Nhân lúc Đường Dũng còn đang lúng túng tôi liền nói thêm: “Đúng rồi, trên người tôi chỉ còn hai trăm tệ, muốn ăn cái gì chú ý một chút là được.”
Mặt Đường Dũng càng đen hơn, cay cú nhìn tôi nói: “Là em cố ý đúng không Dương Dương, có hai trăm tệ mà em còn dám nói cho anh tùy ý chọn quán ăn ở Giang Minh, em muốn đưa anh đi ăn quịt sao?”
Nói xong mặt anh ta đầy buồn rầu, cũng không trông đợi vào tôi mời anh ta ăn gì, khoát tay về phía em gái tôi một cái, bảo em gái tôi đỡ tôi đi tắm, tắm xong sẽ đi ăn cơm.
Tôi vốn đang không muốn quỷ giúp tôi tắm, nhưng đây là một phách của em họ tôi nên nháy mắt lòng tôi thấy thoải mái hơn. Hơn nữa tôi cũng muốn biết rốt cuộc một phách của em tôi là thế nào, liền để em họ đỡ tôi vào phòng tắm.
Em họ tôi bây giờ mặc dù không có thần chí nhưng dưới sự thao túng của Đường Dũng, động tác cũng rất lưu loát. Tôi nhẹ nhàng tắm trong sự giúp đỡ của em gái tôi, rồi cố ý tìm quần áo rộng mặc để giấu đi sự gầy gò của tôi.
Cũng may mặt tôi không tóp lại, chẳng qua chỉ là nhìn gầy đi một ít, ngược lại thần kỳ là cằm lại nhọn hơn. Sau khi mặc quần áo xong tôi thấy đã không còn khác người bình thường, liền đi ra khỏi phòng tắm.
Đường Dũng cùng Giao tiên và Diệu Diệu cũng đã chờ ở cửa phòng tắm, thấy tôi đi ra hai mắt Đường Dũng liền nhìn chằm chằm vào từng centimet trên người tôi, hận không được đem tôi ăn.
Nhìn một hồi, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười ranh ma: “Dương Dương của anh quả thật rất đẹp, cho dù mập hay gầy đều rất đẹp. Đi thôi, anh đã chọn xong quán ăn, đi Hi Nhĩ Đốn đi, lần này sư phụ mời em bồi bổ cho khỏe.”
Nói xong Đường Dũng vung tay lên, em gái tôi đi phía sau tôi đã không thấy đâu.
Tôi liền hỏi Đường Dũng đem em gái tôi đi đâu rồi, ngàn vạn lần không nên làm em tôi bị thương.
Đường Dũng xua tay lia lịa, nói anh ta đã đem thu em gái tôi lại để bồi dưỡng, bảo tôi cứ yên tâm. Vừa nói anh ta đã đi tới trước mặt tôi, tay đặt lên hông cùng đầu gối tôi rồi ôm lấy, cả người tôi liền rời khỏi mặt đất, bị anh ta ôm vào ngực.
Tôi không có bất cứ sự chuẩn bị nào liền bị dọa sợ hét lên một tiếng, bảo anh ta bỏ tôi xuống.
Nhưng Đường Dũng căn bản không nghe tôi, anh ta cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên cười đê tiện, nói: “Tiểu nương tử đừng giãy, hôm nay đại gia ta sẽ thương yêu em…”
“Thương thương cái đầu anh!” Tôi tức giận nói, chỉ tiếc bây giờ tôi quá gầy yếu, trên người căn bản không còn sức lực gì.
Đang nói thì Đường Dũng đã ôm tôi đi xuống lầu, chui vào trong xe, lái xe đưa ba chúng tôi chạy thẳng tới khách sạn Hi Nhĩ Đốn.
Không phải nói, đồ ăn ở Hi Nhĩ Đốn quả thật không tệ, trên đường đi bụng tôi đã kêu ọc ọc, hận không thể bay thẳng đến khách sạn Hi Nhĩ Đốn được.
Đường Dũng lái xe rất nhanh, hơn mười phút sau rốt cuộc xe ngừng ở cửa khách sạn Hi Nhĩ Đốn, tôi đã đói không chịu được, lúc này cũng không biết sức lực ở đâu, cũng không chờ Đường Dũng xuống đỡ tôi mà tôi trực tiếp tự mình đẩy cửa xe ra, đi phăm phăm vào trong.
Nhưng tôi vừa mới đi tới cửa khách sạn thì có hai người dáng vẻ là phục vụ đi tới, một người đưa tay ngăn tôi lại, nói: “Chào tiểu thư, ngài vui lòng cho xem thư mời.”
“Thư mời? Thư mời gì?” Tôi bị hỏi ngây người, quay đầu nhìn về phía Đường Dũng.