mới bắt đầu làm động tác, nhưng bây giờ Đường Dũng không hát gì, chỉ không ngừng cầm trống nhỏ gõ thật giống như đang gõ nhạc đệm khiến tôi cực kỳ lúng túng, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.
Tôi lại không dám đến gần Tôn Thiên Nhiên, quả thực không có cách nào, tôi di chuyển vòng quanh Tôn Thiên Nhiên giả bộ dáng vẻ rải đồ trừ tà, cũng để ngừa anh ta đột nhiên bật dậy tấn công.
Cũng không biết Tôn Thiên Nhiên vẫn còn một tia thần trí hay là do động tác kì lạ của tôi làm cho bối rối, hai mắt anh ta đục ngầu nhìn tôi, ánh mắt đưa theo sự chuyển động của tôi. Trong thoáng chốc tôi lại có một loại cảm giác Tôn Thiên Nhiên đang nằm trên giường bệnh thật đáng thương, thật giống như anh ta có một bụng oan khuất mà không có chỗ kể lể.
Gõ được khoảng mười phút Đường Dũng mới dừng chân, hài lòng hắng giọng một cái, dùng một giai điệu cổ quái ngân lên: “Đệ tử Đường Dũng ra tay, bây giờ đem gia tiên mời ai, một mời Ngọc Hoàng đại lão gia…”
Tôi đã sớm chờ không nhịn được, Đường Dũng vừa cất lời hát tôi lập tức tạo ra tư thế đầu tiên mới vừa học được.
Tư thế kia rất có bài bản, dường như y hệt động tác trong video vậy.
Tôn lão gia lúc này mắt đã sáng lên, mặt đầy khao khát nhìn chúng tôi.
“Hai mời Nam Hải Quan Thế Âm…”
Tôi liền nhướn mày, cảm giác có chỗ nào đó thật không thoải mái. Nhưng lúc này tôi cũng không dám lên tiếng, vẫn dựa theo các tư thế trong trí nhớ bày ra.
“Ba mời Thánh mẫu Maria…”
Phụt! Tôi rốt cuộc đã không nhin được, lời bài hát tuyệt đối có vấn đề, thế nào lại mời cả thánh thần phương Tây đặt lên đầu!